Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự cường đại của Cửu Tôn, Lão phu giúp ngươi!

Phiên bản Dịch · 2416 chữ

- Công tử, hàng đến.

- Ừm, kéo vào kho hàng đi!

Vân Dương gật gật đầu.

Lão Mai cười cười kéo xe ngựa vào kho.

Lúc này Phương Mặc Phi bước tới giúp đỡ Lão Mai kéo xe. Hiện tại Phương Mặc Phi đã khôi phục không ít, mặc dù chưa thể động thủ chiến đấu, nhưng giúp Lão Mai một chút cũng không thành vấn đề.

Theo tốc độ này, qua tháng là hắn đã có thể khôi phục không sai biệt lắm. Phương Mặc Phi vô cùng hài lòng đối với tiến độ như vậy.

Dựa theo lẽ thường mà nói, với thương thế như vậy trên mình, Phương Mặc Phi hắn chí ít cũng phải nằm giường trên năm, hơn nữa tu vi nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Mà hiện tại, không nói tới thời gian chữa khỏi rút còn hơn tháng, mà bản nguyên chi lực cũng đã được bù đắp, thậm chí không lùi phản tiến.

Vân Dương nhìn theo hai người trầm tư suy nghĩ, tiếp đó hướng mật thất đi đến.

Lý Trường Thu vẫn đang bị trói ở bên trong mật thất, thấy Vân Dương tiến vào mắt hắn khẽ chớp động. Tuy nhiên hắn cũng không nói gì, không chửi rủa, gào thét, điều này chứng tỏ ấn tượng của hắn đối với Vân Dương cũng không phải là xấu.

Chúng quy, nói đi nói lại, điều này cũng nhờ lần nói chuyện sắp đặt trước đó của Vân Dương đã tạo nên tác dụng lớn.

- Lý lão, rất xin lỗi vì không thể giải khai cấm chế trên người ngươi.

Vân Dương sau khi bước vào, điều đầu tiên là rót cho Lý Trường Thu uống một chén nước, rồi áy náy nói.

- Hắc hắc… Tin rằng ngươi cũng không dám.

Lý Trường Thu cười hắc hắc.

- Bất quá lão phu cũng đã bỏ qua ý nghĩ có thể sống mà ra khỏi đây, đến lúc cần thiết, ngươi cho lão phu một cái thống khoái cũng là không tệ rồi.

Vân Dương cười khổ một tiếng, nói:

- Phía trên còn chưa có tin tức, Lý lão còn phải chờ thêm một chút thời gian nữa.

Lý Trường Thu thở dài một tiếng:

- Ta hiểu!

Hắn nhìn Vân Dương, muốn nói lại thôi.

Vân Dương hít sâu một hơi, nói:

- Hiện tại bên trên đã triển khai hành động đối với Thiên Lang trang, nghe nói… Thiên Lang trang đã bị nhổ tận gốc.

- Tốt!

Tinh thần Lý Trường Thu lập tức phấn chấn, lão hét lớn một tiếng “Tốt”, rồi nói:

- Vậy Sở Thiên Lang đâu?

Vân Dương mỉm cười:

- Tâm nguyện của Lý lão có thể đã hoàn thành. Sở Thiên Lang đã bị bắt sống, hắn đang bị áp giải tới bên đây. Chờ ta thẩm vấn xong xuôi, Lý lão có thể nhìn thấy vị trang chủ Thiên Lang trang này.

Lý Trường Thu cười ha ha, trong tiếng cười tràn đầy khoái ý:

- Sở Thiên Lang hắn dám bán đứng ta, nhưng ắt hắn không ngờ tới, bản thân hắn cũng có một ngày như vậy đi. Hắn thành công trong việc hãm hại lão phu, nhưng tấm huyết cả đời cùng với tính mạng của hắn cũng vì thế mà chôn trong tay lão phu! Ha ha ha ha… Báo ứng xác đáng! Báo ứng xác đáng!

Vân Dương cười nói:

- Ta sẽ báo cáo lên thượng cấp, nhờ có Lý lão phối hợp nên thuận lợi bắt người, khẩn cầu họ có thể thả một đường sinh lộ cho Lý lão.

