Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Quyển Yên

Tiểu thuyết gốc · 4075 chữ

Giờ Sửu*, Mai Quyển Lâm đặt chân về nhà.

(Giờ Sửu kéo dài từ 1h00 đến 3h00)

Cả phủ tràn đầy hoang mang và sợ sệt nhưng từ giây phút công tử trở về, mọi người dường như có phần nào nhẹ nhõm. Dù không chính thức, Quyển Lâm chính là gia chủ của nhà họ Mai.

An Hoà thì ngồi tại phòng tiếp khách, nằm ngay giữa trung tâm phủ đệ với bốn năm tên nô bộc lực lưỡng.

Quyển Lâm bước chân vào phòng.

"Mẹ…" Hắn ta quan sát kĩ mẹ mình, thấy rõ sự sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu. "Có chuyện gì xảy ra?"

An Hoà run lẩy bẩy, môi ngập ngừng: "Tên trời đánh Văn Tư… Cái thằng chăn trâu mắc dịch ngày xưa vẫn còn sống! Nó quay lại trả thù!"

Quyển Lâm liếc mắt nhìn mấy tên nô bộc, sau đó ra hiệu cho bọn chúng rời đi. Y nói nhỏ: "Mẹ nói còn sống nghĩa là sao?"

An Hoà kể mọi chuyện với Quyển Lâm: "...Ta đẻ ra nó, nuôi nó lớn khôn, cho nó mợi thứ. Vậy mà đứa con bất hiếu đó muốn trốn đi với một thằng nô lệ! Con thấy có mất dạy không? Ta cho nó mạng sống thì ta lấy lại được. Đêm đó, ta thiêu chết nó. Còn thằng Văn Tư thì ta cho người đeo gông cùm vào, chân xích một cục tạ rồi ném nó xuống đáy sông Lam. Ai ngờ đâu thằng quỷ đó không chết. Bây giờ nó quay lại trả thù nhà mình đó con!"

Tiếng chém giết vang lên từ ngoài cửa, An Hoà bật dậy, làm đổ chiếc ghế ngồi ra sau. "Nó đến đấy con! Mau mau gọi..."

Một cánh tay thô to lao tới, bóp chặt lấy cổ họng An Hoà. Giọng Quyển Lâm trầm thấp. "Đã nhiều năm trôi qua rồi. Ta cứ ngỡ vì mình mà tỷ đã chết. Ta cứ ngỡ ta tin nhầm người. Văn Tư ngày ấy không khác nào huynh đệ ruột thịt với ta. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Dù xuất thân thấp kém, huynh ấy luôn luôn là người mà ta có thể tin tưởng."

Cổ họng An Hoà phát ra tiếng khục khặc, hai tay bấu lấy tay Quyển Lâm, chân đạp dữ dội nhưng không thể nào lay chuyển hắn ta. "Mày làm… làm cái gì?!"

"Ta đã sớm nghi ngờ. Nhưng luôn tự lừa bản thân rằng mẹ mình sẽ không làm như thế, người thân duy nhất của ta sẽ không..." Quyển Lâm nghiến răng, da mặt run rẩy. "Nhưng cuối cùng ngươi chỉ là một cầm thú."

Nước miếng chảy ra từ miệng An Hoà, mặt bà ta tái dần, họng cố gắng nói thành lời nhưng chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa.

"Ta với ngươi giống nhau. Cũng giống với cha của ta." Quyển Lâm bóp mạnh, tiếng xương gãy giòn tan vang lên. "Đều là cầm thú!"

Hắn thả lỏng tay, xác An Hoà rơi bịch lên sàn. Cửa phòng mở ra, tên tùy tùng đi theo Quyển Lâm chắp tay quỳ xuống, trên thân toàn là máu. "Những người liên can đã giết hết."

Quyển Lâm thở dài một hơi, như trút được một gánh nặng ra khỏi lòng. "Cảm ơn ngươi, Lãnh Nghĩa. Bây giờ ngươi không còn nợ ta nữa."

