Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản nhạc vui cuối

Tiểu thuyết gốc · 2196 chữ

“Bố già, bố già. Chị Nico đi rồi, chúng ta “giải quyết” đống đồ ăn này đi.” Cậu thấy Nico đi vào bếp, thấp giọng hô.

“Em thủ tiêu đi, tôi không rảnh...” Linh hồn Nuvole đã bay tới phương nào, ỉu xìu mở miệng, cầm đồ ăn tiếp tục cho vào miệng, mắt cũng không nháy một cái.

Vento vẻ mặt khiếp sợ: “Không phải đâu bố già! Anh còn có thể ăn được?!!!”

Nuvole dừng lại một cái, miếng bánh mì đang treo ở trên dĩa hơi lung lay rồi sau đó anh dứt khoát ngậm luôn cả cái: “Tôi khuyên em là nên ăn hết đống này đi, đây có lẽ chính là món ăn cuối cùng của Nico mà em được ăn trong mấy năm trường Trung Cấp đấy, chúng ta cũng chỉ có mỗi cơ hội này thôi, đừng để vì một chút sợ sệt mà làm mình hối tiếc.”

Cậu hơi sững lại một chút, cậu ngẫm lại mấy năm này, cả năm 365 ngày cậu lại không ở nhà đầy được hai, ba tháng. Bố già nhà cậu thì cậu thật ra cũng biết, cả năm về được một lần là may rồi chứ đừng nói ở nhà với Nicoletta. Giờ phút này cậu mới bỗng nhận ra, hóa ra nhà mình lại chẳng sum vầy được vài lần.

Sau khi anh nói xong, cả hai người đều trầm mặc. Rất lâu sau, cậu cầm lấy dĩa sọc thẳng về phía đống mì ống phía trước.

Cậu ăn như thốc vào miệng làm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì nghẹn, lại rất cố chấp nuốt xuống ừng ực.

Tiếng dĩa lạch cạch trên bàn, tiếng nhấm nuốt vang như những trận trống tim đập lên thình thịch. Hai kẻ cứng đầu bất chấp tất cả lao đầu vào ăn, ăn đến nỗi không biết trời đất là gì, như là ăn hết chúng thì có thể nhớ kỹ cảm giác này đến thiên hoang địa lão, mặc cho khẩu vị của chúng có kinh khủng đến mức nào.

Vừa lau kệ, Nicoletta vừa lặng lẽ nghe tiếng chén dĩa ở ngoài. Cánh cửa bếp như là tấm màn ngăn cách giữa hai thế giới, nhưng nó lại không ngăn cách được sự ấm áp truyền vào tim chị cả.

Nở một nụ cười nhạt nhẽo, chị cả vắt khăn lên trên vai, lại ngồi dựa vào cửa lẳng lặng nghe bản nhạc vui cuối cùng trong năm, lòng đượm một nỗi man mác trong từng nốt vang vọng trong đêm đan chéo với ánh đèn vàng nhạt.

Bữa này, là bữa cơm cuối cùng.

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

Đêm hôm đó, phòng ngủ của Vento.

Nuvole đứng đầu giường, hai tay ôm ngực, mạnh mạnh khỏe khỏe không chút sứt mẻ.

“Bố già! Sao anh không có việc gì được chứ?!!!”

Anh nhướng mày lên giễu cợt, vừa bực vừa tức cười nói: “Em quên rằng là mình có thuốc khôi phục à? Hay là em quên mất là mình có nó và cậy mạnh đâm đầu vào ăn luôn? Em đừng nói với tôi là một Duy Năng Giả như em mà không nghĩ đến việc đó đấy? Chúng ta mỗi lần về nhà không phải là bắt buộc phải uống thuốc trước à? Hay hôm nay đầu óc em bị nước vào sao hả?”

“Không! Viên thuốc đó lần trước tôi xin chưa được vài ngày thì đã bị chị Nico mang đi làm vật thí nghiệm, tôi uống nó luôn rồi!”

Cậu khóc không ra nước mắt, trong lòng lại là từng đợt sóng trào lên dữ dội. Nuvole nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút, như là đang nghi ngờ mình vừa nghe ảo giác.

Nắn nắn tai, Nuvole hỏi lại lần nữa: “Hết?”

Vento tội nghiệp gật gật đầu, tay ôm bụng gập người, dùng con mắt vô cùng đáng thương trông mong nhìn Nuvole, ấp ủ một âm mưu hòng cuỗm lấy luôn mấy viên “thần dược” kia của anh.

Nuvole: “...”

Anh hít sâu một hơi, một tay chống eo, một tay ray ray trán mình, vô cùng nhức đầu nhức óc về vấn đề này.

