Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xích Lân Long Nữ

Tiểu thuyết gốc · 2519 chữ

Trong huyện nha, ba người Cao Ngộ, Dã Man và Vĩ Hân đứng trước tuần phủ báo cáo.

"Lại một án nữa tra rõ ràng. Làm tốt lắm, đặc biệt là ngươi, Hà Vân." Trần Hàn nói.

"Tuần phủ quá khen!" Vĩ Hân điềm đạm nói.

"Hoàn thành nhiệm vụ 'tìm ra hung thủ đầu độc Minh Nhị'. Đạt được 100 Kinh Nghiệm. Người dùng phát hiện bí mật ẩn Trần Thị Mỹ Hồng và giải tình án. Đạt được phần thưởng bổ sung 'Thẻ Triệu Hồi Ngẫu Nhiên'." Tiếng chuông gió kêu lên, âm thanh hệ thống lần nữa vang lên.

Trên đường về nhà, Vĩ Hân lần nữa bật lên bảng Dân Chúng.

Phan Lục Phong

Tuổi: 26

Nghề nghiệp: Quan huyện

Tài năng: Công vụ (C)

Tư chất: E

Sức Mạnh(E); Khéo Léo (E);

Trí Tuệ (C); Thông Tuệ (E);

Linh Cảm (F); Thức Cảm (F);

Khí Chất (D); Sắc Đẹp (D);

Đề Kháng (D); Sức Bền (E)

Cuộc đời:

Phan Lục Phong lớn lên trong một gia tộc quyền quý.

Có mối liên kết đặc biệt với Minh Nhị và Mỹ Hồng.

Từng thù Minh Nhị. Hiện tại ân hận vì đã trách sai y.

Trước đó, thông tin của Lục Phong và Mỹ Hồng đều có hiển thị dấu chấm hỏi y hệt như Võ Chúc. Hiện tại làm xong nhiệm vụ liên quan đến cả hai, hầu hết thông tin đều mở ra. Như vậy suy ra, nếu muốn biết thêm về Võ Chúc, Dã Man, Văn Minh hay Cao Ngộ thì Vĩ Hân cần phải làm nhiệm vụ liên quan đến họ.

"Hệ thống, chức năng tiếp theo có thể mở khoá là gì?" Vĩ Hân nói.

"Kho đồ và Chế tạo. Mỗi chức năng cần năm mươi điểm kinh nghiệm." Hệ thống lên tiếng.

"Trước mở Kho đồ đi. Sau đó dùng hai mươi điểm mua Tiếu Ngạo Giang Hồ."

Tiếng chuông gió vang lên, một quyển sách xuất hiện trong lòng bàn tay Vĩ Hân. Chức năng Kho đồ xuất hiện trong cửa sổ hệ thống. Chức năng này có thể chứa bất kì loại vật thể nào, điều kiện phải là vật chết, không thể là vật sống. Nó tồn tại tựa như một không gian độc lập, Vĩ Hân có thể sử dụng mọi lúc. Kho đồ không có giới hạn kích thước hay khối lượng, nhưng nó có giới hạn số lượng và chủng loại. Hiện tại, Kho đồ chỉ có thể chứa mười loại vật phẩm khác nhau, mỗi loại tối đa chứa được năm cái.

"Ồ, đây là một chức năng hữu dụng." Vĩ Hân ném quyển sách mới mua vào bên trong. Trên giao diện Kho đồ lập tức xuất hiện quyển sách.

Giao diện của Kho đồ là một cửa sổ chứa những ô vuông trống không. Khi Tiếu Ngạo Giang Hồ bay vào thì một ô vuông hoá thành kí hiệu quyển sách. Khi Vĩ Hân chạm lên trên kí hiệu thì thông tin của vật phẩm hiện lên. Nàng kế tiếp bỏ cây cung và bao tên vào. Bao tên thì bị phân hoá thành bao đựng cung và mũi tên. Bao chiếm một ô. Năm mươi mũi tên của Vĩ Hân bị phân ra bảy ô, mỗi ô chứa năm mũi tên. Còn mười lăm mũi tên không có chỗ chứa liền rớt lại trên mặt đất.

"Chức năng này không phải toàn năng nha."

Vĩ Hân thử lấy vật phẩm ra. Nàng thò tay vào ô trống chứa vật phẩm và kéo bao tên ra lại. Bao tên không hề có vấn đề gì khác thường, giống như lúc vừa đưa vào.