Quyển Lâm moi một cọng dây chuyền từ trong áo ra, trên mặt ngọc có ghi ba chữ 'Thiên Nhãn Giáo'. Hắn bứt đứt cọng dây rồi ném nó về phía Lãnh Nghĩa. "Ngươi đi đi. Từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."

Lãnh Nghĩa cầm lấy mặt dây, lạy Quyển Lâm một lần cuối cùng. "Vĩnh biệt, ân nhân. Kiếp sau gặp lại."

"Kiếp sau gặp lại."

Lãnh Nghĩa đạp chân, thân hình lao qua mái nhà và biến mất. Quyển Lâm thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện rốt cuộc đã xong. Bây giờ hắn chỉ cần trốn đi, chuyện phải làm còn rất nhiều. Bỗng nhiên.

"Hung thủ vậy mà đúng là ngươi." Văn Minh nói.

"Ngươi đoán được là ta?" Quyển Lâm ngạc nhiên nhìn qua, Văn Minh và Vĩ Hân đã đến đây từ lúc nào.

"Thân với Văn Tư, em trai Quyển Yên, lại đồng ý chuyện giữa hai người họ. Ngoài Văn Tư, ngươi là người có khả năng báo thù nhất." Vĩ Hân từ tốn nói.

Quyển Lâm sững sờ rồi cười to: "Vậy là sau mười năm, đám quan sai cũng tìm ra chân tướng vụ việc ngày ấy. Đáng tiếc đã quá trễ!"

Vĩ Hân nói. "Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại ra tay giết hại chính mẹ mình?"

Quyển Lâm đứng dậy, Vĩ Hân giương cung, Văn Minh rút đao, sẵn sàng chiến đấu. Không khí giữa ba người tràn đầy căng thẳng. Trên trời ánh trăng tròn lung linh chứng kiến cuộc chiến đẫm máu sắp xảy ra.

"Ngươi không hiểu." Quyển Lâm nói. "Tỷ tỷ của ta là một người tốt! Tỷ luôn đối tốt với ta, với tất cả mọi người! Còn ả!" Hắn chỉ về phía An Hoà, giọng đầy giận dữ: "Một người mẹ tàn nhẫn. Ả đã hành hạ chúng ta nửa đời người.

Ngươi có biết, khi ta còn nhỏ, chỉ vì không nghe lời, ả cạy răng của ta. Những khi bực bội đều lấy roi đánh ta dù ta không làm gì sai. Chỉ có tỷ luôn bảo vệ ta. Luôn mạnh mẽ gánh hết mọi thứ!"

"Ngươi sẽ không nhận được sự đồng cảm nào từ bọn ta." Văn Minh nói.

Quyển Lâm cười lớn: "Ta nói ra không phải vì muốn các ngươi thương xót. Là vì muốn các ngươi biết ả đáng chết!"

"Chúng ta đừng nên vòng vo nữa. Ngươi tự đi hay muốn bọn ta áp giải đến nha môn." Vĩ Hân nói.

"Mấy tên tuần bộ ngu ngốc này." Quyển Lâm nói. "Chuẩn bị chết đi!"

Hắn vừa dứt lời, Vĩ Hân bắn tên. Quyển Lâm đạp đất, khói bụi văng lên, chân khí gia cố hai chân. Hắn vừa né tránh vừa tiếp cận Vĩ Hân, tay tạo thành trảo mà cào. Nàng lui ra sau kéo dài khoảng cách, Văn Minh lao vào với thanh đao đọ cận chiến.

"Hai tên phế vật! Không có chân khí mà đòi đánh với ta!" Quyển Lâm nắm được lưỡi đao của Văn Minh, tay còn lại chưởng vào lồng ngực của y.

Văn Minh văng mấy trượng ra sau, đập lên tường, miệng phún máu. "Chết toi rồi!"

