Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt lại cho tôi (2)

Phiên bản Dịch · 2500 chữ

"Bắt lại cho tôi, lôi ra phế!"

Chu Thái Vy không chút do dự hạ lệnh, thậm chí không cho Tần Phi cơ hội nói chuyện.

Cô ta không biết thằng con hoang này lấy được tin đồn từ nơi nào, mà những tin tức này lại cực kỳ chính xác, Chu Thái Vy cũng không biết, Tần Phi trừ biết những tin tức này ra, còn biết cái gì.

Nhưng lúc này cô ta đã lười để ý, mà “lôi ra phế” những lời này là nói cho người trong nhà hàng của nghe rằng không chỉ muốn bắt Tần Phi, cô ta còn ngay lập tức để cho Tần Phi vĩnh viễn im miệng.

Cho nên, Tần Phi có còn biết nhiều bí mật nào khác nữa hay không cô ta đã lười quan tâm tới. Tần Phi chẳng qua là thẳng ở rể phế vật Giang gia thôi, mặc dù xử lý có chút phiền toái, nhưng cô ta tin tưởng chồng Tôn Diệu Văn nhất định sẽ giải quyết cho cô ta. Cùng lắm là sau chuyện này bị chồng trách cứ đôi câu, thì cũng không có sao.

Mắt thấy bốn người vệ sĩ chung quanh xông tới, mặt Tần Phi cũng liền biến sắc, nắm lên cái đĩa thức ăn trên bàn.

"Dừng tay!"

Trong chớp mắt hai bên đang chuẩn bị động thủ, thanh âm của một người đàn ông trung niên truyền tới.

Người nói chuyện chính là đang ở song phương sắp động thủ một sát na, một người đàn ông trung niên của thanh âm truyền tới.

Nói chuyện chính là trợ lý riêng của Tôn Diệu Văn, Lưu Trọng Sơn!

"Thái Vy, chuyện gì xảy ra vậy?" Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, ở cửa nhà hàng, một người hơn đàn ông trung niên năm mươi tuổi, vóc người hết sức to con, mặc âu phục kêu một tiếng.

Tôn Diệu Văn tới!

Đi theo sau ông ta nửa bước chính là người mới vừa rồi lên tiếng Lưu Trọng Sơn.

Tôn Diệu Văn coi như người chủ sự Tôn gia, lại là tổng tài tập đoàn Lục Kiến, công vụ bề bộn, bình thường cũng không thường ngày qua khách sạn Thiên Phúc Cư,

Có điều hôm nay ông ta mời người tới ăn cơm, liên quan tới hạng mục xây dựng cầu sông Hà Đông của Tùng Hải, ông ta nhất định phải có được!

Tùng Hải Hà Đông nhiều núi, từ cải cách tới nay, thành phố Tùng Hải phát triển tốc độ cao, đã phát triển hướng ra phía ngoài mấy chục cây số, nhưng chỉ có Hà Đông chưa mở mang.

Hạng mục Tôn Diệu Văn muốn bắt chính là cây cầu lớn bắc qua sông Hà Đông đến vùng tiếp giáp thành phố, cây cầu dài hơn một ngàn ba trăm thước, cũng là công trình lớn ở toàn bộ quốc nội. Trong đó có liên quan thiết kế cùng với kỹ thuật khắc phục khó khăn khi xây cầu đều là cửa ải khó, nhưng Lục Kiến phát triển đến bây giờ, dĩ nhiên có rất nhiều chuyên gia trên phương diện này.

Chẳng qua là tập đoàn Lục Kiến mặc dù ở Tùng Hải coi là một gã khổng lồ, nhưng để ở trong nước thì cũng chưa có danh hiệu lớn này, tất nhiên có không ít cạnh tranh, cho nên ông ta cũng không khỏi đi tranh thủ ít quan hệt.

Mới vừa ông ta ở lầu một chờ khách, vợ nói muốn lên lầu đi vòng vòng một chút.

Không nghĩ tới mình mới vừa mang khách lên lầu, liền thấy vợ nhà mình ở trước mặt mọi người, chỉ huy bốn người vệ sĩ muốn bắt hai người trẻ tuổi.