"Chỗ chứa có hạn, ta chỉ nên cất giấu những vật quan trọng trong Kho đồ như Dịch Cân Kinh với Tẩy Tủy Kinh chẳng hạn."

Vĩ Hân lấy cây cung và những mũi tên ra, cẩn thận mặc lại lên người. Chúng là vũ khí, nên luôn luôn sẵn sàng trong tay, không nên cất đi.

Nhắc đến Dịch Cân Kinh và Tẩy Tủy Kinh. Dịch Cân Kinh thì Vĩ Hân để cho Quyển Yên bảo quản. Khi nàng đi vắng thì hai người ở nhà có thể lấy ra mà luyện. Tẩy Tủy Kinh thì là một vấn đề. Từ lúc có được nó đến giờ thì Vĩ Hân hoàn toàn không biết làm sao để sử dụng. Dịch Cân Kinh chỉ cần ngâm vào nước thì sẽ xuất hiện hình ảnh minh hoạ. Tẩy Tủy Kinh thì không có hiện tượng như thế. Vĩ Hân suy đoán rất có thể Tẩy Tủy Kinh có một phương thức đặc biệt khởi động tương tự như Dịch Cân Kinh.

"Vật này có tác dụng gì?" Vĩ Hân cầm trong tay một lá bài kì lạ. Nó có viền bạc trên dưới, bề mặt ở giữa là một loại ngọc màu vàng cam được gia công rất cầu kỳ, sờ lên rất trơn chu, ở giữa có một hoạ tiết nhìn như chữ V.

"Thẻ Triệu Hồi Ngẫu Nhiên. Khi sử dụng có thể gọi đến một sinh linh bất kì để người dùng kiểm soát." Hệ thống nói.

"Sinh linh bất kì? Phạm vi này hơi rộng nha."

"Những sinh linh mà hệ thống có thể triệu hồi đều là những tạo vật đặc biệt, không có một cái vô dụng. Thậm chí không phân biệt sinh linh có thật và sinh linh giả tưởng."

"Ồ. Ta có thể gọi đến Đoàn Dự, Tiêu Phong hay không? Hay những vị thần phật chỉ tồn tại trong tín ngưỡng?"

"Hoàn toàn có thể."

Vĩ Hân nghe vậy thì lập tức mừng rỡ. Nếu nàng có thể triệu hồi đến mấy vị thần Bắc u hay phật tổ thì chẳng phải sẽ ngay lập tức trở thành trùm của thế giới này. Lúc đó nàng đăng ngôi Thiên Chúa cũng không ai dám tranh cãi. Tất nhiên, đó chỉ là giả thuyết, Vĩ Hân không muốn và khó mà trở thành chúa tể tối cao.

"Ta dùng thẻ bài này như thế nào?"

"Người dùng kéo phần viền kim loại ở trên và ở dưới ra thì thẻ bài sẽ khởi động."

Vĩ Hân ngay lập tức làm theo. Một tia sáng màu vàng kim bắn thẳng lên trời. Khắp trời đất nổi lên một cơn gió mạnh bạo. Nàng chột dạ nhìn xung quanh con phố, xem có ai để ý hiện tượng vừa rồi hay không, nhưng mọi người vẫn hoạt động bình thường. Có vẻ như trừ Vĩ Hân thì những người khác không hề nhận thức được điều kì lạ vừa xảy ra.

"Người dùng triệu hồi đến Xích Lân Long Nữ. Tính toán thực lực giữa người dùng và kẻ được triều hồi quá khác biệt, Xích Lân Long Nữ được thả ra thế giới."

"Cái quỷ gì?" Vĩ Hân trợn mắt. "Ý ngươi là kẻ triệu hồi quá mạnh nên ta không thể nào kiểm soát? Như vậy chẳng phải tiêu phí một vật phẩm quý?"

"Người dùng đừng lo. Tuy kẻ được triệu hồi không trung tâm với ngài nhưng nếu gặp nhau, y sẽ có ấn tượng tốt với ngài."

"Như vậy vẫn lỗ." Vĩ Hân thở dài. Không phải ngày nào cũng có nhiệm vụ nên nàng thật sự rất tiếc. "Ta có thể tra xét thông tin của kẻ được triệu hồi không?"

Một cửa sổ hiện lên. Bảng thông tin này gần giống với Dân chúng nhưng có thêm một số mục đặc biệt.

