Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh nến của sức sống

Tiểu thuyết gốc · 2022 chữ

Ngũ mã phanh thây - là hình phạt xuất phát từ triều Tần - Trung Quốc cổ xưa, nay là bang Hoa, dùng năm dây thừng cột vào năm vị trí: tứ chi và cổ, sau đó cột vào năm con ngựa khác nhau, chạy hướng về năm phía, người chịu hình sẽ bị kéo ra vô cùng đau đớn và bị xé sống.

Thời Trung cổ phương Tây cũng có một hình phạt tương tự như trên tên là tứ mã phanh thây, nhưng tứ mã phanh thây chỉ là cột vào tứ chi và dùng bốn con ngựa. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hình phạt phanh thây này đều là hình phạt dã man, hãi hùng nhất trong lịch sử thế giới.

Vento đi sâu vào bên trong, bây giờ cậu để ý là độ tuổi những người bị ngũ mã phanh thây dần dần nhỏ đi, sắc mặt của cậu càng ngày càng khó coi, càng ngày càng tái nhợt.

Rồi khi đi đến trước một vại dịch formalin, sắc mặt của cậu đã trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Bên trong là di hài của một đứa trẻ sơ sinh, các bộ phận bởi vì quá non nớt, quá nhỏ yếu mà bị xé nát thành mảnh nhỏ, không một chỗ hoàn chỉnh.

Cậu ngửa mặt lên, đối diện là gương mặt đỏ hỏn, nhăn nhúm. Đứa bé này, khoang miệng đã nứt toác, chỗ da thịt bị xé rách nát, máu trong formalin bơi trùm xung quanh đứa bé như là oán linh đòi mạng, trên mặt đứa bé lại là một mảnh ngây thơ mờ mịt của con dại.

Nói thật, hình ảnh này cậu không muốn nhìn quá nhiều nhưng cậu vẫn cứ gồng mình không chớp mắt nhìn nó. Cậu cảm thấy chân tay cậu lạnh buốt, trong ngực lại bồn chồn đến kỳ lạ, trái tim se lại, co rúm.

Cậu đi đến bàn máy tính điều khiển, dùng năng lực của Valefor trộm dữ liệu bên trong.

Nhưng cậu tìm đi tìm lại không thấy bảng ghi số liệu người chết, thay vào đó, cậu lại thấy một danh sách ghi lại trạng thái của nhiều con cá mập khác nhau.

Các con cá mập được ghi vào đây đều là những con loại quý hiếm, nhưng chúng lại được chia làm hai loại: còn sống và bị giết. Cậu nhấn một trong các tư liệu đó, nhìn thấy bên trong viết chi tiết về những vụ khảo sát cá mập.

‘Ngày 15 - 4 - 3050, năm con cá mập sát thủ 038, 362, 198, 026, 008 cùng kéo một người Tinh tộc thuần huyết.

Kết quả: Xé con mồi thành công, không con cá mập nào ăn mồi.

Trạng thái: Còn sống’

‘Ngày 29 - 6 - 3050, con cá mập Hổ 217 làm thương ngài Aubrey.

Kết quả: bị xử

Trạng thái: chết’

‘Ngày 15 - 9 - 3050, con cá mập trắng 667 cắn chết một người

Kết quả: mất kiểm soát, thoát khỏi khoang, bị bắn thương

Trạng thái: còn sống...’

15 - 9? Không phải là ngày hôm kia sao? Nếu mà như vậy thì trùng với ngày con cá mập trắng con kia bị bắn thương. Thế thì có nghĩa là con cá mập trắng đó không phải là bị săn trộm mà là chạy thoát khỏi bọn lính thủy đánh thuê này? Bọn người này bắt cá mập rồi dùng để mua vui sao? Không mua vui được thì bị giết?

Hơn nữa... theo tư liệu thì những người kia chết cũng không phải là do ngũ mã phanh thây, mà do năm con cá mập kéo chết, ngay cả trẻ sơ sinh bọn chúng cũng không tha? Ngũ mã phanh thây đã đủ khủng bố, bọn người này không chỉ muốn tra tấn thể xác, giết người còn muốn tra tấn Tâm Linh, làm Tâm Linh của họ bị sụp đổ sao?