Vĩ Hân rút năm mũi tên, giữ bốn trong các khe ngón tay của mình, một trên dây. Đây là cách cầm tên đặc biệt mà nàng học được từ kỹ năng của Hà Vân. Sau mỗi lần bắn cung, các ngón tay sẽ đẩy một mũi tên khác lên ngay lập tức, với đầy đủ độ khéo léo, Vĩ Hân có thể bắn liên hoàn nhiều mũi trong một thời gian ngắn. Chưa đầy ba giây, năm mũi tên trong tay đã gào thét ồ ạt lao về Quyển Lâm. Nhưng hắn quá nhanh, với đôi chân được khí trợ lực, cả thân hình của hắn vụt đi, dễ dàng luồn lách.

"Hắn phản ứng nhanh quá. Tốc độ nhanh hơn ta ngắm bắn." Vĩ Hân nhìn quét toàn cảnh, chỉ cần có cơ hội là tấn công. "Phi huynh thế nào rồi?"

Không nghe được câu trả lời nào từ Văn Minh. Vĩ Hân cắn môi, cố gắng gồng gánh. Thế giới cũ cũng có khái niệm chân khí, công lực nhưng hoàn toàn là viễn tưởng, không hề thần kỳ như bây giờ. Vốn kiến thức của nàng về chúng cũng cực kỳ hiếm hoi. "Biết thế, ngày xưa nên coi nhiều phim kiếm hiệp."

Một tiếng vút xé gió, một viên gạch bay đến trước mặt Vĩ Hân. Nàng nghiêng đầu sang trái vừa kịp lúc, cạnh gạch vẽ một đường máu lên má. Quyển Lâm bên kia đã bóc gạch từ trên sân lên dùng làm ám khí. Hắn thừa thắng xông lên, tiếp cận Vĩ Hân. Nàng mau chóng lùi bước, tay rút tên và kéo cung. Bàn tay của Quyển Lâm lao đến, chỉ cách cái cổ của Vĩ Hân vài centimet.

"Ngươi chết chắc rồi!" Quyển Lâm cười nói.

"Người chết là ngươi!" Vĩ Hân biết mình không còn thời gian kéo cung, nàng nắm chặt tên, dùng nó như dao, đâm lấy bàn tay đang tấn công. Tay còn lại, nàng buông cung, rút con dao găm bên hông ra và chém ngược lên ngực của Quyển Lâm. Y phục của hắn bị cắt ra ngọt lịm, máu tràn ra bên ngoài. Vĩ Hân xoay chuôi dao, cầm ngược nó và đâm xuống phần cổ của kẻ địch.

Chiến thắng tưởng chừng như trong tầm tay, bỗng nhiên Quyển Lâm bước tới khiến Vĩ Hân đâm hụt, khuỷu tay cầm dao đập lên trên vai đối phương. Hắn hạ người, mặc dù đau đớn nhưng tay phải vẫn dứt ra khỏi mũi tên để có thể dùng cả hai tay nắm lấy đầu gối Vĩ Hân, bờ vai húc vào hông nàng. Cả thân thể Vĩ Hân đổ rạp xuống đất, đầu đập lên nền gạch hoàn toàn choáng váng.

"Ta đã nói ngươi chết chắc rồi." Với tư thế áp đảo, Quyển Lâm dễ dàng tước bỏ con dao trong tay Vĩ Hân. Hắn cầm ngược dao, tay còn lại đặt sau tay cầm vũ khí, củng cố lực lượng cho nó rồi đâm thẳng xuống. Nàng dùng cả hai tay bắt lấy khuỷu tay hắn nhưng sức mạnh nào có thể bằng. Con dao đâm vào ngực, xuyên vào xương và bị chặn lại tạm thời.

Vĩ Hân ho một tiếng, máu văng khỏi miệng. May mà có xương ngực chống đỡ, không thì nàng đã chầu trời, trái tim bị đâm thủng.

Vĩ Hân dùng hết sức bình sinh đẩy Quyển Lâm ra nhưng chỉ cảm giác được con dao ngày một sâu, sắp cắt đứt cả xương ngực. Miệng nàng ngày một tràn ra nhiều máu.

Một cú đá trời giáng vào đầu Quyển Lâm, hắn văng ra xa, xoay vài vòng trên đất. Áp lực trên ngực Vĩ Hân nhẹ hẳn. Dã Man nắm lấy con dao.