Xích Lân Long Nữ

Tuổi: 4 032 176 235

Chủng tộc: Rồng

Tu vi: (Không thể đọc)

Nghề nghiệp: Nguyên Cung Thánh Mẫu

Danh hiệu: Động Đình Công Chúa, Tứ Hải Nộ Âm, Thiên Diễm Long Thân,...

Tài năng: Yêu thuật (SSE), Thần thuật (SSC), Tiên đoán (SS), Cung vũ (SSD),...

Tư chất: SSD

Sức Mạnh(SSE); Khéo Léo (SSD);

Trí Tuệ (SSF); Thông Tuệ (SSF);

Linh Cảm (SSC); Thức Cảm (SSD);

Khí Chất (SSA); Sắc Đẹp (SSA);

Đề Kháng (SSB); Sức Bền (SSC)

Cuộc đời: (Không thể đọc)

(Không thể đọc): (Không thể đọc)

(Không thể đọc): (Không thể đọc)

(Không thể đọc): (Không thể đọc)

Vĩ Hân nhìn thấy thông tin của kẻ mới triệu hồi thì lập tức cứng đờ người. Chỉ mỗi dòng tuổi đã đầy kinh người. Chỗ tài năng thì có nhiều danh mục không kể xiết, lại còn có tên rất thần kỳ như yêu thuật, thần thuật. Ngoài ra, còn có những thông tin khác nhưng chúng đều bị bôi đen, không thể nào đọc hiểu.

"Những cấp độ này là sao?" Vĩ Hân nói.

Hệ thống trả lời: "Trên cấp S là cấp SF đến SS. Trên SS là cấp SSF đến cấp SSS. Cấp độ càng lên cao thì càng có nhiều chữ."

"Như vậy thì kẻ này… người này có chỉ số hơn ta đến tận mười mấy cấp?"

"Đúng." Một chữ của hệ thống khiến Vĩ Hân lạnh hết cả người. Sau khi có Nguyên Thủy Chân Khí và luyện tập Dịch Cân Kinh, nàng đã thấy bản thân trở nên rất mạnh, hơn xa một người bình thường ở thế giới trước. Vậy thì vị Xích Lân Long Nữ này cao đến thế nào, một đấm có thể mạnh đến bao nhiêu? Nghĩ đến thôi là căng thẳng.

"Ngàn thu, người này nguy hiểm hay không?"

"Hệ thống không quản lý khía cạnh này."

Vĩ Hân xoa trán. Thế này thì chết. Cái thẻ bài kia nguy hiểm hơn mình tưởng. Nếu vị Xích Lân Long Nữ kia là ma đầu hay có tấm lòng hại người thì thật sự là gây họa. Hiện tại chỉ có thể mong y là người tốt, không phải kẻ xấu muốn diệt thế hay gì đó.

Ngoài biển đông, tại một nơi xa xăm không một con người nào có thể đến được. Từng người bay lơ lửng trên không trung. Cách họ không xa, dưới mặt biển có từng dòng dung nham phun lên không ngừng.

"Trầm Hoả Long Vương! Ngươi phải ngừng việc tu luyện gần Thiên Chiếu. Phàm nhân không thể nào sống sót được nếu như ngươi cứ tiếp tục!" Một đạo sĩ áo trắng nói.

Một tiếng gầm rống vang lên, mặt biển nổi lên những cơn sóng cao đến mấy chục mét. Một âm giọng khàn khàn nói: "Đám tu sĩ Thiên Chiếu tôm tép các ngươi! Tu vi không ra gì mà dám đến ra lệnh ta!"

Một cơn sóng lửa bùng nổ, đẩy tất cả các tu sĩ ra xa. Hầu hết đều phun máu bị thương. Một số rớt luôn xuống biển. Chỉ có chút ít tu sĩ là toàn thân không bị gì, trong đó có đạo sĩ áo trắng.

"Chấn Thiên! Ngươi không được làm càn! Nơi đây không phải chỗ cho long tộc ngươi quậy phá." Đạo sĩ áo trắng gầm lên.

"Một tu sĩ Trúc Cơ tôm tép mà dám gọi thẳng tên của ta."

Từ dưới biển trồi lên một cái đầu rồng to ngang ngửa sân tennis. Nó có màu nâu, dưới vảy ẩn hiện dung nham đang không ngừng tiết ra bên ngoài. Khi nó trồi lên, không khí xung quanh bốc lên hơi nước ngùn ngụt, mặt biển nổi nước bọt và sôi lên hùng hục.

