Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ tại duyên

Tiểu thuyết gốc · 2736 chữ

Trần Hàn ngồi trong thư phòng, kế bên là ánh đèn le lói, cặm cụi viết một lá thư. Thư này là dành cho Hà Hoàng, vị quan cai thuyền tại thành Gia Định, đồng thời là chú của Hà Vân. Nội dung trong thư bắt đầu với lời thăm hỏi lâu ngày, sau đó tập trung vào kể lại những biểu hiện của Hà Vân. Nàng làm quen rất nhanh, đầu óc cũng là số một số hai, võ công do chính Hà Hoàng dạy nên không thể nào chê, chỉ có hai yếu điểm. Một là hơi khó gần, ban đầu không thân thiện lắm với các huynh đệ trong nha, song vấn đề này đã tự giải quyết. Sau án đầu tiên, Hà Vân hoà hợp hơn rất nhiều, đặc biệt thân cận với hai người rất có tài năng. Hai là nàng rất mê trai, vài ngày đầu Hà Vân hoàn toàn hồn bay phách lạc bởi một tuần bộ đẹp trai, song rất kì lạ, vấn đề này cũng tự động giải quyết, nàng không còn mấy quyến luyến tình cảm, có vẻ như trải nghiệm sống chết vừa qua đã thay đổi y. Phần cuối cùng của lá thư, Trần Hàn viết có phần mơ hồ.

Dạo gần đây, ta mới phát hiện, mặt biển không yên bình, gió bão đang kéo đến. Chúng ở xa tận trên trời, trốn sau những đám mây cao. Ngươi phải chú ý.

Đặt bút xuống, Trần Hàn cuộn lá thư lại thật nhỏ và mang nó ra cửa sổ. Y huýt gió một tiếng cao vút, một con diều hâu đen lướt gió hạ xuống. Trần Hàn bỏ lá thư vào một ống tre được gắn trên chân con chim.

"Mau đi." Trần Hàn vuốt con chim và thả nó bay đi. Tiếng vỗ cánh phầm phập lan toả trong đêm.

Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ.

"Ai?"

"Là ta, Hà Vân." Vĩ Hân nói.

"Có chuyện gì?"

"Ta đến báo cáo một vụ án. Cần ngài cho lệnh điều tra."

Trần Hàn nhướn mày. Trùng hợp vậy. Y ra mở cửa cho Vĩ Hân và bình tĩnh nghe nàng thuật lại mọi chuyện của Bùi Minh Nhị.

"Ngài thấy thế nào?" Vĩ Hân nói.

Trần Hàn gật đầu nói: "Đúng là dấu hiệu hạ độc. Án này chính thức mở. Vì người là người phát hiện, ngươi sẽ lãnh đạo cuộc điều tra. Ngươi muốn vị huynh đệ nào hỗ trợ?"

"Bộ Tùng và bộ Cao."

"Được. Dã Man còn trong huyện nha, y bận lo liệu vài công văn, sáng mai hãy gọi. Cao Ngộ thì đang ở nhà, ngươi hãy đến đó gọi hắn, sau đó cùng qua y quán mà thay nhau canh chừng Minh Nhị. Tránh để hung thủ thừa đêm khuya thanh vắng mà ra tay."

"Ta cũng là đang có ý này." Vĩ Hân nói.

Dứt lời, nàng đi ngay. Để lại Trần Hàn nhìn theo bóng lưng dần khuất. Y nghĩ thầm, huynh có một người cháu rất tài hoa, Hoàng ca ạ. Mong là nó sẽ không lụi tàn trong thời khắc loạn lạc.

Trong sân vườn, Cao Ngộ múa kiếm. Đường kiếm mãnh liệt nhưng gãy khúc, nhiều pha vướng mắc, cử chỉ ngập ngừng. Nha hoàn theo hầu Cao Ngộ xưa nay, đứng bên nhìn mà lòng khó hiểu. Trước đến nay, công tử luôn múa kiếm rất nhuần nhuyễn. Tại sao hôm nay lại vụng về như thế? Chàng có tâm sự sao?