"Hà Vân! Hà Vân! Giữ chặt con dao!" Dã Man lấy tay Vĩ Hân kề lên chuôi dao. "Không được rút nó ra. Không được để nó nhúc nhích. Vết thương hở sẽ chết đấy!"

Dứt lời, Dã Man lao về phía Quyển Lâm, tay nắm thành quả đấm. "Thạch Hình Quyền!"

Vĩ Hân mơ màng, đầu óc xoay vòng vì cơn đau nhưng vẫn đủ tỉnh táo mà làm theo lời Dã Man. Tiếng đá đấm túi bụi vang lên bên cạnh. Nàng thì chỉ trợn mắt nhìn trời, cố gắng không bị ngợp chết do biển máu trào lên từ cổ họng. Tầm nhìn trong mắt Vĩ Hân mờ dần, mí mắt nặng trĩu dần khép lại, âm thanh xung quanh cũng trở nên ngày một nhỏ. Dã Man với y phục xộc xệch đến bên cạnh nàng, miệng nói gì đó, tay vỗ nhẹ vào má nhưng tâm thần Vĩ Hân đã lịm đi.

Một khoảng thời gian trôi qua, tại phòng làm việc của Trần Hàn, Dã Man và Văn Minh quỳ một chân, đầu cúi xuống, tay chắp lại trước tuần phủ.

Trần Hàn vòng tay sau lưng, đứng thẳng mà nhìn xuống hai người kia, chậm rãi nói: "Có phải là Hà Vân đã bất cẩn?"

"Muội ấy muốn ngăn cản phạm nhân chạy trốn. Không phải là một hành động thiếu suy nghĩ." Văn Minh nói.

"Mặc dù là như vậy." Trần Hàn thở dài. "Đối đầu với một cao thủ chân khí là rất ngu ngốc."

"Chúng ta lúc ấy không còn nhiều lựa chọn." Văn Minh khẽ nói.

"Ngươi nói không sai. Bắt phạm nhân là nghĩa vụ. Hà Vân đã hành xử rất chuẩn mực. Vậy, sau lần tra án vừa qua, các ngươi thấy con bé như thế nào?"

Dã Man cười mà khen ngợi: "Bộ Hà làm việc cẩn thận, biết chừng mực, lại còn thông minh xuất chúng, võ thuật điêu luyện."

Văn Minh thì đầy nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Thông minh một cách đáng sợ. Hà Vân có thể nhìn thấu lòng người và sự vật. Chính muội ấy đã đoán ra sự thật và kịp thời ngăn chặn Quyển Lâm."

"Đáng sợ sao?" Trần Hàn lẩm bẩm.

Tại phòng bệnh.

Vĩ Hân tỉnh lại từ giấc mộng. Lồng ngực nhói như có kim châm vào phổi. Nàng e thẹn khẽ rên vì đau. Bên cạnh giường, Cao Ngộ đang ngủ trong tư thế ngồi, bỗng chậm rãi mở mắt.

"Tỉnh rồi à?" Cao Ngộ nói.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Vĩ Hân lên tiếng, cổ họng khô ran khiến cho giọng khàn khàn.

"Ngươi ngủ đã một ngày, một đêm rồi. Đừng cử động, để ta đi lấy nước."

Vĩ Hân gật đầu. "Đây đã là lần thứ hai ta tỉnh dậy trong phòng bệnh và gặp ngươi."

Cao Ngộ rót một chén nước, ngồi lên trên mép giường. "Có lẽ là duyên phận. Ngươi không cần ngồi dậy. Ta giúp ngươi. Đại phu dặn không nên cử động nhiều, khúc xương ngực của ngươi suýt bị chặt làm đôi."

Vĩ Hân ngoan ngoãn uống chén nước mà Cao Ngộ đút cho. Nàng ho vài tiếng khiến cho cả ngực nhức nhối.

"Từ ngày đầu tiên ngươi nhận chức." Cao Ngộ đặt chén nước lên bàn, thẫn thờ nhìn ra cửa và nói. "Ta đã sợ sẽ có ngày hôm nay. Ngươi quá nông nổi, quá ám ảnh đến công lý. Ta hiểu ngươi chỉ là vì muốn góp sức cải thiện tình hình của non sông, chấm dứt sự nô dịch của Du Nhiên. Nhưng ta… lại không ngờ ngươi lại thành ra thế này ngay trong vụ án đầu tiên."