Vậy dưới tình huống này, ông ta nhất định là muốn trực tiếp đi qua bênh vực vợ mình, bất kể sai là ai, chọc giận vợ ông ta, đó chính là không cho Tôn Diệu Văn ông ta mặt mũi.

Nhưng là, ông ta liếc mắt liền thấy được Tần Phi bị vệ sĩ vây vào giữa. Ông ta bỗng nhiên cảm giác người trẻ tuổi này có một chút quen mặt, làm thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào, rốt cuộc là thân phận gì.

Ông ta ngay tức khắc biết được, đoán chừng là vợ lại ở không đi gây sự, trêu chọc người ta, kết quả người ta lên tiếng chống đối cô ta, bèn không nói lý tìm vệ sĩ thu thập đối phương.

Chính là bởi vì có một tia quen thuộc, cho nên ông ta mới tranh thủ thời gian để cho Lưu Trọng Sơn ngăn cản.

Tôn Diệu Văn trải qua vô số gió to sóng lớn, càng biết sâu sắc đạo lý người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên.

Trung Quốc lớn như vậy, gia tộc cường lực hơn so với bọn họ Tôn gia cũng nhiều, huống chi, dù là ở một thành phố như Tùng Hải này, Tôn gia cũng chỉ có thể coi như là xếp hàng chiếu trên mà thôi.

Dĩ nhiên, ông ta ngăn cản chỉ là muốn hiểu tình huống, tránh phát sinh một ít hiểu lầm không cần thiết, nếu như chuyện này thật là vợ mình sai, như vậy ông ta sẽ hòa hoãn. Nhưng nếu như đối phương ỷ vào thực lực gia tộc khi dễ vợ mình. Như vậy, dù là đối phương so với mình mạnh hơn đến mức nào, thì ông ta cũng phải so một chút.

Mỗi ba tấc đất ở Tùng Hải, Tôn gia là rắn!

Thấy Tôn Diệu Văn rốt cuộc xuất hiện, trong lòng Tần Phi cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì ở trong nhận biết của Tần Phi, Tôn Diệu Văn là người rất nói phải trái.

Người cậy mạnh không nói lý, có lẽ có thể liều mạng làm một chuyến lớn phát tài, nhưng tuyệt sẽ không lâu dài. Mà Tôn Diệu Văn có thể từng bước một làm lớn Lục Kiến, lại là đem Tôn gia từng bước một đẩy tới vị trí tứ đại hào môn, bản thân tự nhiên là có tu dưỡng nhất định.

Tôn Diệu Văn xuất hiện, cũng là để cho bầu không khí gương cũng bạt kiếm kia hòa hoãn một ít, Giang Nguyệt Đồng không khỏi bước chân nhẹ nhàng, đi ra từ sau lưng của anh.

Tôn Diệu Văn nhìn về phía Giang Nguyệt Đồng sau lưng Tần Phi, nhất thời ngẩn người một chút, tựa hồ bỗng chốc biết.

Thật ra thì, ông ta cùng Giang Phụng Vân còn coi là bằng hữu, con gái của Giang Phụng Vân chỉ có một là Giang Nguyệt Đồng, ông ta dĩ nhiên là biết.

Hiển nhiên, chân chính để cho ông ta nhớ Giang Nguyệt Đồng chính là, vợ Chu Thái Vy muốn cho em trai cô ta cưới người ta.

Cho nên sau đó, chuyện Chu Thái Vy cùng Giang Nguyệt Đồng không hợp nhau ông ta đã sớm biết.

Nhưng Giang Nguyệt Đồng là người nào? Dáng dấp đẹp lại có năng lực, gia thế cũng không tệ, chỉ bằng tánh tình em trai cô ta, người ta không đáp ứng cũng là chuyện đương nhiên.

Chẳng qua là, người thanh niên bảo vệ Giang Nguyệt Đồng là ai?

Tôn Diệu Văn không khỏi lần nữa đánh giá Tần Phi, cái loại cảm giác quen thuộc đó vẫn tồn tại, làm thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu?