Cậu biết Tâm Linh của con người quan trọng đến mức nào, nó quyết định số phận của một con người. Khi Tâm Linh bị hao tổn, họ hoặc là sẽ suy kiệt mà chết, chết dần chết mòn chứ không được một phát cho thống khoái, hoặc là sẽ ngây ngốc suốt đời. Một vài trường hợp tuy là có thể sống và may mắn hơn nhưng điều đó lại rất ít, nó đòi hỏi phải xây dựng lại một Tâm Linh khác cho con người. Nhưng bọn người đó đã quyết định họ phải chết rồi.

Rất hiển nhiên, mấy tên này chỉ muốn lấy sinh tử và tương lai của người khác làm thú vui cho bản thân.

Những tên này rốt cuộc có còn là con người không vậy?!!!

Cậu tức đến tái xanh, móng tay nắm chặt đâm sâu vào da thịt.

Giờ phút này, mục đích của cậu không còn là đến đây giải quyết bọn trộm rồi giao cho bố già nữa, mà với tư cách là một con người, cậu thề sẽ cho bọn chúng ra Tòa Án Liên Minh Vũ Trụ để xử tử, và làm thế lực chống lưng cho bọn chúng chết không có chỗ chôn thây, nhưng giờ đây, cậu vẫn chưa được...

Vento hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là điểm cuối cùng nơi tầng hầm ngầm này, nếu mà có tiêu bản cá mập và trẻ con, có cá mập còn xông ra ngoài được thì phía sâu hơn chắc chắn còn có động vật bị nhốt, nhưng cậu không chắc là có người bị nhốt hay không, nhưng nếu có người, cậu nhất định sẽ cứu.

Cậu đi sâu vào trong, càng đi sâu càng tối, xung quanh không còn là những bình formalin đựng xác nữa, mà là nội tạng và da của nhiều loại động vật được ‘trưng bày’ trên các kệ. Cuối cùng là một cánh cổng sắt.

Cậu mở cửa bước vào, bên trong không tối om như cậu vẫn nghĩ, mà là có ánh nến lập lờ, nhìn chẳng rõ đồ vật gì, chỉ nhìn ánh sáng le lói như đốm lửa tàn, ánh nến lại như hơi bùng, lại như hơi tắt, lúc được lúc không, chiếu lên khuôn mặt cậu mờ mờ ảo ảo, nhìn mông lung chẳng chân thực.

Giờ là tháng 9, đã vào thu, trời cũng đã se se lạnh. Trong căn tầng hầm ngầm không chút lỗ hổng, không chút gió lộng, ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng nhiều cánh cửa sắt kín mít, có ánh nến bập bùng vậy mà lạnh lẽo thấu đến tận xương, đến tận tủy, nó lạnh đến nỗi mơn trớn trên da thịt cậu, xâm nhập qua từng sợi lông tơ, từng tấc bì, như từng trận, từng trận ác ý đặc sệt tích tụ lâu ngày.

Rồi khi cậu đi qua, ánh nến chợt tắt, cậu sững sờ ngay tại chỗ, bất chợt cảm thấy thương cảm, tại sao thấy vậy thì cậu lại không biết nữa, nhưng nó cứ len lỏi không chịu tan, nhỏ xíu mà ứ đọng thành cục, nghênh ngang kê cao gối ngủ bịt kín mít cái cổ lọ thông đến đáy tim.

Cậu đi rất nhẹ nhưng tiếng bước chân trong không gian cứ vang lên xoành xoạch, cậu chợt dừng chân. Hình như cậu nghe thấy tiếng oe oe khàn đặc đâu đây, như là tiếng của mèo con mới sinh, lại như tiếng vong linh gọi rú.

Sâu vào trong, bên trong là cả một hàng lao tù song sắt, bị nhốt chính là những con thú hiếm cả trên Địa Cầu và cả Vũ trụ, tất cả chúng đều mở con mắt hung ác nhìn cậu, nhưng thân hình lại run rẩy lên giống như là cầy sấy, không dám rên một tiếng mà cúi xuống liếm láp miệng vết thương. Cậu có thể nhìn thấy xương lồi ra ngoài da, da bọc lấy khung, bụng lỏng lẻo đến dán sát vào phần lưng, chẳng biết chúng đã bị bỏ đói bao lâu.

Sâu nữa thì cậu có thể nhìn thấy các chủng người khác nhau, có Nhân Loại, có người Vũ trụ.