Hắn chân thành nói tiếp:

- Bất quá có thể làm được hay không, ta cũng không dám cam đoan. Tiểu tử vẫn vô cùng hi vọng, người như Lý lão có thể tiếp tục sống sót.

Lý Trường Thu nhìn Vân Dương nghiền ngẫm:

- Ngươi không sợ nếu ta còn sống tiếp, sẽ trả thù ngươi sao?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, vô cùng thẳng thắn nói:

- Sợ, nhưng chúng chí hướng… Ha ha…

Lý Trường Thu thở dài một cái, trầm thấp nói:

- Coi như Sâm La đình các ngươi tha chết cho ta, Tứ Quý lâu nhất định cũng giết ta diệt khẩu… Lão phu hiện tại… đã là người chết chắc.

Vân Dương cũng thở dài theo, đồng tình nói:

- Chẳng nhẽ không có những biện pháp khác sao? Chẳng như mai danh ẩn tích?

Lý Trường Thu trầm mặc nửa ngày, im lặng nói:

- Trên đời này, không ai có thể thoát khỏi truy sát của Tứ Quý lâu! Không một ai!

Lập tức Vân Dương lầm vào trầm mặc.

Tứ Quý lâu, quả thật thần bí và cường đại như thế sao?

Hắn miễn cưỡng cười cười:

- Chí ít, hiện tại chúng ta còn có thể trò chuyện. Đúng rồi, còn có một chuyện mà ta vẫn chưa rõ, còn mong Lý lão có thể thay ta giải đáp.

Lý Trường Thu nói:

- Có chuyện gì?

Hiển nhiên, đối mặt với sự chân thành và nhiệt tình của Vân Dương, sự đề phòng của Lý Trường Thu với Vân Dương ngày càng thấp. Độ phối hợp cũng ngày càng cao.

Vân Dương nói:

- Theo ta được biết, sự kiện phục kích Cửu Tôn ở Thiên Huyền nhai chính là thủ bút của Tứ Quý lâu, hơn nữa chuyện này cũng bắt đầu từ Thiên Đường thành. Đối với chuyện này, ta vẫn vô cùng mê hoặc…

Lý Trường Thu trầm mặc, im lặng không nói gì.

Vân Dương không để ý tới lão, tựa như đang nói chuyện một mình, lẩm bẩm:

- Theo lý mà nói, mặc dù Cửu Tôn cường đại, bất quá cũng chỉ là mấy tên tiểu nhân vật cấp lãnh binh tiểu quốc. Coi như có thể tung hoành trong thiên quân vạn mã, trảm tướng đoạt cờ, quyết định thắng bại chiến tranh. Nhưng với tu vi bọn hắn đem phóng lên giang hồ, cũng chưa thấy nổi bật chỗ nào, càng không nói tới cao minh, siêu quần bạt tụy.

Lý Trường Thu trầm mặc một chút rồi nói:

- Ngươi nghĩ vậy là sai rồi, là ngươi chưa được thấy chỗ đáng sợ của Cửu Tôn.

- Ồ?

Vân Dương giật mình ồ lên một tiếng.

Lý Trường Thu nói:

- Thực lực của Cửu Tôn đúng là không cao. Nếu chỉ tính về tu vi huyền khí cũng chỉ xếp hàng trunmg lưu. Ngay cả lão đại của Cửu Tôn khi ấy cũng mới chỉ Huyền khí Ngũ trọng sơn. Trước mặt ta căn bản không chịu nổi một kích.

- Nói cũng đúng a! Huyền khí Ngũ trọng mặc dù được tính là cao thủ, nhưng trước mặt cao thủ chân chính, căn bản không khác với con sâu cái kiến.

Vân Dương không hiểu nói.

- Nhưng Cửu Tôn còn có lực lượng khác… lực lượng này một khi thực sự trưởng thành, mới thực sự là uy hiếp.

Lý Trường Thu thở dài:

- Cửu Thiên trận cùng không phải dung để chế tạo cao thủ giang hồ, chỗ lợi hại chân chính của Cửu Tôn không phải đến từ lực lượng của bọn hắn mạnh cỡ nào.

