Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Victoria Morozova: море? - Biển không?

Tiểu thuyết gốc · 2372 chữ

Nuvole và Vento đi đến ngoài vịnh biển Adriatic. Ở đó đã có một con chiến hạm Hải quân chờ chực sẵn. Đó là một con thuyền có nền màu lam, sọc trắng đan xen, trên đỉnh chiến hạm có một khu chạm trổ bốn ngôi sao sáu cánh màu hoàng kim. Đây là một con cấp bậc Đại tướng.

Vento ngửa mặt. Ở trên thân chiến hạm, Hải quân tinh nhuệ đứng thẳng tắp, đôi mắt sắc bén. Tuy nhiên, lại một bóng người lại phá lệ bắt mắt ở trong đó, đó chính là Victoria Morozova - Đại tướng Hải quân của Liên Bang Địa Cầu, quân hàm của bà chị bằng với chức vụ Đô Đốc Hải quân của Địa Cầu cổ.

Mái tóc trắng dài của bà chị tết kiểu đuôi ngựa theo quy định của quân đội mới, mặc một cái quần rằn ri lam trắng Hải quân, áo trên chỉ là một cái áo thun trắng nửa người, lộ ra cơ bụng săn chắc của nữ. Chân bà chị đi ủng độn da quân đội màu đen tuyền cao đến bụng chân, trên mặt có một cặp kính râm che lại, phần ngoài kính râm trắng nõn, đôi môi đỏ mọng kinh người. Bà chị giờ phút này đang chán đến chết chống cằm ngậm kẹo mút, nhìn kiểu gì cũng không giống một quân nhân, mà giống một thiếu nữ thời kỳ phản nghịch hơn.

Nhìn xuống dưới, khi nhìn thấy con thuyền Gondola của cậu, bà chị lười biếng giơ tay ra chào:

"Privet, starry brat! (Привет, старый брат!- chào, ông anh già!)"

"Ey, malysh! (привет, малыш - Này, nhóc)" Bà chị đẩy cặp kính râm lên, lộ ra đôi mắt nai màu xám trong suốt chỉ người Nga mới có.

Nuvole nhướng mày, anh biết Vitoria là một người đậm chất Nga, tuy bình thường hay rất lười biếng, cũng chẳng quan tâm gì nhiều đến người khác nhưng thật ra lại là người không câu nệ tiểu tiết trong sinh hoạt cá nhân. Nhưng khi nghe Victoria mở miệng học theo Vento thêm chứ “già” vào xưng hô, anh mở miệng trêu chọc: “Cô bị nhóc con lây bệnh rồi sao, Vika?”

“Đâu có. Là ông anh Nuve chứ. Nếu là trong trường hợp này, lúc trước ông anh chỉ biết làm lơ tôi thôi, còn bây giờ ông anh đã trêu chọc lại tôi rồi đấy.” Bà chị lười biếng dựa người vào lan can nói, đôi mắt không cảm xúc xuyên qua cặp kính râm nhìn phía dưới.

Vento ở bên cạnh nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Cái gì có lây bệnh của tôi hay không chứ! Là các người tự biên tự diễn, đừng có mà lôi tôi vào!”

Victoria lại mở miệng, không chút để ý nói: “À, rồi rồi. Là tôi tự biên tự diễn, không liên quan đến nhóc.”

Vento nghe vậy lập tức nghẹn lại, còn Nuvole thì vui sướng khi người gặp họa không chút keo kiệt cười ra tiếng, điệu cười lại như một con cáo già.

Vento mặt đỏ lên rồi ôm tay, quay mặt đi hừ một tiếng thật mạnh, không quan tâm đến hai kẻ này nữa. Cậu tự giác đi đến đuôi thuyền, tiếp lấy mái chèo trong tay bố già của cậu rồi quay cuồng mái chèo làm cho mặt nước xung quanh dậy sóng.