Thấy chồng nhà mình tới, Chu Thái Vy la lối om sòm nhất thời tỉnh táo lại, lúc nghiêng đầu đã hai mắt rưng rưng, dáng vẻ một bộ nhận hết ủy khuất, nào có phách lối mới vừa rồi, tốc độ cùng biểu tình kia có thể nói là cấp bậc ảnh hậu.

Tôn Diệu Văn nhướn mày một cái, bước nhanh tới.

"Tôn tổng." Giang Nguyệt Đồng chủ động lên tiếng chào hỏi, dẫu sao cô là tiểu bối, giọng đúng mực.

Tôn Diệu Văn khẽ gật đầu với Giang Nguyệt Đồng, thậm chí có chút áy náy cười một chút. Ông ta biết vào chạng vạng tối hôm nay, vợ mình tự mình thu mua công ty Kỳ Thái của Giang Nguyệt Đồng, nhất định là sau khi vợ mình thấy Giang Nguyệt Đồng, lời nói giễu cợt, chủ động đi trêu chọc người ta.

Cái gì là nhân vật nói tình nói lý, đây chính là nhân vật nói tình nói lý!

Mặc dù thực lực song phương không có ai có sức nặng hơn ông ta, nhưng thái độ Tôn Diệu Văn đối đãi với người, ai cũng không nói ra được có cái gì không tốt.

"Anh Tôn, thằng oắt này dám chửi em! Nó nói em xấu xí lại không có tư chất gì, còn mắng là làm gái bán hoa, làm ở cái gì hộp đêm, nói thật sự là khó nghe." Chu Thái Vy chui vào trong ngực Tôn Diệu Văn, thần sắc vậy điềm đạm đáng yêu, thậm chí không dấu vết mà nhìn Tần Phi một cái đắc ý.

Thật giống như nói, hôm nay mày chết chắc!

Hơn nữa bị chết rất thảm!

Quả nhiên!

Tôn Diệu Văn mặt liền biến sắc, khóe miệng giật mạnh hai cái.

Đây là điềm báo trước nổi giận!

Chu Thái Vy đúng là từng làm ở hộp đêm, có điều thời gian không lâu, nhất là sau khi phát hiện mang thai, liền bị Tôn Diệu Văn đón trở về nhà, người biết chuyện này cũng không nhiều.

Dĩ nhiên, đây là so với mười lăm triệu dân ở Tùng Hải mà nói thôi. Dẫu sao con người giá trị mấy chục tỉ nhà giàu giống như Tôn Diệu Văn này, cưới vợ lẽ dĩ nhiên sẽ có thật nhiều người chú ý.

Huống chi thế giới này không có tường nào không lọt gió, thân phận của Chu Thái Vy vẫn là có ít người biết, nhưng phần lớn đều là đại nhân vật, hơn nữa bọn họ cũng biết đây là kiêng kỵ của Tôn Diệu Văn, lời như vậy cũng không ai nói bừa.

Đoán chừng bây giờ, số người ở Thiên Phúc Cư biết chẳng qua một bàn tay.

Nhưng hôm nay lại bị người ngay trước mọi người nói ra, hơn nữa ngay trước mặt của Chu Thái Vy nói cô làm gái, đây chính là vợ Tôn Diệu Văn đấy!

Đây rõ ràng là tát vào mặt Tôn Diệu Văn ngay trước mặt mọi người mà!

Coi như tôn nghiêm đàn ông mất hết thảy.

Hôm nay nếu như ông ta không nổi giận, không làm cho ra lã, ngoại giới sợ là sẽ cho là Tôn Diệu Văn lớn tuổi, đã bắt đầu tin phật ăn chay rồi!

Còn có khách hàng ông ta mới đưa tới cũng còn đang nhìn! Khi nãy Chu Thái Vy tố khổ bọn họ đều nghe được!

Cái này đã rất mất mặt.

Không xử lý, chỉ càng mất mặt hơn!

Vốn là Tôn Diệu Văn chỉ cho là vợ nhà mình lại đi tìm phiền phức, lại không nghĩ rằng đối phương mắng khó nghe như vậy.

Hơn nữa, trực tiếp đâm đến chỗ đau của ông ta!