- Mà là… năng lực của mỗi cá nhân, năng lực kỳ quái không thể tưởng tượng được, nó mwois thực sự đáng sợ.

- Cái này… ta thực sự không hiểu.

Vân Dương gãi gãi đầu.

- Từ những trận trước mà xem, năng lực trước mắt của Cửu Tôn cũng chỉ có thể tác động khiến quân định rối loạn, không thể kết thành chiến trận. Chỉ cần Cửu Tôn xuất thủ, ví như Thổ Tôn Hậu Thổ có thể biến đổi địa thế dưới chân quân địch, chợt cao chợt thấp hoặc là sụp đổ… năng lực này tuy không có tác dụng trong giang hồ quyết đấu, nhưng ở thời điểm hai quân giao chiến lại là yếu tố chí mạng!

Lý Trường Thu giải thích nói.

- Cái này… đúng không tệ.

Vân Dương gật gù.

- Còn có Hỏa Tôn cùng Thủy Tôn, đạo lý cũng giống nhau. Trong chiến đấu có thể đốt cháy quân doanh địch, cướp đốt lương thảo trong nháy mắt, hoặc đột nhiên xuất hiện lũ lụt, trùng kích quân địch, khiến đối phương hãm vào bùn địa…

- Mấy vị kia cũng tương tự như vậy. Đặc biệt Phong Tôn, người này có thể cùng phối hợp với bất cứ vị nào, ví như Hỏa Tôn phóng hỏa, nhưng hướng gió không thuận, Phong Tôn có thể cải biến hướng gió… tác dụng bao lớn a?

- Lôi Tôn, năng lực thiểm điện lôi hỏa của hắn dung trong chiến trận… ha ha…

- Đây chính là chỗ đáng sợ của Cửu Tôn trong chiến trận. Bọn hắn có thể quyết định sự tồn vong thắng bại của mấy chục vạn quân. Nhưng nếu là đơn đả độc đấu trên giang hồ, bọn hắn chưa hẳn có thể có danh tiếng lớn như vậy, rõ rồi chứ?

- Điểm tối kị nhất của của Cửu Tôn, là bọn hắn quá thần bí! Không ai biết thân phận chân thật của bọn hắn. Thậm chí người này cũng không biết mặt người kia… điều đó mới là đáng sợ nhất…

- Nếu như Cửu Tôn thực sự trưởng thành, huyền khí tu vi cũng cao hơn một chút… ngươi thử tính xem, trên đời này còn có quân đội quốc gia nào có thể thắng được Thiên Đường đế quốc?

Vân Dương nói:

- Nhưng cho dù là vậy, cũng tuyệt không phải lý do Tứ Quý lâu đối phó Cửu Tôn chứ? Dù Cửu Tôn có mạnh hơn đi chăng nữa, cũng không thể nào uy hiếp Tứ Quý lâu được.

Lý Trường Thu trầm ngâm nói:

- Nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết. Nhưng Tứ Quý lâu đã làm như thế, ắt có nguyên nhân đặc biệt.

Trong lòng Vân Dương có chút thất vọng.

Với địa vịa của Lý Trường Thu cũng không biết được nguyên nhân đích thực. Như vậy, không biết cần tới cấp bậc nào mới có thể biết rõ chân tướng?

- Nhưng lúc đối phó Cửu Tôn, ắt hẳn Lý lão cũng là một nhân tố mấu chốt a.

Vân Dương bắt đầu lừa dối nói.

- Nhân tố mấu chốt… chưa hẳn!

Lý Trường Thu cười hắc hắc:

- Với việc đối phó Cửu Tôn, ta cũng chỉ cung cấp một chút tình báo nhỏ mà thôi, hơn nữa tuyệt không phải bí mật quan trọng…

- Tình báo?

Vân Dương cười ha ha một tiếng, nói:

- Muốn biết tình báo của Cửu Tôn, cũng không phải chuyện dễ dàng a.

Lý Trường Thu hừ lạnh:

- Cái này do Sở Thiên Lang phụ trách, cũng không biết hắn từ đâu lấy được tin tức. Vì thế nên tên tiểu tử này vẫn luôn không phục lão phu! Tên hỗn trướng sinh con không có mí mắt!

