Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu tinh Nhị Giai

Tiểu thuyết gốc · 3168 chữ

Phong Kiệt cố gắng nuốt thứ đó vào.

Quả vào trong miệng lại từ từ tan ra chảy vào cổ họng tràn xuống bụng của hắn, chỉ cảm giác quả này có vị thanh mát, ăn vào cảm giác thoải mái dễ chịu.

Ăn xong Phong Kiệt ngồi xuống từ từ vận công hồi phục lại thể lực và nội lực, Thế Kiệt ở bên cạnh, bộ dáng lười biếng ngắm mây trời nhưng luôn quan sát thủ hộ cho hắn.

Cảm giác ức chế trong người, Phong Kiệt nhận ra mình lại lên cấp rồi, hắn vận khí đánh tan nó, lại thấy toàn thân như vừa đón nhận một luồng sinh khí mới, kinh mạch vừa rồi còn cảm giác ứ đọng thì bây giờ như đê vỡ, khí huyết ào ào tuôn ra rồi cứ thế lưu thông đi toàn bộ cơ thể.

Đột phá 23 cấp.

Thế Kiệt nhìn cũng hiểu hoàn cảnh, đợi khi Phong Kiệt tấn cấp thành công mới khẽ chạm vào lưng hắn, truyền cho hắn một ít năng lượng của mình. Đôi bên dung hòa rất tốt, năng lượng trong người Phong Kiệt không có chống trả mà từ từ đón nhận dòng năng lượng tươi mới này khiến thương thế của hắn không những loại bỏ, mà dường như nội lực cũng gia tăng thêm một chút.

Ăn xong trái cây cùng thêm sự trợ lực của Thế Kiệt, thể trạng của Phong Kiệt đã hoàn toàn bình phục, người không đau nhức như trước, cánh tay bị trẹo trước đó cũng không còn ê ẩm nữa, sinh lực thì tràn trề mạnh mẽ hơn trước, chỉ là các vết thương ngoài da dường như vẫn phải cần thời gian để lành lại.

Hai mươi ba cấp đỉnh phong, Nguyễn Phong Kiệt hiện tại đã gần tiến đến cảnh giới giữa của Nhị Giai, hắn có thể hài lòng, nhưng có người sẵn sàng giúp hắn tăng tiến nhanh hơn nữa.

“Tam tinh Nhị Giai, thế này đã được coi là mạnh chưa vậy anh?” Dù đang trong quá trình ổn định trạng thái nhưng Phong Kiệt vẫn gân cổ hỏi một câu.

Câu hỏi khá khó, thật ra là có hơi ngớ ngẩn, Thế Kiệt không trả lời trọng tâm mà lại đánh lái giảng giải cho hắn nghe một chút kiến thức về sức mạnh của thế giới này.

“Từ thường nhân cho đến nhân thần, tất cả được chia thành mười cảnh giới khác nhau.”

“Cấp một tới mười không có gì đặc biệt, chỉ là một nhân loại bình thường với sức chiến đấu thấp, giai đoạn này chỉ có thể chặt cây bổ củi là làm tốt.”

“Cấp mười tới mười chín được gọi là Nhất Giai, khi này cơ thể biến chuyển, thân thể, xương, gân cốt trở nên rắn chắc, thể lực cùng sức mạnh tăng thêm một chút.”

“Cấp hai mươi tới hai mươi chín là Nhị Giai, năng lượng trong cơ thể biến chuyển thành nội lực, có một số tác dụng trong chiến đấu nhưng không nhiều.”

“Cấp ba mươi tới ba mươi chín là Tam Giai, nội lực gia tăng, có thể dễ dàng điều động đồng thời xuất được ra tạo lá chắn bảo vệ thân thể trước một số đòn tấn công từ bên ngoài.”

“Đột phá qua bốn mươi cấp, lúc này người đó mới được coi là một cường giả chân chính, cơ thể tiếp tục phát sinh thay đổi, trở nên cường tráng, mạnh mẽ hơn, có thể ngưng tụ thần lực và xuất ra ngoài để tấn công, sử dụng để thi triển một số thủ pháp phóng ra như chưởng, chỉ.. một cách dễ dàng.”

