Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đằng sau cánh cửa

Tiểu thuyết gốc · 1429 chữ

"Phanh! Phanh!" Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, từ trong chạy ra một tên nhà giàu mới nổi, cả người treo đầy vàng ròng loại to, khi chạy, cả đống vàng ròng vang lên xoành xoạch, thịt mỡ trên người như bị độn ra, lúc lắc, rung động.

Tên kia gạt mồ hôi trên trán, con mắt ti hí nhìn xung quanh rồi bất chợt giận tái mặt: "Thứ ngu xuẩn bọn mày! Còn không nhanh lên tìm tên đó cho tao? Bọn mày muốn cha nuôi tao giết sao?"

Mấy tên khác mồ hôi đổ đầy đầu, tay cầm súng hơi lẩy bẩy, hiển nhiên rất sợ tên kia, run rẩy mở miệng: "Ngài Richard, tôi..."

Tên kia càng giận hơn nữa, tùy tay với lấy một thứ đập lên mặt kẻ trước rồi chửi bới: "Còn không mau đi?! Cút!"

"Dạ dạ, vâng, tôi đi... tôi đi..."

Người kia đi rồi, cái tên Richard liếc nhìn bọn xung quanh, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Tốt nhất bọn mày làm việc cho cẩn thận, bắt cái thằng chà trộn kia nhanh, nếu không cả bọn mày lẫn tao đều không dễ bề ăn nói. Hiểu chưa?!"

Đàn em xung quanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục dạ dạ vâng vâng.

Tên kia thấy thế hừ lạnh một tiếng rồi quay người vào trong, để lại đám người hai mặt nhìn nhau...

* Một đàn A Băng đi ngang qua *

Vento dần núp vào chỗ tối, theo xu hướng kiến trúc của boong hạm mò xuống tầng hầm.

Tầng hầm đen một mảnh, xung quanh không chút ánh sáng nên cậu phải mất thật lâu mới có thể thích ứng được với bóng tối. Con mắt cậu nhìn xung quanh, chỗ này là một con đường tối om đi xuống và trước mặt là một cái cửa sắt to bản được đóng bằng xích sắt, rất chặt.

Cậu lấy Duy Cụ - vũ khí mà phần ít Duy Năng Giả có thể sử dụng ra. Đó là một khẩu súng màu bạc hình dạng vô cùng bình thường như là khẩu súng đồ chơi bán ngoài chợ. Nhưng mà điều khác biệt ở đây đó là, khẩu súng này không phải là khẩu súng bán ngoài chợ, mà là khẩu súng được đánh giá là khủng nhất từ trước đến nay, không phải bởi vì tính năng thiết kế của nó, mà là nó có thể biến đổi hình dạng và cấu tạo tùy thích. Tên của nó là khẩu Ma Quỷ.

Ma Quỷ có vô số loại, có vô số truyền thuyết về chúng, và chúng đều cùng một đặc điểm chung đó chính là vô cùng xảo quyệt gian trá. Súng này có tên Ma Quỷ, bởi vì nó có thể biến hóa hình dáng như ma quỷ, các năng lực biến đổi như Ma Quỷ, và sức mạnh cũng quỷ quyệt giống y hệt Ma Quỷ, là hóa thân của Ma Quỷ.

Cậu chuyển hình thái bình thường sang hình thái của một trong 72 con Quỷ dưới trướng Solomon, con Quỷ đứng thứ sáu - Công tước Valefor.

Hình thái này thiết kế theo kiểu súng lục cỡ vừa, đầu súng có hoa văn móng vuốt sư tử, phần báng súng lại có đầu của một con lừa trồi ra như được khắc chạm. Từ đầu đến đuôi, súng từ màu bạc chuyển sang màu đen tuyền làm cây súng trở nên kỳ dị vô cùng.

Valefor thường được gọi là Valefar, Valafar, Malaphar hay Malephar, đứng đầu mười Quân đoàn Vong Linh, và được người đời đặt cho cái danh hiệu "Công tước của những tên đạo chích", vì Valefor có một tài trộm đạo kinh thế hãi tục, mà còn thường xuyên dụ dỗ con người đi trộm cắp, và truyền cho họ những tuyệt kỹ siêu quần của đạo tặc.

Trong truyền thuyết, người ta đồn Valefor rất kinh khủng, nghe nói Valefor có thể đánh cắp cả những thứ vô hình như ký ức hay tình cảm của con người. Nhưng ít ai biết rằng, Valefor còn là một quái y tài hoa, gần như là không có bệnh nào là Valefor không thể chữa được, kể cả những căn bệnh không có lời giải đáp.