"Chết đi." Con rồng há to miệng. Dòng dung nham hợp thành chùm bắn thẳng đến chỗ đạo sĩ áo trắng.

Đạo sĩ áo trắng cảm nhận được áp lực đập vào mặt, sức nóng kinh khủng khiến cả ánh sáng cũng bị bẻ cong. Y biết mình né không kịp, cản không xong nên chỉ đành nhắm mắt chờ chết.

Vài giây trôi qua, đạo sĩ ngạc nhiên mở mắt ra. Phía trước y từ lúc nào có một nữ tu sĩ lơ lửng. Nữ tu có mái tóc đỏ rực, mặc một bộ y phục có màu xanh rất nhạt.

"Yêu nghiệt nơi nào dám đến quậy phá nhân gian." Nữ tu nói rất nhẹ nhàng nhưng âm thanh quanh quẩn vang xa ngàn dặm.

Đạo sĩ áo trắng không cảm thấy áp lực như khi đối đấu Chấn Thiên nhưng y lại cảm nhận được một sự thần thánh to lớn hơn nhiều. Đạo sĩ nhanh chóng lui về sau với đồng bọn và cố gắng giữ bình tĩnh quan sát mọi chuyện.

"Người quen của ngươi hả, Phạm Cân?" Một tu sĩ bên cạnh đạo sĩ áo trắng lên tiếng. "Ta không thể nào cảm nhận được tu vi của y."

Đạo sĩ áo trắng, Phạm Cân lắc đầu: "Chưa bao giờ gặp qua."

Khuôn mặt của nữ tu tóc đỏ mơ hồ, không ai ở đây có thể nhìn rõ chi tiết. Rõ ràng là không bị thuật pháp gì che đậy nhưng não bộ lại không thể xử lý được thông tin mắt đưa tới. Trong đó tính cả con rồng dưới biển.

Chấn Thiên kinh nghi quan sát nữ tu mới xuất hiện, rõ ràng ban nãy không có ai ở đó cả. Hắn cũng không cảm nhận được thuật pháp nào.

"Ta là Đông Hải Trầm Hoả Long Vương. Vùng biển này là của ta đã được một trăm năm. Nếu đạo hữu không có việc gì, xin mời rời khỏi nhà của ta." Chấn Thiên lên tiếng.

"Nhà của ngươi? Biển ở đây đều là của ta. Ai cho phép ngươi dọn vào?" Nữ tu nói.

"Tại giới này, chỉ cần là biển đều thuộc quyền sở hữu của long tộc bọn ta. Đạo hữu nếu không muốn đối đầu với long tộc thì đừng nên kiêu căng." Kiêu căng thật ra là Chấn Thiên. Nếu không phải nữ tu kia tu vi không rõ thì đảm bảo hắn đã giết chết nàng, chứ chẳng nhiều lời như bây giờ.

"Ta bảo ngươi làm hại nhân gian, ngươi lại xách long tộc ra làm cái khiên. Ta chỉ nói một lần duy nhất này thôi, hành động của ngươi đã làm hại đến sinh linh vô tội. Ngươi có hối cải hay không?" Nữ tu điềm đạm nói.

"Hối cải?" Chấn Thiên bật cười. "Chúng chỉ là những con kiến, sao đáng long tộc bọn ta để tâm."

"Tốt. Vậy thì ngươi hãy trở thành một con kiến đi" Nữ tu phát ra tiếng cười khẽ. Nàng chỉ một ngón tay về phía đầu rồng. "Trên đời này có bát hải. Đây là nhất hải.

Nhân Sinh Ảo Mộng!"

Một tia sáng màu hồng bắn ra từ đầu ngón tay của nữ tu. Tốc độ của nó nhanh đến không tưởng, dường như ngay lập tức xuyên thẳng đầu của Chấn Thiên. Tiếng của con rồng gào thét xuyên vọng trời đất. Mây đen kéo đến, sấm nổ đùng đùng, mặt đất xám ngoét. Các tu sĩ xung quanh tái hết cả mặt, hoảng sợ chạy đi.

Phạm Cân còn đứng đó, sững sờ nhìn về bóng lưng của nữ tu. Một đạo sĩ nắm lấy tay của hắn kéo đi. "Sư huynh, ngươi còn không chạy! Thiên Kiếp kéo đến kìa!"

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.