Vĩ Hân cười nhoen nhoẻn. Hắn nói rất đúng về tính cách Hà Vân. Nhưng nàng thì hoàn toàn không giống cô ấy. Tất cả mọi người xảy ra chỉ vì ma xui quỷ khiến. Trong mắt Cao Ngộ thì lại trở thành anh hùng quên mình.

Giọng Vĩ Hân trong vắt: "Ta chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi."

Trước nụ cười ngây thơ của nàng, lòng Cao Ngộ nhẹ thắt lại.

"Mai Quyển Lâm sao rồi?" Vĩ Hân nói.

"Hắn đang ở trong ngục. Công cuộc điều tra tạm thời trì hoãn cho tới khi ngươi tỉnh lại."

Vĩ Hân bực bội ra mặt. "Tên đó đánh ta ác thật!"

Cao Ngộ ngẫm nhìn dáng vẻ của nàng, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Đầu không quay lại mà nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho khoẻ."

Họ Cao nhẹ khép cửa căn phòng, hắn đi đến bờ tường gần đó, tựa lưng vào và hít thở. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, Cao Ngộ không thể ngăn trái tim đập thình thịch như trống đánh lại.

Chiều đến, Dã Man đến thăm bệnh. Y không có vẻ gì là bị thương, cả người lành lặn.

"Tùng huynh! Ngươi đến rồi!"

"Hà muội! Sức khoẻ ra sao?"

Vĩ Hân lắc đầu nguây nguậy. "Còn thốn lắm. Đau hơn cả khi mọc ngực nữa."

Dã Man vấp chân, té nhào xuống đất, mặt cắm luôn xuống sàn và nằm luôn dưới đó. Mặt hắn đỏ như trái cà. Vĩ Hân cười đau hết cả ngực nhưng không ngừng lại được.

Dã Man xấu hổ đứng dậy, tay xoa xoa cái mũi. "Hà muội thật biết nói đùa."

"Ta rất vui vì biết Tùng huynh an toàn." Vĩ Hân bỗng nghiêm túc.

"Ta cũng vui vì Hà muội không sao. Tên Quyển Lâm dễ dàng bị khuất phục đều là nhờ vết dao của muội." Dã Man kéo ghế ngồi cạnh giường.

"Phi huynh sao rồi?"

"Thằng đó bị thương nhẹ. Chỉ cần hồi phục vài ngày là khoẻ. Thường ngày ta đã bảo đệ ấy nên tập trung rèn luyện võ công, bớt lười biếng ăn chơi. Nhưng y đâu có nghe, thành ra thế này. Suýt hại chết Hà muội!" Dã Man vỗ đùi tức giận.

"Được rồi mà." Vĩ Hân nhẹ nói. "Mỗi người mỗi khác. Phi huynh tư chất luyện võ không tốt, nhưng lại có tài thấu hiểu con người, có thể giúp rất nhiều trong phá án.

Quyển Lâm đã thú tội chưa?"

Dã Man lắc đầu. "Từ khi bị bắt, hắn không nói một câu."

"Ta có cách cho hắn nói!"

Dã Man tò mò nhìn nàng. Vĩ Hân cười như không cười.

Cả ngày hôm đó, có rất nhiều người đến thăm nàng. Hầu hết đều là anh em trong nha môn, Trần Hàn cũng đến. Y dĩ nhiên là lo lắng nhưng vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt và quy củ. Tuy vậy, cả huyện nha đều nhận thấy rõ sự tự hào của tuần phủ và tất cả bọn họ đều đã chấp nhận người em gái sẽ vào sinh ra tử với mình này. Đối đầu với một cao thủ có chân khí và còn sống đi ra là một thành tựu không nhỏ.