Con mắt Victoria hơi đổi, bà chị lấy cây kẹo từ trong miệng ra, liếm liếm môi sau đó mở miệng nói: “Này, nhóc Ven, không cần thế đi. Tôi nhớ cái thuyền này của nhóc có chức năng bay lên đúng chứ? Dùng cái đó đi chứ đừng có làm ướt thuyền của tôi! Với cả Nuve, không phải ông anh cũng không thích cái cách này sao? Sao ông anh không ngăn lại chứ?!”

Nuvole im lặng vài giây, đưa mắt không một tiếng động nói với Victoria: Cô nghĩ tôi sẽ cản được nhóc con “phô diễn” à?

Vento ngẩng đầu lên, miệng nhếch lên một độ cung phá lệ bắt mắt, rất đắc ý mà bắn cho bà chị một cái ánh mắt kiêu ngạo. Bỗng nhiên, mái chèo đập xuống mặt nước, cả chiếc Gondola bị nâng bổng lên trời, mang theo những bọt nước bắn lên tung tóe, tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong đêm đen. Ánh mắt cậu sáng ngời, người trùng thấp xuống, miệng cười bừa bãi hét lên:

“Bà chị! Tránh ra chỗ khác!”

Bà chị nhìn hai người đằng trước. Một người thì đã chơi quá high rồi, một người thì sao cũng được đứng thẳng tắp vững vàng trên thuyền, miệng bà chị “Chậc!’ một tiếng, rồi nhận mệnh bước sang bên cạnh một bước.

Rầm!

Thuyền không chút sứt mẻ rơi xuống thân tàu, tàu cũng không trầy xước một chút nào, như là vừa rồi Gondola không bị chủ nhân của nó đánh bay lên vậy. Thứ duy nhất để chứng minh điều đó đã xảy ra chính là nước văng tung tóe khắp nơi nhưng cũng chỉ đến chỗ chân của các quân nhân xung quanh, còn bà chị Victoria thì không bị văng một giọt nước nào vào người, mặc dù bà chị vẫn đứng nguyên nơi đó và không sử dụng chút Duy Năng nào.

Bà chị nói một câu ‘Thật bẩn’ rồi vỗ tay hai cái cho cấp dưới dọn dẹp, còn mình thì vào trong buồng tàu, ngồi lên một mảnh ghế êm ái.

Vento biết điều đứng ngoài cửa, cũng chỉ có Nuvole vào. Tuy rằng tác phong thường ngày của cậu rất tùy ý nhưng không có nghĩa là không biết suy nghĩ sâu xa.

Khúc nhạc dạo vừa rồi cũng chỉ là màn chào hỏi thường ngày mà thôi, nhưng đó là khi chưa lên thuyền. Và một khi đã lên thuyền thì không có chuyện ngoài lề ở đây, dù cho tác phòng của vị Đại tướng Hải quân này có phóng đãng như thế nào.

Thấy người vào, Victoria mở miệng nói không chút cố kỵ:

“Hai vị đã phá hỏng kỳ nghỉ của tôi rồi đấy. Tôi chỉ mới nghỉ được có 2 ngày thôi thì đã lại phải ngồi lên cương vị làm việc. Nói đi, đền bù cho tôi cái gì bây giờ?”

Nuvole nhếch miệng, một bộ đã tính sẵn từ trước. Anh lấy một xấp tài liệu từ trong balo quân dụng ra, ném cho Victoria. Trong tài liệu là thông tin gần đây của một người, y tên là Vương Uyên, là một người Bang Hoa. Trong thế giới ngầm Hắc Thế Ngạ Quỷ, y có một cái tên hiệu - Hắc Quân Tử, là một người vô cùng kỳ lạ và được người đời coi là bông kỳ hoa màu xám tâm trắng trong mảnh đất đen như mực. Và nếu người này làm trong quân đội thì bây giờ chức vị chắc cũng không thể thua kém Victoria. Nhưng đáng tiếc...

