Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình rẽ lối

Tiểu thuyết gốc · 2651 chữ

Trên đường đi đến nhà của Minh Nhất, Vĩ Hân bật danh sách nhiệm vụ lên xem.

Nhiệm vụ chính:

Truy tìm đầu sỏ hãm hại Hà Vân.

Phần thưởng: 500 KN

Đánh đuổi người Du Nhiên ra khỏi lãnh thổ Thiên Chiếu.

Phần thưởng: Nâng cấp phẩm chất của ba vật phẩm giả tưởng.

Nhiệm vụ phụ:

Tìm ra hung thủ đầu độc Minh Nhị.

Phần thưởng: 100 KN

Phần thưởng của nhiệm vụ phụ mới không khác gì với nhiệm vụ phụ cũ. Cái khiến Vĩ Hân chú ý là hai nhiệm vụ chính. Nâng cấp phẩm chất là ý gì thì nàng không hiểu. Hệ thống cũng không trả lời, nó vẫn bảo tiếp tục mở khoá chức năng. Còn nhiệm vụ tìm ra kẻ hãm hại Hà Vân thì Vĩ Hân vẫn luôn suy nghĩ cách thực hiện.

Vì bản thân Hà Vân và gia đình nàng ta theo phái chủ chiến, người muốn hãm hại nàng có rất nhiều. Nếu cứ soát hết một lượt tất cả mọi người thì không biết đến ngày tháng năm nào. Vĩ Hân hiện tại cũng không có tài nguyên và quan hệ để mà tìm hiểu tin tức. Cách nhanh nhất để tìm ra kẻ chủ mưu là tìm đến một con dấu. Con dấu là biệt hiệu Vĩ Hân dùng cho một số kẻ đặc biệt nhất định. Trong một khu vực, sẽ có những người luôn luôn biết được những chuyện đang và sắp diễn ra, từ chuyện giang hồ đến quan phủ. Chúng chính là con dấu.

Ở thế giới cũ, Vĩ Hân có rất nhiều con dấu. Bọn họ làm ăn công bằng với nàng, chỉ cần nàng xoè tiền, chuyện gì cũng có thể biết. Tại thế giới mới này, nàng đã tìm được một con dấu, nhưng trước mắt, Vĩ Hân vẫn chưa đảm bảo bản thân có thể thoả mãn cái giá phải trả. Có lẽ sau vụ án này, nàng sẽ đi một chuyến.

Chẳng mấy chốc, Vĩ Hân đến nhà của Minh Nhất. Vị huynh trưởng này thấy một tuần bộ đến nhà mình thì vô cùng lo lắng, hiển nhiên chẳng có ai muốn công an đến nhà mình gõ cửa. Y còn ngạc nhiên hơn vì Vĩ Hân là phụ nữ, thời này con gái làm quan không nhiều. Nhưng Minh Nhất không hề biểu lộ những ý nghĩ đó, y rất lịch sự mời Vĩ Hân vào nhà và gọi gia nhân mang trà lên.

"Không biết tuần bộ họ gì?" Minh Nhất nói, y ngồi đối diện Vĩ Hân, tay chậm rãi nâng chén trà.

"Ta họ Hà. Ngươi có thể gọi ta là bộ Hà. Hôm nay ta đến tìm ngươi là vì một số chuyện có liên quan đến em trai."

Vĩ Hân kể ra chuyện Minh Nhị bị đầu độc và nàng đã biết được Minh Nhất xa lánh Minh Nhị bởi vì gia sản trong nhà. Tất nhiên, Vĩ Hân không có nói nguồn tin là đến từ Mỹ Hồng.

Minh Nhất nghe xong thì tràn đầy tức giận nói: "Bộ Hà không cần chỉ đích danh ta cũng biết người nghe tin này từ con vợ của Minh Nhị. Ta nói thật với tuần bộ, quả thật quan hệ giữa ta và lão nhị không còn thân thiết như trước. Nhưng chuyện đó chẳng có liên quan gì đến gia sản kế nghiệp cả. Ta có gia đình rồi, vợ ta còn sinh hai đứa con trai. Minh Nhị không quản lý cửa hàng của gia đình. Ta vừa phải chăm coi gia nghiệp vừa phải cân bằng với việc chăm sóc gia đình, tất nhiên không có thời gian ghé thăm lão nhị."

Vĩ Hân im lặng lắng nghe, đôi mắt quan sát kĩ càng biểu lộ của Minh Nhất.

"Ý của ngươi là ngươi hoàn toàn không lo lắng về sự trở lại của Minh Nhị?"