Ma Quỷ • Valefor là hình thái mạnh nhất của khẩu Ma Quỷ, cậu dưới sự tình cờ mới đọc được một cuốn sách cổ tàn khuyết viết về Valefor và suýt chết khi đạt được nó.

Sở dĩ cậu chọn hình thái này là cậu muốn dựa vào năng lực của Valefor. Hai năng lực đó sẽ được Cụ Hiện - thực chất hóa, lấy Duy Năng làm trung gian chuyển năng lực của Valefor sang hình thái đạn, ứng với hai loại đạn với hai hình dạng khác nhau.

Mọi sự vật đều theo quy luật đồng giá trao đổi. Tác dụng của một trong hai loại đạn Valenfor là làm lạnh mọi vết thương và các bệnh, nghi nan tạp chứng. Nhưng nếu dùng thì tùy theo mức độ nghiêm trọng của bệnh hay vết thương mà cậu sẽ bị suy yếu trong một khoảng thời gian nhất định, nhẹ thì một tuần, nặng thì khoảng hai, ba tháng, còn nặng hơn đến khi gần chết thì cậu chưa thử bao giờ.

Và loại đạn còn lại, khi cậu tự bắn loại đạn đó vào người mình hay bất kỳ ai khác thì cơ năng hoạt động của cơ thể sẽ không làm sao cả, nhưng lại có được tuyệt kỹ của đạo tặc trong một khoảng thời gian nhất định. Nhưng điều đó cũng có một điều tệ đoan, đó chính là khi cậu bắn đạn vào người thì người bị bắn cũng bị Valefor không ngừng dụ dỗ muốn trộm cắp, nó sẽ ảnh hưởng phần nào tới cậu, và điều duy nhất cậu có thể làm lúc này là chống cự chúng.

Tuy biết là vậy, nhưng cậu vẫn chĩa súng vào tay mình, bắn một phát, cậu đã từng sử dụng nó trước đây, động tác lại phá lệ quen cửa quen nẻo. Rất hiển nhiên, cậu là một kẻ tái phạm.

Tiếng súng vô thanh vô tức bay ra, viên đạn Duy Năng xuyên qua lòng bàn tay, không để lại chút vết thương.

Cùng lúc đó, trong não cậu hiện lên những lời Ma Quỷ, vô vàn những lý do muốn dụ dỗ cậu đi trộm đồ không ngừng nhét vào trong đầu. Cậu lắc lắc đầu, làm lơ những điều đó.

Lấy tay cầm lên xích khóa, dùng móng tay làm chìa khóa, chỉ sau hai giây, xích khóa đã bị mở ra. Dưới con mắt của một tên đạo tặc - những con chuột hành tẩu dưới bóng tối, cậu có thể nhìn và phân biệt được những thứ đồ giá trị xa xỉ bọn tặc kia cất giữ ở đây.

Cậu thầm than một tiếng, nhìn núi quặng hiếm trước mắt, rồi cau mày nhìn cả đống đồ cổ đằng sau - những thứ mà người có quyền có thế cũng chưa chắc mua được. Giờ khắc này, cậu biết rằng cậu đã đánh giá thấp bọn tặc này.

Vento không động đến bất kỳ thứ gì ở đó, cậu đi xuyên qua đống vại bình, tìm cánh cửa song sắt đằng sau. Rất hiển nhiên, đây chính là một nhà giam.

Cậu phá khóa đi vào, trong này toàn là những nội tạng của nhiều chủng loài người Vũ trụ. Cậu đã thấy Hoa tộc, Thủy Tộc, Hỏa tộc... nhưng tất cả đều là thế lực của Liên Minh Vũ Trụ và các thế lực trung lập.

Càng đi vào trong, người cậu càng lạnh hơn, vì những thứ cậu thấy ở đây không còn là nội tạng nữa mà chính là những bộ phận trên cơ thể người.

Nhưng nếu chỉ là bộ phận trên cơ thể người thôi cũng sẽ không thể làm cậu biến sắc như vậy. Thứ thật sự làm cậu giận tái mặt chính là những bộ phận cơ thể người đó đều được nhét chung vào trong vại bình, mỗi bình đựng chỉnh một bộ bộ phận cơ thể bị lôi ra từng khúc, mà vết lôi ở mỗi khúc lại rất khớp nhau.

Rất hiện nhiên, họ chính là đã bị tra tấn đến chết, thi trạng làm cậu nghĩ ngay đến một cách chết thời cổ của Trung Quốc đã nổi tiếng toàn thế giới bởi sự dã man của nó - Ngũ mã phanh thây...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.