“Từ năm mươi tới năm mươi chín cấp được gọi là Bán Thần, khi này thân thể gần chạm được vào thần cấp, sức mạnh tăng gấp ba lần so với cảnh giới Cường Giả trước đó, tuổi thọ có thể tăng thêm một chút.”

“Sáu mươi cấp đến sáu mươi chín cấp là Chân Thần, cảnh giới này có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng sự thay đổi của thân thể, nội lực biến chuyển mạnh mẽ và được gọi là thần lực, lúc này phóng xuất thần lực tấn công, tạo hình cho nó đã là chuyện vô cùng dễ dàng, tinh thần lực cũng bắt đầu phát triển mạnh.”

“Bảy mươi đến bảy mươi chín cấp là Thần Tôn, tuổi thọ tăng thêm được mười năm, Thần Tôn là hình mẫu tiêu chuẩn của một cường giả ai cũng phải đạt được nếu muốn được người ta kính trọng, giai đoạn này phát triển cũng không tính là quá khó.”

“Tám mươi tới tám mươi chín cấp được gọi là Thần Vương, một cảnh giới vô cùng khó khăn để đạt được thậm chí rất nhiều cường giả dành cả đời cũng không thể đột phá, lúc này thân thể biến đổi mạnh về chất, trở nên vô cùng rắn chắc mạnh mẽ, Thần Tôn muốn gây sát thương cho Thần Vương là vô cùng khó, có thể nói là gần như không thể, bởi vì sao? Khi đạt tới 80 cấp người này sẽ trải qua một đoạn khó khăn, đó là phải hứng chịu thiên kiếp thử thách, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín lần tra tấn bởi tất cả các thuộc tính trên thế gian, nếu vượt qua sẽ có một thân thể vô cùng mạnh mẽ, còn không sẽ mất mạng. Ở giai đoạn này tinh thần lực phát triển mạnh nhất, lúc này cũng có thể ngưng tụ năng lượng trong cơ thể hóa cánh để phi hành.”

“Thần Đế là cảnh giới tiếp theo khi đột phá chín mươi cấp, trải dài thêm chín cấp khó khăn nữa, khỏi phải nói về sức mạnh của người này, đây chính là đỉnh cao cường giả, lúc này có thể thoải mái bay lượn trên không, sức mạnh vô cùng to lớn, nâng tay nhấc chân cũng có thể khiến núi lở đất mòn.”

“Cuối cùng là trăm cấp Thánh Nhân, khi này có thể thôn thiên nạp địa; có thể tùy ý sử dụng, điều động năng lượng ngoại giới, hủy diệt luôn một hành tinh cũng là chuyện hết sức dễ dàng.”

Lời nói của Thế Kiệt mang âm lượng vừa phải, chậm rãi dễ nghe, hắn biết đây có lẽ là lần cuối cùng hai người trò chuyện nên nếu nhạy bén một chút thì có thể cảm nhận được có một chút tiếc thương ở trong giọng điệu đó.

Nguyễn Phong Kiệt đã từng nghe nhiều về con đường luyện thần và các cảnh giới, nói chung sẽ chẳng ai quan tâm một người cho tới khi người đó đạt tới cảnh giới Cường Giả, tuy nhiên đây cũng chỉ là một cảnh giới không quá cao nên không thể mong bản thân chỉ sẽ dừng lại ở mức đó.

Nguyễn Thế Kiệt nói tiếp: “Trận chiến đêm qua dù đã thắng nhưng đối với cậu vẫn hơi quá sức rồi, vẫn phải cần luyện tập thêm nhiều”.

“Là nhờ có anh đấy, từ nay có anh giúp em, em sẽ tiến bộ hơn nhiều và nhanh nữa”. Phong Kiệt có chút tán dương.

Thế Kiệt lắc đầu, lãnh đạm nói:

“Không ai giúp được mình mãi, ta cũng đến lúc phải đi..”

Phong Kiệt nghe được lời này thì tự nhiên cổ họng nghẹn đi, hắn linh cảm được điều chẳng lành sắp sửa đến.