Trước đôi mắt xanh sâu thẳm và trẻ trung của Vĩ Hân, Minh Nhất vậy mà có phần chột dạ. Y chuyển ánh mắt, cúi đầu, gãi tai và nói: "Thật ra không phải là vô lo hoàn toàn. Từ khi cha mẹ mất, gia nghiệp đều do một mình ta chống. Không ai giúp đỡ, không ai dẫn dắt. Ta có thể khiến cửa hàng ổn định như bây giờ dù không có công lao cũng có khổ lao. Thế mà sau khi mọi chuyện an ổn, Minh Nhị lại đột nhiên quay lại. Ta hiểu lão nhị, nó sẽ không làm ra những chuyện bất nghĩa, bất hiếu. Nhưng bộ Hà cũng biết rồi đấy, đời mà, ai có thể ngờ được lòng người."

Vĩ Hân gật đầu đồng ý. Nàng thoả mãn với câu trả lời của Minh Nhất. Nhưng không phải vì nàng đồng ý với y, là vì Minh Nhất hoàn toàn nói sự thật.

"Là huynh trưởng của Minh Nhị, hẳn ngươi cũng hiểu rõ quan hệ của y. Minh Nhị có kẻ thù nào không? Hoặc đã đắc tội ai đó?"

Minh Nhất vuốt cằm trầm ngâm. "Minh Nhị rất được lòng người. Vì thế cực kỳ ít kẻ thù. Nhưng có một người mà bộ Hà nên biết. Người này có liên quan rất lớn đến Mỹ Hồng."

Vĩ Hân biểu lộ đầy hứng thú, dỏng tai lên nghe. Mỹ Hồng với Minh Nhị và một người nữa có tên là Phan Lục Phong cùng là bạn thân với nhau từ thuở nhỏ. Lục Phong với Mỹ Hồng thì là thanh mai trúc mã từ nhỏ, bọn họ lúc nào cũng dính lấy nhau, ai cũng nghĩ hai người sẽ thành phu thê. Vậy mà khi Lục Phong đi học xa, Minh Nhị lại thừa cơ hội tán tỉnh Mỹ Hồng và cướp lấy trái tim của y. Tới khi Lục Phong trở về thì ván đã đóng thuyền, Minh Nhị và Mỹ Hồng cưới nhau. Lục Phong từ đó cắt đứt quan hệ với cả hai. Một người là bạn thân nhất, một người là tình yêu cả đời của mình, cả hai thế mà phản bội bản thân.

Vĩ Hân ngồi chéo chân, ngón tay gõ thành nhịp lên bàn. Nghe xong câu chuyện thì nàng trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: "Vị Phan Lục Phong này hiện giờ đang ở đâu?"

Minh Nhất rất thành thật khai báo ra. Vĩ Hân sau đó cũng cáo từ rời đi. Nàng không hoàn toàn liệt Minh Nhất ra khỏi danh sách tình nghi. Tạm thời cứ tìm hiểu hết tất cả mọi thứ về Minh Nhị, sau khi đầy đủ thông tin thì tiến hành điều tra kĩ hơn cũng không muộn. Có Võ Chúc ở bên, nàng tin là Minh Nhị có thể sống sót.

Trước khi tìm Phan Lục Phong, Vĩ Hân quay trở lại y quán. Nàng muốn xem xem Mỹ Hồng sẽ có câu trả lời như thế nào với tin tức mà Minh Nhất đã nói ra.

Trong y quán, Cao Ngộ thấy Vĩ Hân xuất hiện thì liền vui mừng như con cún và chạy lại, hỏi thăm: "Mọi chuyện sao rồi?"

Vĩ Hân kể ra những gì nàng biết được. Khi Cao Ngộ nghe nói đến cái tên Phan Lục Phong, hắn liền biến sắc: "Phan Lục Phong? Tên đó có chức quan tại huyện của chúng ta đấy. Ta còn nghe nói hắn sắp thăng chức, được điều lên tỉnh để ngồi vào vị trí cao hơn."

"Quan lại sao… Án này có chút khó nhằn rồi."

"Ngươi không cần lo lắng. Lớn nhất ở đây vẫn là tuần phủ của chúng ta. Mà tính tình của Trần Hàn thì ngươi biết rồi. Ông ấy là một vị quan thẳng thắn."

"Từ giờ trở đi, để cho an toàn, ngươi đừng cho Mỹ Hồng tiếp xúc với Minh Nhị."

"Làm như vậy có hơi quá. Dù sao hai người họ cũng là phu thế, chúng ta cũng không chắc Mỹ Hồng liên quan."