"Công tử, hay là ngài nghỉ ngơi đi, mai hẳn luyện." Người nha hoàn này cầm một chiếc khăn lớn trong tay, y vừa nói vừa dâng nó lên.

Cao Ngộ thở hồng hộc, lấy chiếc khăn để lau mồ hôi. Ta thật vô dụng. Chỉ múa kiếm một lát mà đã mệt thế này. Nếu là Hà Vân, nàng chắc chắn còn tiếp tục được. Ta phải mạnh lên, nam nhân là phải bảo vệ nữ nhân.

Nha hoàn dường như đọc được suy nghĩ của Cao Ngộ dựa trên nét mặt của hắn. "Công tử đã múa kiếm một canh giờ liên tục. Không phải ai cũng có thể làm điều đó. Ngài đừng áp lực bản thân quá nhiều."

Cao Ngộ mỉm cười, xoa đầu nha hoàn và nói: "Ranh con, chẳng có bao nhiêu tuổi mà đã muốn lên lớp ta rồi. Ngươi có muốn bị phạt không?"

Nha hoàn đỏ mặt, cúi đầu nói: "Công tử phạt A Chu sao cũng được."

Bỗng nhiên một nô bộc tiếp cận, gã hành lễ với Cao Ngộ và nói: "Công tử, bên ngoài có một vị kêu là Hà Vân, nói là tìm ngài có công việc."

Khuôn mặt Cao Ngộ bỗng sáng lên, y nói: "Mau mời nàng ấy vào. Ta chuẩn bị xong sẽ ra."

A Chu thấy sự thay đổi đột ngột của công tử mình thì tràn đầy ngạc nhiên. Lòng hoảng hốt. Nữ nhân này là ai? Công tử trước giờ chưa từng ham mê nữ sắc. Vậy mà hôm nay lại biểu hiện rõ ra mặt. Hừ hừ. Ta phải đi xem con hồ ly tinh này.

Vĩ Hân được mời vào phòng khách, nô tì trong phủ dâng trà và cung kính bảo nàng đợi Cao Ngộ. Vĩ Hân nhấm nháp chút trà, vị đắng vương trên đầu lưỡi, quả thật là trà ngon nhưng vẫn còn thua xa Quyển Yên.

Lộc cộc, lộc cộc. Tiếng guốc gỗ dần đến gần. A Chu bước vào phòng, khuôn mặt nàng giữ vững sự lạnh nhạt, đôi mắt thầm quan sát Vĩ Hân. Chuyện gì đây? Ta còn tưởng là mỹ nhân nào. Sắc đẹp tầm thường như thế mà cũng đòi quyến rũ công tử ta. Lòng A Chu thở phào, lập tức dứt bỏ lo lắng Cao Ngộ bị người ta câu đi.

"Nô tì bái kiến tuần bộ." A Chu cúi người hành lễ.

"Ngươi đứng lên đi." Vĩ Hân đến nơi này đã lâu, vẫn không quen với phong tục cổ đại. Sự phân hoá giai cấp ngày xưa thật sự rất nặng.

"Tuần bộ đến đúng lúc công tử luyện kiếm, lễ phục không chỉnh tề. Ngài ấy chỉnh đốn xong sẽ qua đây ngay." A Chu nói.

"Ta biết rồi. Ngươi lui đi."

"Dạ." A Chu rời khỏi. Ấn tượng ban đầu của cô với Vĩ Hân rất tốt. Mặc dù nhan sắc nàng tầm thường nhưng điệu bộ, dáng vẻ rất ấn tượng. Có cái nghiêm trang của quan lại nhưng lại rất dịu dàng, tựa như dòng nước nhẹ rung trên mặt hồ. A Chu còn phát hiện ra một điều kì lạ. Tròng mắt của Vĩ Hân lại có màu lam, tương tự nhưng không hoàn toàn y hệt đám người Du Nhiên, có pha chút nét thần thánh.