Victoria cầm tư liệu của người này, con mắt sâu hút không biết suy nghĩ cái gì. Bà chị xem một lúc lâu, rồi khuôn mặt vẫn như thường thu chúng lại. Cả người nghiêng về phía sau, đôi tay gác dựa, bà chị trở nên lười biếng không chút để ý nhưng mở miệng vẫn tương đối nghiêm túc:

“Cảm ơn nha, Nuve. Lần sau tôi mời ông anh đi chơi một chuyến, rất mong ông anh sẽ đồng ý.”

Nuvole nhún nhún vai, mở miệng nói: “Chuyện đó cô tự giải quyết cho tốt, nhưng nếu muốn cảm ơn tôi thì tôi cũng không khách khí, cả nhà tôi đang đợi cô bao sành đấy.”

Victoria cười cười rũ mắt nói: “Được chứ, việc tôi đã hứa thì tôi sẽ dốc sức làm cho ông anh vừa ý, cứ việc thoải mái hưởng thụ ví của tôi đi.”

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

Sáng nơi biển cả luôn luôn đều là một loại kỳ cảnh. Nuvole và Vento đứng cạnh nhau trên chòi canh Quân hạm, ngắm phía xa xa. Thấy những con hải âu chao liệng. Thấy từng chỏm, từng chỏm mây phiêu xa lắc xa lơ, chỉ nhìn như cục bột trắng nhỏ tí xíu. Sóng cuốn đánh vào boong tàu tạo ra những tiếng ào ào thúc giục. Rồi gió thổi lộng qua da đầu, đưa mùi nước biển buổi sớm vào khoang mũi mằn mặn, lại mang theo vài nét thanh sảng khoan khoái.

Những ánh hoàng kim màu ấm hơi ti hí, từng tia sáng chói chiếu lên biển mây, như là màu vàng đang lấn chiếm cái màu xanh buổi sớm, tạo nên hai nền nóng lạnh đối lập nhau làm người ta cảm thấy thư thái mát mẻ. Trời thu, nước biển lại chẳng lặng, biển như đang ngầm khơi sóng để tiếp tục cho một cuộc hành trình vô bờ bến.

Chuyến đi lần này đi Trường Trung Cấp Quân Đội Liên Minh Vũ Trụ Forrispi. Nhưng trước khi vào trường học thì tiền đề phải là thi đậu được, cậu không hề nghi ngờ gì về năng lực của mình trong bất kể lĩnh vực nào, kể cả là về phương diện chiến đấu hay mưu luận. Nói đùa, có bố già quyền cao chức trọng như vậy mà mình lại không ra gì thì thật đúng là mất mắt phụ huynh con em học sinh. Nhưng nhìn vẻ mặt của Nuvole đang ở bên cạnh, cậu đoán, có lẽ cuộc thi này sẽ không nhàm chán như cậu tưởng tượng.

Trước một tháng, sẽ có một con tàu đến đón thí sinh dự thi đi đến điểm thi. Điểm thi lần này cậu không biết, cũng chẳng ai biết, nội dung thi thì càng là một dấu chấm hỏi, vì mỗi lần thi sẽ luôn luôn tùy cơ, lĩnh vực thi sẽ rất rộng rãi, có khi là kiến thức trên sách vở, có khi sách vở lại là thứ vô dụng nhất…

Bà chị Victoria vừa duyệt xong đống tài liệu, che miệng ngáp đi ra khoang tàu. Bà chị ngửa mặt lên nhìn chòi canh, vẫy tay lên gọi rồi chỉ chỉ biển:

“More? (море? - Biển không?)”

Bà chị nói xong, đôi mắt Vento sáng lên, rồi nhanh chóng hét vọng từ trên xuống: “Da (Да - Có)”

Bà chị cười lên khúc khích, quay sang người còn lại: “ A chto naschet brat? - А что насчет брат? - Còn ông anh thì sao?”