Cậu đến trước lồng sắt của một cô gái trẻ tuổi. Cô gái nhìn qua là người Hoa tộc, trên đỉnh đầu có một bông hoa màu lam tối sầm lại héo rũ mọc lên. Tóc tai cô gái lộn xộn, quần áo rách rưới bê bết máu, trên người có những vết thương lâu ngày không được chữa trị đã sinh mủ.

Cậu ngồi xổm xuống, cả người cô gái hơi run rồi im lìm, cơ thể không chút nhúc nhích, như là cam chịu, lại như oán trách, hay nài nỉ.

Cậu đưa tay vào trong lồng, nâng cằm cô gái lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, cậu chấn động khi nhìn thấy hai con mắt kia. Đôi mắt kia, từng milimets đồng tử không chút ánh sáng, không chút thần thái, không chút tình cảm, như là cái khung của một con rối gỗ bị người ta bọc lên một lớp da ngoài, cái da lại lạnh như là đã lột từ một kẻ khác rồi tròng lên, râu ông nọ cắm cằm bà kia. Mà cái khung lại vang lên những tiếng ken két như đã bị mọt đục cho mục nát nhừ lâu ngày, chỉ còn lại cái xác khung. Không còn Tâm Linh nữa!

Cậu bây giờ đã biết, cậu không cứu nổi người này.

Cậu bỏ tay ra khỏi cằm cô gái, cô gái vẫn không nhúc nhích ngồi tại chỗ. Cậu đi đến từng cái lồng, giơ khuôn mặt từng người lên, nhưng không có người nào là ngoại lệ.

Nhưng khi đi vào trong, chợt dừng chân trước lồng của một người phụ nữ.

Trong lòng ngực người phụ nữ này bế một đứa bé sơ sinh. Đứa bé đó cả thân hình đỏ hỏn nhăn nhúm, trên rốn còn treo vết máu nhau thai của người mẹ, bên miệng còn có vết đỏ. Còn người mẹ thì khuôn mặt trắng bệch, miệng nứt toác vì thiếu nước, cách đó không xa còn có vết máu đỏ khô khốc, chắc chắn vừa sinh mấy ngày nay mà thôi, trên tay chị ấy bị cắt ra, máu chảy ra ròng ròng. Nhất là trên mái đầu của chị ấy, tuổi vẫn còn trẻ mà đầu đã có nhiều sợi màu xám trắng che lấp hơn phân nửa. Cậu cũng hiểu, trong hoàn cảnh thế này, lại mang theo một đứa con thì thử hỏi người mẹ nào không sầu nghĩ? Không băn khoăn?

Vậy cho nên cậu không khó để đoán ra người phụ nữ này đã làm gì, vì trong ngục, vì bị nhốt, bị bỏ đói, đồ ăn của mình còn chẳng có chứ đừng nói cho con, người phụ nữ này đã cắt cổ tay của mình, lấy máu thay sữa, hi sinh chính mình để dành sự sống cho đứa trẻ non nớt.

Cậu giải trừ tác dụng của kẹo, nhìn xung quanh lại thấy có người ở đối diện và rất dễ để nhìn ra cậu đã thay đổi hình dáng, họ có lẽ cũng chẳng khó để suy đoán ra rằng cậu là người ngoài lẻn vào đây, nhưng cũng chẳng ai quan tâm, chẳng ai xin xỏ, tuy cậu biết là kết quả sẽ như vậy nhưng vẫn ấp ủ vài tia hi vọng, nhưng hiện thực đã làm cho cậu thất vọng rồi.

Cậu rũ mắt xuống, lòng cảm thấy rất nhức nhối, đôi tay lại không tự chủ nắm chặt, cắn răng, cúi người xuống, nói với người phụ nữ ẵm con kia:

“Chị có muốn thoát khỏi nơi này không?” Nói xong, cậu căng chặt người, hơi khẩn trương.

Người phụ nữ giờ phút này ngửa mặt lên, có phản ứng với cậu!

Cậu thở ra một hơi, nhưng câu trả lời dứt khoát của người đó lại làm cậu cảm thấy tuyệt vọng: “Không.”...

Bạn đang đọc Ngàn Năm Địa Cầu sáng tác bởi BăngLạcNhậpHọa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngLạcNhậpHọa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.