Chừng nửa khắc sau, Cao Ngộ dáng vẻ chỉnh chu xuất hiện. Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, bên ngoài là chiếc áo đối khâm lam nhạt, viền đen, trông rất anh tuấn.

"Đêm hôm Hà muội đến tìm ta có chuyện gì?" Cao Ngộ nói, cười đầy hấp dẫn. Hắn kéo ghế ngồi đối diện nàng họ Hà.

Vĩ Hân nhìn hắn mắt chớp chớp, hơi đờ ra. Cao Ngộ thầm vui trong lòng. Khà khà. Chắc chắn là bị sắc đẹp của ta hớp hồn rồi.

"Ngươi sắp đi lầu xanh?" Vĩ Hân nói.

Cao Ngộ vừa cầm chén trà lên, định nhấp môi thì khựng lại. "Ta là chính nhân quân tử, không bao giờ đến những nơi đó."

"Ra thế. Ta có một người chú, mỗi lần lén lút đi chơi gái đều ăn mặc sang chảnh lên. Vì lẽ đó nên mới liên tưởng đến ngươi." Vĩ Hân nói. Ừ, Hà Hoàng cái gì cũng được. Chỉ có tội mê gái.

"Ngươi đánh giá thấp ta quá."

"Không nói chuyện tầm phào nữa. Đi vào chuyện chính." Vĩ Hân tường thuật lại kết quả xét nghiệm máu do Võ Chúc làm và những điều liên quan.

"Tuần phủ mở án rồi?" Cao Ngộ nghe xong, nghiêm trọng nói.

Vĩ Hân gật đầu.

"Chúng ta đi thôi. Lề mề có thể hỏng chuyện." Cao Ngộ đứng bật dậy. Trong đầu nghĩ, nếu ta không thể dùng sắc mê nàng thì phải dùng nghĩa phục tâm. "Tính mạng dân chúng quan trọng."

"Ừm… Trước đó, ngươi có lẽ nên thay đồng phục vào."

"Ặc! Ngươi đợi ta một lát."

Đêm ấy, Cao Ngộ và Vĩ Hân cùng qua y quán. Mỹ Hồng thấy hai người thì cực kỳ ngạc nhiên.

"Hai vị sao lại đến đây?"

"Đặng y sĩ tìm thấy thủy ngân trong máu của Minh Nhị. Chúng ta nghi ngờ có người hạ độc nên đến đây bảo vệ y." Cao Ngộ nói.

Mỹ Hồng che miệng, thần sắc hốt hoảng. "Không thể nào, ai lại muốn hại nhị ca."

"Nếu ngươi tình nghi ai thì nên nói cho chúng ta biết." Cao Ngộ tiếp lời.

"Ta… Bây giờ ta cần qua chăm sóc nhị ca, nếu nhớ được ai sẽ lập tức báo cho hai vị." Mỹ Hồng rời đi.

Cao Ngộ đánh mắt sang Vĩ Hân, che miệng thì thầm: "Ngươi thấy sao? Có nhìn ra được gì không?"

"Người này có thể giấu diếm gì đó. Ban nãy biểu cảm rất mất tự nhiên." Vĩ Hân nhìn theo bóng lưng yểu điệu đang rời đi của Mỹ Hồng. "Đặc biệt là khi ngươi nói có người đã hạ độc Minh Nhị."

"Ồ! Ngươi nhìn ra được nhiều như vậy? Hai người Phi Tùng khen ngươi không ngoa. Vậy chắc ả là hung thủ rồi."

Vĩ Hân lắc đầu. "Chúng ta không nên đi đến kết luận quá sớm. Có thể y chỉ quá bất ngờ, hoặc sợ hãi bị vạ lây, rất nhiều lý do khả thi. Không thể kết án chỉ dựa vào độ căng thẳng của nghi phạm."