Vài ngày sau, vết thương của Vĩ Hân đã đỡ đi nhiều. Nàng không thể hoạt động mạnh nhưng có thể đi lại dễ dàng. Cùng với Dã Man và một người nhà Mai, bọn họ vào ngục thăm Quyển Lâm.

Hầm ngục tối tăm chỉ một khe nhỏ duy nhất chiếu sáng trên đầu, sàn nhà lạnh lẽo trải rơm, không khí ẩm ướt mang lại cảm giác bệnh tật. Mai Quyển Lâm đã không còn bộ dáng trang nghiêm lúc trước, bộ y phục lụa là đắt tiền bị lột mất, mái tóc bù xù không được chải, đôi tay bị còng lại bởi xích sắt. Trong lớp áo trắng phạm nhân, hắn ngẩng đầu lên nhìn Vĩ Hân.

"Ngươi đến đây làm gì?" Quyển Lâm lên tiếng.

Thay vì trả lời, nàng đáp lại bằng một câu hỏi: "Tại sao ngươi không nhận tội?"

Hắn bật cười, ngồi dậy, bụi bay tứ tung, hạt li ti nổi bật trong nắng. "Ta nào có tội tình chi. Ta báo thù cho tỷ tỷ ta. Diệt trừ những kẻ ác tâm, giữ gìn công lý. Ta mới là anh hùng. Nhưng ta đã thua. Ta bị bọn ngươi bắt. Muốn chém muốn giết tùy các ngươi. Nhưng đừng mơ tưởng ta sẽ nhận tội."

"Mọi thứ đều có giá. Báo thù phải trả đắt." Vĩ Hân nói như thì thầm. Chính nàng đã trải qua điều tương tự. Nàng hiểu rõ nỗi hận trong lòng sẽ khiến bản thân mù loà trước tất cả. Nàng cũng giống hắn. Chỉ có một điểm khác nhau.

"Lúc bấy giờ, tỷ tỷ ngươi chết, làm sao ngươi biết cái xác đó là Quyển Yên?" Vĩ Hân nói.

"Làm sao ta biết?! Ngươi muốn trêu chọc ta à?" Quyển Lâm nói.

Vĩ Hân lắc đầu, kéo một người đến trước mặt Quyển Lâm. Người đó là Thị Hợi có tấm lưng còng và mái tóc trắng xoá. "Ánh sáng trong này không tốt nhưng ta nghĩ ngươi sẽ nhận ra. Ngươi có biết đây là ai không?"

Nàng kéo mũ chùm của Thị Mậu xuống, để lộ khuôn mặt bị phá hủy bởi những vết sẹo và các đốm mụn cóc đen thui. Quyển Lâm không hiểu gì cả, tức giận nói: "Ngươi mang một nô bộc đến trước mặt ta làm gì?!"

"Suỵt! Nhìn cho kỹ! Đây là ai?" Vĩ Hân nói.

Quyển Lâm cảm thấy đầy bực bội nhưng vẫn làm theo lời nàng. Khuôn mặt Thị Mậu quá kinh khủng, ai thấy đều khó quên. Hắn nhìn thấy bà ta nhiều lần nhưng đều bị sự xấu xí và mùi hôi thối làm kinh tởm. Khoan đã, tròng mắt của người này có màu xanh dương, sâu và hút hồn như biển Đông rộng lớn.

"Chẳng lẽ…" Quyển Lâm bò tới song sắt, tiến gần để nhìn kỹ Thị Mậu. Bà ta có đôi mắt giống như tỷ của hắn, cửa sổ tâm hồn kỳ hiếm đã hấp dẫn biết bao nhiêu người. Dần dần, hắn có thể nhìn ra nhiều nét tương đồng với Quyển Yên. "Đại tỷ… Là ngươi sao?" Quyển Lâm thút thít nói.

Đôi mắt của Quyển Yên chảy máu, tựa như hai dòng lệ đỏ, nàng ta đưa tay lên và hợp thành hình con bướm. Thuở nhỏ, hai chị em nhà này thường nghịch bóng dưới trăng, nàng luôn tạo hình con bướm cho đứa em trai nhỏ. Vì thế, Quyển Lâm có thể nhận ra ngay. Hắn nắm lấy bàn tay sần sùi của chị mình mà khóc lớn.