“Ya ne khozhu (Я не хожу - Tôi không đi).” Nuvole lãnh khốc dùng tiếng Nga đáp lại.

“Pochemu? (Почему? - Tại sao chứ?)” Victoria phồng má nói. Đây là một trong những việc thích nhất của bà chị, đây cũng là một trong những việc ít ỏi bà chị hăng hái. Bà chị khát khao được nằm trong cái ôm ấp của biển cả, nó làm bà chị cảm thấy mình như về trong lòng mẹ, ấm áp. Và cảm giác đó tuyệt vời đến nỗi làm bà chị vô cùng hưng phấn. Khi ngoài công việc, mỗi lần hưng phấn, bà chị lại không khống chế được mình mà nói tiếng mẹ đẻ. Và mỗi lần như thế, bà chị cảm giác như mình không còn bị nhàm chán và lười biếng như mọi khi.

Bà chị nhìn anh một lát rồi như thường ngày mà dùng tiếng thông dụng nói: “Tùy ông anh, tôi với nhóc Ven đi thôi vậy. Hoặc ông anh có thể ở đó với đàn chim hải âu yêu quý coi cái đầu của ông anh là cái ổ nếu ông anh muốn.”

Vento nhảy từ trên cao xuống, vỗ cánh tay Victoria, một khi mở miệng, là một lần thiếu đánh: “Kệ bố già đi. Bố già là bị nấm chân nên mới không xuống biển đấy. Tôi đi với bà chị thôi.”

Victoria nghe thế sửng sốt một chút, vẫn chưa kịp hình dung đó là ình ảnh như thế nào. Còn Nuvole, anh vừa nghe xong thì gân xanh trên trán anh đã đập liên hồi. Nhảy từ trên chòi canh xuống boong, anh nắm lấy Thiết Quyền nện thẳng vào đầu Vento: “Nhóc con! Em bảo ai là nấm chân hả?! Em muốn bị đánh đòn à?!!! Hay là tôi dạo này quá lâu rồi không đánh em nên em nhớ nhung quả Thiết Quyền yêu quý của tôi vậy? Tôi còn chẳng biết em có cái tật hận đời thế đấy!”

“Bố già! Ai muốn ăn quả Thiết Quyền của anh chứ? Tôi cũng không có cái tật hận đời được không! Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người!!!”

“Ai suy bụng ta ra bụng người?! Là chính em như vậy mới đúng! Đừng có mà đổi trắng thay đen!!! Hay là em vẫn còn nhớ chuyện lần trước tôi lừa em nên bây giờ em trả thù tôi? Nhóc con thù dai này!”

“Này! Tôi đâu có thù dai?! Tôi chỉ là nhớ mãi không quên mà thôi. Với cả tôi cũng không thù dai được, tôi chỉ là muốn trả thù ngay và luôn chứ cái gì quân tử báo thù mười năm chưa muộn?! Hoắc! Đi tong lâu rồi!!!”

“Nhóc con nhà em!!!”

Victoria sửng sốt nhìn cảnh tượng dở khóc dở cười trước mắt. Cảm xúc buồn bã tức giận lúc nãy đã bị quét sạch đi bởi mạch não của hai kẻ dở hơi. Hai người này còn rất có mị lực.

Nhưng dù đã nhìn bao nhiêu lần Vento và Nuvole đùa nghịch, bà chị vẫn luôn bị sửng sốt đến quên những việc khác.

Rõ ràng khi hai người này tách ra, mạch não còn tính bình thường. Nhưng khi ở cùng nhau, đầu óc hai người này như bị phản ứng hóa học, một cộng một lại ra một cái định luật Pandora, làm mọi việc luôn luôn phát triển đến một cái kết thần bí theo một cách thần kỳ đến không tưởng.

Bà chị nghĩ, nếu để cấp dưới của ông anh Nuve hay bạn học của nhóc Ven nhìn thấy cảnh này thì chắc cũng phải há hốc miệng mất thôi.

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.