"Ngươi nói cũng đúng." Cao Ngộ thầm giật mình. Rốt cuộc trong hai ta, ai mới là lính mới, lính cũ. Sao ta có cảm giác mình non nớt hơn nhiều vậy?

"Chúng ta hãy đợi đến sáng rồi thẩm vấn thê tử. Đêm nay để ý phu quân."

"Rõ."

Sau đó không lâu, Võ Chúc cũng chạy đến. Y mang rất nhiều dụng cụ y học, nào là ống nghiệm, kim tiêm, lọ thuốc. Chúng trông hoàn toàn lạc loài trong căn quán lợp ngói và những ánh đèn lồng cổ xưa. Vĩ Hân ngồi trên khung cửa sổ quan sát y, lão Hoài Nhân bước vào vừa đúng lúc.

"Ta nghe nói ngươi từ trong máu của Minh Nhị tìm ra đến thủy ngân?" Hồ Hoài Nhân nói.

Võ Chúc hơi giật mình, cầm lọ thuốc trong tay như cái khiên, phòng hờ lão y sĩ. "Đúng vậy."

"Ngươi bỏ cái bộ dáng đó đi. Ngươi nghĩ ta sẽ đánh ngươi chắc?"

Tròng mắt Võ Chúc lượn vòng. Có thể lắm chứ. Đây cũng không phải lần đầu có người muốn hành hung ta vì sử dụng phương pháp của người Tây. Đôi khi chỉ mặc bộ Tây phục này đã đủ lý do để họ nổi giận.

Hoài Nhân tiếp tục nói: "Từ lâu ta đã biết Tây y phát triển mạnh. Mười năm trước, chúng ta thua Du Nhiên không chỉ về mặt chiến lực quân sự mà y học hầu cận cũng không bằng. Ta biết, nhưng ta không muốn tin. Mấy ngàn năm lịch sử, chẳng lẽ lại vô ích? Ta muốn Đông y phát dương quan đại, nhưng thiên địa tự có số mệnh, lão già như ta không thể thay đổi."

Võ Chúc trầm ngâm, nhìn lọ thuốc thủy tinh trong tay mình. Bóng hình của y phản chiếu vặn vẹo. "Đông y hay Tây y cũng chỉ là y học. Chỉ cần cứu người là được, sao phải phân biệt."

Lão Hoài Nhân cười rộ: "Minh Nhị là của ngươi, chữa y cho tốt."

Vĩ Hân chứng kiến hết tất cả, lòng cũng vẩn vơ. Nàng ngẩng đầu nhìn trăng mà hỏi: "Trăng kia ngự ở trên trời, kiến tri mù loà biết lúc nào vơi?"

Đoạn thời gian kế tiếp, Vĩ Hân và Cao Ngộ thay nhau canh gác, cứ cách một canh sẽ đổi. Một nửa giờ Tý đã qua, hiện đang là phiên họ Cao. Hắn lượn lờ bên trong y quán, chú ý xem có chỗ nào khả nghi hay không. Khi đi ngang qua giường Vĩ Hân, hắn bỗng ngừng. Lão Hoài Nhân phối hợp và cho bọn họ một giường bệnh để mà ngủ, ngay kế bên phòng của Minh Nhị.

Cao Ngộ ma xui quỷ khiến, bỗng nhiên tiếp cận Vĩ Hân. Hắn bước đi chậm rãi và nhẹ nhàng để không gây tiếng động. Cơ thể của nàng thật gần, tiếng thở đều đều. Chỗ này không có cửa sổ nên hơi nóng, một giọt mồ hôi chảy dài trên trán Vĩ Hân và chạy xuống cái cổ thon gọn, không tì vết. Cao Ngộ thấy lòng chợt nóng, không kiềm được mà chăm chút. Hắn chợt giật mình, lắc đầu bừng tỉnh rồi lặng lẽ rời đi, cổ nuốt khan. Hắn không rõ bản thân đang bị gì nữa. Như bị trúng bùa mê thuốc lú.