Vậy là Quyển Yên chưa chết, chỉ bị An Hoà hành hạ thành quỷ. Còn cái xác ngày đó, chỉ là một nạn nhân xấu số phu nhân họ Mai tìm để chết thay. Vì sao bà ta làm như thế và biến con gái xinh đẹp của mình thành quái vật thì không ai rõ. Có lẽ đơn giản là độc nhất phụ nhân tâm.

Dã Man đứng bên chứng kiến hết thảy, đôi mắt có hơi đỏ. Vĩ Hân vỗ vai y, mỉm cười. Cả hai rời ngục tối, để cho hai chị em đoàn tụ.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Mai Quyển Yên?" Dã Man nói.

Vĩ Hân thở dài. "Sống lưng bị dị tật do một vết thương nặng. Lưỡi bị cắt mất. Da bị nhiễm độc gì đó khiến mụn cóc nổi lung tung. Mặt thì bị rạch."

"Ác nhân!" Dã Man to tiếng mắng.

"Ừm. Bây giờ ta chỉ lo Quyển Yên sẽ sống tiếp như thế nào. Nhà họ Mai tan nát, Quyển Lâm khó tránh tội chết, con người có dung mạo như Quyển Yên sẽ không được người khác chấp nhận." Vĩ Hân nói.

"Ngươi nói không sai. Nàng ta số khổ."

Một lát sau, cả hai vào lại trong ngục. Quyển Lâm vẫn nắm chặt tay Quyển Yên không buông.

"Cảm ơn các ngươi." Hắn nói, tay lau đi lệ trên khoé mắt. "Ta sẽ thú nhận tất cả nhưng ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta."

"Ngươi không cần nói. Ta biết ngươi muốn ta tìm một chốn dung thân cho Quyển Yên. Điều đó ta có thể đảm bảo." Vĩ Hân nói.

"Ngươi tính làm điều đó như thế nào?" Biểu cảm Quyển Lâm nghiêm túc, nhìn chằm chằm nàng.

Vĩ Hân không trả lời hắn mà quay sang Quyển Yên và nói: "Mai cô nương. Nhà ta rất rộng. Ngươi có muốn đến ở không? Ta không phải là người ngăn nắp nhưng sẽ là bạn chung nhà tốt. Tất nhiên ta sẽ không cho ngươi ở miễn phí. Ta bận rộn công việc nhiều. Không có thời gian trông nom nhà cửa. Ngươi chỉ cần thay ta làm điều đó là được."

Quyển Yên hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của Vĩ Hân. Nàng ta tự biết thân mình dị hợm, khó mà sinh tồn trong xã hội và biết ơn trước lòng thương xót của Hân. Nhưng mà nàng không rõ mình có nên đồng ý. Nàng quay sang Quyển Lâm thì thấy y đang lo lắng đến không chớp mắt.

Quyển Yên cười và gật đầu chấp thuận. Đứa em trai của mình khó thoát tội, nàng nghĩ vẫn nên là để nó ra đi yên lòng.

Tiếng chuông gió dịu dàng vang lên bên tai Vĩ Hân.

"Hoàn thành nhiệm vụ 'tìm ra hung thủ giết chết quản gia nhà họ Mai'. Đạt được 100 Kinh Nghiệm. Người dùng phát hiện bí mật ẩn Mai Quyển Yên và giải vụ án mười năm trước. Đạt được phần thưởng bổ sung 'Tẩy Tủy Kinh'. 100 điểm Kinh Nghiệm được tự động sử dụng, khai mở chức năng 'Bản đồ' và 'Dân chúng'." Giọng nói Ngàn Thu vang lên.

Một quyển sách vàng bỗng rơi cái bụp lên sàn nhà. Cả đám ngạc nhiên nhìn Vĩ Hân.

Nàng xấu hổ cười, đem sách nhét vào áo. "Hậu đậu quá. Lỡ tay làm rơi mất."

Bạn đang đọc Ngàn Thu Tiêu Dao Du sáng tác bởi DamTu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DamTu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.