Vĩ Hân lắc đầu kiên quyết: "Không được. Chính vì không chắc chắn Mỹ Hồng có liên quan hay không nên chúng ta càng phải cách ly họ."

"Theo ý ngươi vậy." Cao Ngộ mềm mại nói.

"Hừ, trước giờ hắn ít khi làm theo lời người khác. Hiện tại thì nhu nhược như thế. Tình yêu thật sự quá nguy hiểm." Lão Định Tiên chứng kiến hết thảy, khinh bỉ nhổ nước bọt.

Vĩ Hân lần nữa kéo Mỹ Hồng ra phòng riêng và phỏng vấn. Sau khi nói rõ mọi việc ra, Mỹ Hồng vội vàng thanh minh: "Lục Phong chắc chắn sẽ không làm như vậy! Huynh ấy là người tốt!"

Cao Ngộ đứng sau lưng Vĩ Hân còn nàng thì ngồi trên ghế, vị trí y như hổi sáu. Nghe câu trả lời của Mỹ Hồng xong thì Cao Ngộ nhíu chặt hàng lông mày, Vĩ Hân cũng nhìn Mỹ Hồng thật lâu.

Nhận ra ánh mắt kì lạ của hai người, Mỹ Hồng giật mình: "Hai vị nhìn ta như vậy là có ý gì?"

"Từ giờ ngươi đừng nên lại gần Minh Nhị nữa." Cao Ngộ nói.

"Ý ngươi là gì?! Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta ám nhị ca sao? Không thể nào có chuyện đó!" Mỹ Hồng tức giận nói.

Võ Chúc đột nhiên bước vào, ghé miệng vào tai Vĩ Hân: "Bên ngoài có môt vị tuần bộ họ Tùng mới tới."

Vĩ Hân gật đầu, sau đó quay sang nói với Cao Ngộ: "Ngươi tiếp tục tra hỏi nàng đi. Không cần tạo quá nhiều áp lực. Bộ Tùng đến rồi, ta phải qua đó tường trình lại vụ án cho y."

"Ngươi cứ đi. Ta lo phần còn lại."

Vĩ Hân cùng Võ Chúc ra ngoài sảnh đường của y quán. Nơi đó có Tùng Dã Man đang ngồi. Hai hốc mắt của y thâm đen và sâu hoắm.

"Cái bộ dạng này của ngươi là làm sao?" Vĩ Hân nói với giọng đùa cợt.

Dã Man thở dài: "Văn Minh đi rồi, ta phải xử lý thay hắn một số giấy tờ trong phủ. Thường ngày đều không để ý nói hắn lười nhác, giờ ta mới biết cái công việc này đau đầu như thế."

Vĩ Hân cười khúc khích, vỗ vai Dã Man: "Nào, mạnh mẽ lên! Chúng ta còn án phải tra đấy. Trước mắt mọi chuyện mà ta và Cao Ngộ tìm hiểu được là…"

Vĩ Hân tóm tắt lại mọi thứ cho Dã Man. Y thông minh nên nói một lần là hiểu.

"Lục Phong sao? Người này ta có quen, tính khá trầm, không giao lưu nhiều nhưng hiền hậu." Dã Man nói.

"Ngươi thấy hắn có thể là hung thủ không?"

"Ta thì nghi ngờ người vợ hơn. Ăn chung, ngủ chung. Chỉ có nàng ta mới có thể thần không biết quỷ không hay mà đầu độc Minh Nhị." Dã Man nhìn sang Vĩ Hân. Nếu nói kinh nghiệm phá án và khả năng nhìn thấu lòng người thì nàng ăn đứt tất cả mọi người trong phủ. "Ngươi thấy sao?"

"Ta á? Chưa có giả thuyết nào chắc chắn."

Dã Man ngạc nhiên: "Ngươi không có suy đoán nào? Có phải vết thương chưa khỏi hay không?"

"Không phải. Có một số điều vẫn chưa làm rõ về loại độc này." Vĩ Hân nói. "Như này đi. Ta sẽ đi thẩm vấn Lục Phong. Ngươi quay lại huyện nha và tìm cho ta một số tin tức liên quan đến Minh Nhị khi y còn ở Phước Tuy. Nếu có thể liên lạc được với người từng làm việc với y thì càng tốt."

"Chuyện này khó đây. Phước Tuy cách chúng ta phải mấy ngày đường. Sẽ cần thời gian. Ta sẽ cố gắng hết sức."

"Được. Chúng ta đi."