Sở Thiên Lang phụ trách?

Vân Dương hé mắt, mỉm cười nói:

- Ta sẽ khiến Sở Thiên Lang phải nói ra.

Trên mặt Lý Trường Thu nở ra một nụ cười tàn nhẫn:

- Nếu ngươi hỏi không được, về đây nói với lão phu, ta dạy ngươi mấy chiêu thẩm vấn. Coi như Sở Thiên Lang có làm bằng kim cương, đụng tới thủ đoạn của lão phu, ngươi muốn biết cái gì, hắn nhất định phải nói cho ngươi!

Vân Dương mỉm cười:

- Đến lúc đó, nhất định xin Lý lão chỉ giáo.

Lý Trường Thu cười lớn.

Tựa như lão đang thấy được tình cảnh Vân Dương dung thủ đoạn của mình để tra tấn Sở Thiên Lang.

Một bên mật thất khác.

Sở Thiên Lang từ trong mơ màng tỉnh lại.

Mở mắt nhìn lại, suy nghĩ đầu điên trong đầu hắn là: Mình đã an toàn!

Nhưng…

Cái quái gì chằng chịt trên người mình đây? Sao lại đem ta trói lại rồi? Từng sợi gân Huyền thú rắn chắc cột chặt hắn lại với một cây cột thô to, hơn nữa tu vi toàn thân đã bị cấm chế.

Rốt cục chuyện gì xảy ra?

Không phải lọt vào ổ địch rồi chứ? Rõ rang người cứu ta ra là người một nhà a…

Trong lòng Sở Thiên Lang một mảnh mê võng, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra.

- Có ai không?

Sở Thiên Lang lớn tiếng kêu.

Thanh âm vừa ra khỏi miệng, hắn mới phát hiện thanh âm khan khan khó nghe, cuống họng tự như bị xé rách.

Tiếp tục kêu lên hai tiếng, bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân. Lập tức một thiếu niên áo tím, phong thần như ngọc từ bên ngoài bước vào. Dưới ngọn đèn mờ ảo, ấn tượng đầu tiên của thanh niên gây ra cho Sở Thiên Lang là một tên “thiếu niên tuấn tú nhẹ nhàng”.

Nhưng hắn lập tức giận giữ hét lên:

- Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?

Vân Dương quái dị cười cười:

- Ta là ai? Sở Thiên Lang, đây là thái độ nên có của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao? Nếu không có ta, ngươi đã sớm rơi vào trong tay Tây Môn gia tộc rồi, vậy mà còn dám lớn tiếng chất vấn ta?

Sở Thiên Lang ngày càng mê hoặc:

- Ngươi đã cứu ta?

- Nói nhảm!

Vân Dương hừ một tiếng:

- Người mất trí nhớ sao? Nhớ không được?

Sở Thiên Lang cả giận nói:

- Nếu ngươi đã cứu ta ra, sao còn đem ra trói lại?

- Ta không trói ngươi, sao có thể chữa thương cho ngươi?

Vân Dương cả giận nói:

- Ngươi con mẹ nó (nguyên văn “ngươi hắn a tựa như con lươn” dịch ra tiếng việt là “con mẹ nó” “con bà nó”… đều được =)) ) như một con lươn, uốn quan uốn lại, khí lực thì lớn. Ta không trói ngươi lại, không phong bế tu vi của ngươi, chẳng nhẽ muốn để ngươi hành ta tới chết sao?

Sở Thiên Lang lập tức có chút ngượng ngùng.

Nhìn lại vết tích giãy dụa trên đất, lại thấy vết thương của bản thân đã được bang bó, không khỏi áy náy nói:

- Thì ra là thế. Xin lỗi, như vậy ngươi có thể cởi dây cho ta được không? Ta chân ta bị trói thật khó chịu.

- Khó chịu? Thời điểm càng thêm khó chịu… sắp bắt đầu nha!

Vân Dương cười tủm tỉm nói.

----------------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn đang đọc Ngã Thị Chí Tôn (Dịch) của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mtam0101
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.