Sáng ngày hôm đó, Vĩ Hân mượn một căn phòng trong quán và bắt đầu thẩm vấn Mỹ Hồng.

"Trước tiên, ngươi có thể kể cho ta sơ qua về Minh Nhị không?" Vĩ Hân nói. Nàng ngồi đối diện với Mỹ Hồng, Cao Ngộ đứng ngay sau lưng.

"Minh Nhị làm nghề đánh cá. Tính của huynh ấy rất hiền, ai cũng yêu mến. Ta và huynh ấy trở thành phu thê đã gần năm năm." Mỹ Hồng nói, giọng bình tĩnh, hai tay không ngừng vuốt ve ngón cái.

"Đánh cá? Theo như ta biết, quanh tỉnh Gia Định đâu có con sông lớn nào?" Vĩ Hân nói.

"Huynh ấy đánh cá biển, không phải đánh cá sông, hồ. Chuyện là nhị ca chỉ vừa mới về đây không lâu. Lúc trước huynh ấy đánh cá ở tỉnh Phước Tuy."

"Ra là thế." Vĩ Hân cẩn thận ghi lại mọi thứ. "Ngươi và Minh Nhị dạo gần đây như thế nào? Tình cảm có xích mích gì không?"

"Ta và nhị ca vẫn luôn rất hoà đồng. Chẳng là bộ Hà nghĩ ta sẽ chuốc độc huynh ấy sao?" Mỹ Hồng vừa sợ vừa giận nói.

"Đây là những câu hỏi thông thường thôi. Ai cũng phải trả lời. Bùi phu nhân không cần nghĩ quá nhiều." Vĩ Hân cười nói. Nàng không thừa nhận hay phủ định câu hỏi của Mỹ Hồng và còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "Bùi phu nhân". Mỹ Hồng có vẻ không thích cách xưng hô này cho lắm.

Vĩ Hân tiếp tục nói: "Hai người các ngươi còn người thân nào khác không? Bằng hữu? Kẻ thù mới kết?"

Mỹ Hồng lắc đầu, rất khẳng định nói: "Chúng ta sinh sống rất yên phận. Không gây thù chuốc oán với ai. Ta thì không còn người thân nào. Nhị ca vẫn còn một vị huynh trưởng gọi là Minh Nhất. Huynh ấy cũng sinh sống trong huyện. Nhưng dạo này y rất ít qua lại với chúng ta."

"Ồ! Tại sao lại thế?"

Mỹ Hồng cắn môi, đắn đo một lát rồi mới nói: "Minh Nhất điều hành một cửa hàng do cha mẹ để lại. Đáng lẽ ra nhị ca mới là người sở hữu nó vì cha mẹ để lại cho huynh ấy. Nhưng nhị ca lại giao cửa hàng cho Minh Nhất, sau đó rời đi Phước Tuy. Từ khi Minh Nhị về Gia Định thì Minh Nhất biểu lộ xa cách ra mặt. Có lẽ anh chồng sợ nhị ca giành lại cửa hàng."

"Xa cách có đến mức giết người không?" Cao Ngộ bỗng lên tiếng.

"Chắc chắn là không." Mỹ Hồng nhanh nói. "Tính cách của Minh Nhất hơi bần tiện, nhưng chắc chắn không độc ác đến mức đó. Ta nghĩ thế…"

"Ngươi báo địa chỉ của vị huynh trưởng này đi. Ta sẽ ghé qua gặp y." Vĩ Hân nói. Nàng quay đầu qua nhìn Cao Ngộ. "Bộ Cao ở đây trông coi Minh Nhị nhé?"

Cao Ngộ gật đầu.

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.