Lục Phong dù là quan lại nhưng y chuyên phụ trách về mặt phát triển địa phương hơn là quản lý trật tự, thuộc về mảng khác so với tuần phủ và tuần bộ. Trong huyện nha, Lục Phong làm việc ở khu vực yên tĩnh hơn và nằm ở sâu phía trong. Vĩ Hân rất dễ dàng tìm được y, vì để tránh làm lớn mọi chuyện, nàng yêu cầu được hỏi Lục Phong trong phòng làm việc của y luôn. Dù sao cũng là quan lại, đối xử phải có khác với dân thường.

"Mời, bộ Hà. Ngươi hỏi đi." Lục Phong nói.

Người này khí chất đạm bạc, khác với sự trầm tĩnh của Trần Hàn, có nét vô tình như trên đời không có chuyện gì có thể lay chuyển y.

"Chuyện là thế này." Vĩ Hân nói.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Lục Phong nói: "Vì thế ngươi nghĩ ta là hung thủ hạ độc Minh Nhị?"

"Chúng ta có lý do để nghi ngờ." Vĩ Hân thẳng thắn thừa nhận.

Lục Phong gật đầu: "Suy đoán của ngươi không sai. Là ta hạ độc Minh Nhị."

"Ồ." Dù tỏ ra bất ngờ, Lục Phong có thể cảm nhận được Vĩ Hân chỉ diễn cho có lệ. Nàng như biết trước hắn sẽ nhận tội. "Ngươi có thể nói cho ta biết động cơ của bản thân?"

"Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao. Minh Nhị cướp đi người ta yêu, phản bối bằng hữu. Vô tình, vô nghĩa nên ta trả thù."

Vĩ Hân mỉm cười: "Ngươi đã đầu độc như thế nào?"

"Ta cho người lén bỏ vào đồ ăn của hắn."

"Người đó ở đâu? Mỹ Hồng ở chung nhà với Minh Nhị, nếu y bị trúng độc, nàng ta hiển nhiên khó mà tránh khỏi. Nhưng tại sao chỉ có mỗi Minh Nhị ngã bệnh?"

Trước câu hỏi của Vĩ Hân, Lục Phong ngớ người: "Ta…"

Vĩ Hân giơ tay chặn lại lời nói của y. "Ngươi không cần nói nữa. Ta đã hiểu được hầu hết mọi thứ."

Lục Phong đứng bật dậy: "Không. Ta mới là người hạ độc Minh Nhị. Mỹ Hồng không có liên quan."

"Ta đã bao giờ nói là Mỹ Hồng hạ độc đâu?"

Lục Phong giật mình, đứng im như tượng.

"Ngươi theo ta đến y quán luôn đi."

Đến lúc bọn họ quay trở lại y quán thì trời đã tối. Cao Ngộ vẫn còn ở đó nhưng Dã Man thì chưa quay lại. Khi Lục Phong và Mỹ Hồng đối mặt nhau, bầu không khí trở nên lúng túng cực kì. Mỹ Hồng quay mặt đi, không dám nhìn Lục Phong. Còn hắn ta thì làm ngơ như không nhận ra sự tồn tại của Mỹ Hồng.

"Ngươi tìm ra được gì rồi?" Cao Ngộ nói.

"Không nhiều. Tình trạng Minh Nhị thế nào rồi?"

Võ Chúc nghe giọng Vĩ Hân thì liền đi từ bên trong ra. Y nói: "Trúng độc quá nặng. Thủy ngân ăn quá sâu vào nội tạng, khó cứu sống."

Mỹ Hồng che miệng, không kiềm được nước mắt mà khóc thút thít. Lục Phong không nói gì, chỉ thở dài một hơi.

"Nạn nhân cũng sắp chết rồi. Các ngươi có ai muốn nhận tội? Nếu thành thật khai báo thì may ra sẽ được khoan hồng." Cao Ngộ nói với hai người Hồng và Phong.

Cả hai vội vã lên tiếng, thế mà nói ra cùng lúc cùng một câu: "Ta nhận tội!"

Vĩ Hân mỉm cười, nghiêng đầu, không biết đang nghĩ gì.

Võ Chúc khoanh tay, chờ đợi hai vị quan lại xử lý mọi chuyện. Phá án không phải là sở trường của y. Song y cũng tràn đầy hứng thú muốn biết hung thủ là ai.

Cao Ngộ thì chỉ lo nhìn nụ cười của Vĩ Hân và ánh mắt xanh thẳm của nàng. Yêu quá hoá điên nên hắn chẳng để chút tâm tư nào lên vụ án.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.