Sở dĩ anh nhức đầu như vậy là bởi vì bây giờ anh cũng không có thuốc! Mỗi lần về nhà Nicoletta rất hiểu ý chỉ nấu cho anh một bữa nên anh cũng chủ quan, chỉ mang một viên về nhà. Nhưng thật không ngờ, thật không ngờ là hiện thực lại dội cho anh một gáo nước lạnh. Đúng là không nên coi thường bất cứ điều gì dù cho đó là việc nhỏ nhất.

Cậu nhìn khuôn mặt anh, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy không ổn. Ôm một nỗi chờ mong mãnh liệt thử vận thăm dò: “Bố già, anh sao vậy?”

Nuvole dừng động tác lại, con mắt đầy bất đắc dĩ, mở miệng ra lại hơi mấp máy như muốn nói rồi lại thôi.

Cái chuông báo vạn việc không ổn trong lòng cậu kéo vang, trơ mắt nhìn đôi tay của Nuvole dần dần to ra, rồi bao trùm lấy bả vai của cậu, rồi tiếng nói tràn đầy tiếc thương vô hạn như cái câu “Xin vĩnh biệt cụ!” vang lên bên tai chậm chạp đến vậy!

“Cố lên! Tôi biết em là một con người mạnh mẽ, không dễ chịu thua trước số phận nghiệt ngã. Em có thể lao ra liều mạng với mấy tên tội phạm, thì chắc với mấy món ăn này cũng không thể làm khó được em đúng không? Tôi biết em là một người đàn ông can đảm.” Nói xong, anh còn rất tán đồng gật đầu thêm phát nữa, như là lời nói của mình đúng lắm vậy.

Vento: “...”

Không khí trong phút chốc trở nên xấu hổ, không ai nói câu nào. Mặt Vento tái xanh, cố mãi, cố mãi, rất lâu sau mới phun ra được một chữ: “Không!”

Nuvole vẻ mặt hiền lành tràn đầy tin tưởng vỗ vỗ bả vai của cậu như không nghe hiểu cậu vừa nói gì, rồi nhanh chóng chuồn êm ra ngoài, bỏ “của” chạy lấy người.

Nhìn cánh cửa đóng sập lại, Vento: “...”

Bố già kiểu này, không có cũng được!!!

Nhanh chóng hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh lại, cậu lại giây tốc ôm bụng nằm quại xuống dưới giường.

Quá kinh tủng!

Cậu còn nhớ rõ cái hương vị m Tào Địa Phủ kia khi vừa mới đưa vào trong miệng, nó như là thiên quân vạn mã lao nhanh đến, đánh rách nát phòng tuyến vị giác của cậu.

Dư âm cái cảm giác buồn nôn choáng váng đó đến bây giờ vẫn rất đủ đầy, không những không bớt đi chút nào mà nó càng ngày càng nồng nặc, càng ngày càng dai dẳng.

Hình như? Tay nấu nướng của chị Nico “cao thủ” hơn rồi thì phải?

Cậu xoa xoa cái ngực buồn buồn, lại đưa tay lên lấy cốc nước Nicoletta để sẵn trên bàn. Uống xong một ngụm, hương vị trôi tuột xuống dạ dày, co thắt lại.

Người cậu trầm xuống, ôm con gấu bông Nicoletta tự tay làm vào trong ngực, mắt đóng kíp lại, muốn ngủ đi để chịu đựng qua cảm giác không khỏe này.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày càng đi xa.

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

Hôm sau.

Ba giờ. Trời còn chưa sáng. Ánh đèn lờ mờ chiếu. Con sông Po se lạnh phả khí lên trên làm người ta có thể cảm nhận được làn da rùng lên từng đợt, Venice vẫn còn nằm yên trong những chiếc chăn ấm nệm êm ngăn cách với cái lạnh.

Lá vàng tươi rói in trong đêm đen như có một sắc riêng rất lạ, cái sắc như là những lá vàng ròng tỏa ra thứ ánh sáng của kim loại, vàng rực mà âm u lạnh lẽo. Nó là một vẻ vừa thơ mộng vừa nguy hiểm.

Nuvole đứng sau chèo Gondola dọc xuống phía nam. Vento ngồi ở đầu thuyền cảnh giác nhìn xung quanh. Con thuyền này đã được cải tiến, có thể thu nhỏ, có thể phóng to và cũng có thể bay nhưng hai người lại rất hưởng thụ khi chèo thuyền. Những cơn gió đêm xua đi cơn buồn ngủ, cả những tiếng lá rơi xẹt qua mặt nước, tạo ra những gợn sóng sáng giao hòa vào nhau.

Khuya Venezia không như ban ngày hay buổi tối nhộn nhịp của nó. Có lẽ đã vào 10, khách du lịch ở đây cũng không quá nhiều, thành phố cũng không còn sầm uất suốt đêm như xuân và hè. Đây chính là một vẻ lãng mạn thuần túy của những gợn sóng, ánh sáng, mờ ảo và tiếng động.