"Không có sao, đừng khóc, có anh đây, yên tâm." Tôn Diệu Văn an ủi vợ Chu Thái Vy, ánh mắt hung ác nhìn Tần Phi một cái.

Lưu Trọng Sơn nhìn vệ sĩ bên cạnh, thấy anh ta gật đầu một cái.

Chu Thái Vy cũng không có nói láo.

"Các người lui xuống trước đi." Lưu Trọng Sơn nói một câu với mấy người vệ sĩ vây quanh Tần Phi.

Bốn người vệ sĩ có chút chần chờ của nhìn Chu Thái Vy một cái, thấy cô ta khẽ gật đầu, lúc này mới lui xuống.

Tôn Diệu Văn khẽ cau mày, lại không có suy nghĩ nhiều.

Mà Lưu Trọng Sơn càng không có chú ý, lúc này phần lớn ánh mắt cũng nhìn chằm chằm trên người Tần Phi, ánh mắt nhìn Tần Phi cũng biến thành lạnh lùng, thậm chí có chút thương hại.

Ông ta làm việc cùng Tôn tổng hơn hai mươi năm, ngoài mặt là trợ lý riêng của Tôn Diệu Văn, hai người lúc không có ai thân như huynh đệ.

Nói thật, ông ta cũng không phải rất thích vị phu nhân này của Tôn tổng, nhưng vị phu nhân này chung quy là sinh một con trai cho Tôn tổng, đền bù tiếc nuối lớn nhất trọn đời Tôn tổng. Mấu chốt nhất là, cái người tuổi trẻ không biết sống chết này lại làm nhục Tôn tổng!

Nhận ra được sắc mặt Tôn Diệu Văn bỗng nhiên trở nên âm trầm, Giang Nguyệt Đồng cũng cảm giác thân thể mềm mại có chút như nhũn ra. Không tự chủ được nhìn Tần Phi một cái, thấy anh thần sắc dửng dưng, trong lòng cũng thoáng an định mấy phần.

An ủi Chu Thái Vy sau, Tôn Diệu Văn liền kéo cô ta ra phía sau, đi tới trước bàn Giang Nguyệt Đồng, sắc mặt có chút âm trầm nói: "Giang tổng, đây là bạn cô?"

Ông ta biết Giang Nguyệt Đồng đã lập gia đình, hơn nữa nghe nói còn là một anh con rể từ quê mới lên, nhưng ông ta cũng chưa từng gặp.

Hơn nữa mới vừa nãy Tần Phi cuồng ngôn mắng chửi vợ mình, Tôn Diệu Văn căn bản cũng sẽ không cho là người trước mặt với thằng con rể phế vật kia của Giang gia là một.

Nhưng Tôn Diệu Văn thật sự nổi giận, lửa trong lòng rất lớn, chửi vợ của mình là gái bán hoa, cái này không khác nào ngay trước mọi người hung hăng quăng cho ông ta một bạt tai, đây cũng không phải là chuyện nói mấy câu liền có thể giải quyết.

Bất kể đối phương là thân phận gì, nhất định phải tính cho rạch ròi!

"Đây là chồng tôi, cũng là phế vật trong miệng Tôn phu nhân!" Giang Nguyệt Đồng mặt không cảm giác nói.

Người phụ nữ này, lại thẳng thắn đối chọi cùng Tôn Diệu Văn?

Đúng vậy, tính khí của Giang Nguyệt Đồng vốn là không tốt lắm!

Hơn nữa cô cũng hết sức rõ ràng, chuyện tối nay không nói rõ ràng, bọn họ sẽ không thể nào rời đi. Trải qua rất nhiều chuyện, Giang Nguyệt Đồng cũng càng biết rõ, ủy khuất cầu xin tha thứ, sẽ chỉ để cho đối phương càng không chút kiêng kỵ.

Nếu cầu xin tha thứ vô dụng, cần gì phải xấu hổ mất mặt, cùng lắm thì mình cùng cái con người không đáng tin cậy kia bỏ mạng ở đây thôi!

Bạn đang đọc Ngạo Khí Ở Rể của văn cá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khunglongngaoda
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.