Trăng không quá sáng, lờ mờ mà lại huyền ảo. Vẻ thần bí của nó không phải là cái vẻ đen tối dày đặc hắc ám, mà nó là cái vẻ đêm tối nhạt nhòa, sương mù bí ẩn tầm mắt, như là cõi vĩnh hằng Hoàng Tuyền - nơi đi vào cửa ngõ âm u của Địa Phủ trong truyền thuyết văn hóa phương Đông cổ.

Cậu ôm cái túi Nicoletta lặng lẽ để ở ngoài cửa, tay mơn trớn cái bụng đã đỡ hơn nhiều, đầu lại chìm vào trong dòng sông lịch sử.

Cậu nhớ lịch sử tám trăm năm trước, vào Thời kỳ Tiên Tiến, thành phố này - Venezia từng một lần bị nhấn chìm trong biển rộng, trăm năm sau lại trồi lên bởi Xanh hóa Địa Cầu mới. Nó chính là một sự kỳ diệu đến không tưởng.

Hơn mười một nghìn năm trước, nền văn minh Atlantis đã từng bị chìm nghỉm dưới lòng đại dương. Nhưng sự khác biệt là Atlantis chìm nhưng không trồi, Venezia chìm mà vẫn trồi. Venezia không chỉ trồi lên, mà xứ sở này, con dân đều đòi trở về quê cha đất tổ, xây dựng lại cơ nghiệp và khôi phục lại những công trình lịch sử, bản sắc văn hóa dân tộc.

Không chỉ là Venezia, tất cả các quốc gia trên thế giới đều bị ảnh hưởng từ Venice và thi nhau chạy đua, cuộc thi đua khôi phục lại bản sắc dân tộc này đã xảy ra rất đồ sộ. Cuộc chạy đua đó được đặt tên là Phục Tổ - là khôi phục những gì ông cha để lại, về văn hóa của Nhân Loại, giống với thời kỳ Phục Hưng cũng đã xảy ra ở nước Ý cuối thời Trung Cổ. Và thời kỳ đó, được đặt tên là Thời kỳ Bản Cổ - thời kỳ mà Nhân Loại đạt được những thành tựu lớn nhất trong công cuộc Phục Tổ.

Nhưng xã hội không ngừng phát triển, chỉ hơn năm mươi năm sau Thời kỳ Bản Cổ, xã hội chuyển đổi bất ngờ, thời đại của Vũ Trụ mở ra - Người ta gọi đó là Thời đại Tinh Tế.

Thời đại Tinh Tế, thời đại của những cuộc thám hiểm sao trời, Nhân Loại dần dần tiến hóa, họ có thể sử dụng một nguồn năng lượng phi khoa học, được đặt tên là Duy Năng.

Đó chính là năng lượng của tư duy, của trí tưởng tượng. Đối với Nhân Loại, tư duy và sáng tạo chính là vô hạn, nó cũng có thể tạo ra muôn màu muôn vẻ, vô pháp trùng lặp, cũng vô pháp đo đạc, Nhân Loại tin rằng, Duy Năng chính là hướng tiến hóa cao nhất mà họ có thể đạt được.

Vũ Trụ mở ra, Địa Cầu đối mặt với nguy cơ các hành tinh xâm lấn. Các cuộc chiến tranh vũ trụ đã bùng nổ. Tiêu biểu là cuộc hỗn chiến Ngôi Sao Xanh hơn 300 năm trước, mang lại chiến thắng cho Nhân Loại, cũng làm Nhân Loại ký kết được hiệp ước hòa bình hợp tác Forrispi giữa sáu Hành tinh lớn, với sáu chủng tộc người vũ trụ.

Nhưng Nhân Loại cũng phải đoàn kết, chỉ có Địa Cầu thành tổng thể mới vững mạnh. Các quốc gia chuyển đổi cơ cấu thành các bang lớn nhỏ, vẫn giữ vững được vị trí lãnh thổ của mình, giao thương thông suốt, kinh tế phát triển vượt bậc, quân đội các bang tinh nhuệ và có liên kết với tổng quân của Liên Bang Địa Cầu, nhưng nét riêng của Nhân Loại lại lần nữa suy sút.

Để kỷ niệm cho bước ngoặt lớn lao khởi đầu cho thời đại bền vững thịnh vượng này, Liên Minh Vũ Trụ đã xây dựng ba trường quân đội bao gồm Sơ Cấp, Trung Cấp và Cao Cấp, tất cả chúng đều được đặt tên theo Bản Hiệp Ước Forrispi, gọi chung là trường Forrispi. Sở dĩ cậu nhắc đến việc này là vì nơi cậu muốn đến chính là một trong ba ngôi trường có bề dày lịch sử và chiều sâu ý nghĩa này - Trường Trung Cấp Quân Đội Liên Minh Vũ Trụ Forrispi.

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.