Thế Kiệt sờ vào ngực mình nói: “Ta có thể cảm nhận được trái tim đang chết dần chết mòn của mình, rõ rệt đến nỗi biết được nó chỉ còn đập được khoảng vài trăm nghìn nhịp nữa thôi, cũng đã đến lúc phải rời khỏi đây rồi”.

“Anh sẽ.. chết sao?” Phong Kiệt nghẹn ngào, mắt hắn không kiểm soát được mà trở nên đỏ hoe, sống mũi thấy cay cay. Hắn đã không thể gặp được ba mẹ, em gái, chả lẽ bây giờ lại có thêm người nữa sẽ rời xa hắn sao?

“Đừng ủ rũ như thế, sinh tử là chuyện không thể cưỡng cầu, ban đầu khi biết mình sẽ chết ta cũng có chút không chịu nổi, nhưng dần dần bình tĩnh thì cảm thấy mọi chuyện đều đã được ông trời sắp đặt cả, có chống đối cũng vậy, thì thôi đành theo ý trời vậy”.

“À bộ pháp đêm qua cậu làm sao được thế?”

Thế Kiệt nhớ tới kiểu di chuyển rất ảo hôm qua của Phong Kiệt bất giác hỏi, Phong Kiệt cũng chẳng dấu diếm kể lại toàn bộ quá trình mình kết hợp hai thứ với nhau, rồi cùng Nhiên luyện tập mỗi buổi sáng.

Thế Kiệt gật đầu đắc ý: “Hay đấy, trí tưởng tượng của cậu rất tốt, lại có thể kết hợp hai cách di chuyển đó lại, hôm qua ta đã thấy tàn ảnh xuất hiện, dù chỉ có một nhưng nếu tiếp tục luyện tập thì nó sẽ còn ảo diệu hơn nữa”.

Phong Kiệt nói: “Em cũng chưa biết tác dụng của nó đến đâu nhưng đem vào thực chiến cảm giác rất phiêu, độ tự tin cũng tăng thêm mấy phần”.

“Nó có tên chưa?”

“Dạ chưa, nó đơn thuần cũng chỉ là một loại di chuyển nên em không nghĩ tới vấn đề này”.

Thế Kiệt lắc đầu nói: “Phải có tên chứ, nó không phải là kiểu di chuyển đơn thuần mà phải trải qua luyện tập gian khổ cùng kiến thức về kỹ thuật, nó có thể là một môn bộ pháp”.

Anh ta nói: “Vậy đi, ta sẽ đặt nó là Bách Ảnh Lãng Bộ, cái tên này nghe được chứ?”

Phong Kiệt chẳng suy tính gì nhiều lập tức gật đầu ngay: “Tên rất hay”.

Thế Kiệt lại nói: “Thôi ngồi xuống đi ta tặng cậu thêm một thứ nữa?”

“Gì vậy ạ?”

“Cậu mới đến thế giới này, chắc còn rất nhiều điều chưa biết, ta có một món đồ sẽ giúp được ít nhiều”.

Phong Kiệt ngồi xuống nhắm mắt lại, để tinh thần hoàn toàn trống rỗng, Thế Kiệt chạm tay lên đầu hắn, từ từ truyền vào thần thức của hắn một cuốn sách màu đen tuyền. Bìa sách: “Bách Tuệ Thiên Thư”.

Đâu đó khoảng năm phút thì chuyển giao cũng xong, Phong Kiệt từ trong tinh thần của mình có dở ra xem thử.

Đây là một cuốn tập viết tay không dày lắm nhưng dường như thu nạp rất nhiều kiến thức nhân loại, hắn đoán thế.

“Cuốn Bách Tuệ Thiên Thư này là do các vị tiền bối thích đi du ngoạn khám phá ra đã viết lại những kiến thức cũng như trải nghiệm của mình, ta được sư phụ tặng cho nhưng giờ giữ cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa, hi vọng sau này cậu có thể thay ta viết thêm vào đó, tương lai lại tiếp tục truyền cho người sau để nó có thể trở thành kho kiến thức của nhân loại”.

m thanh của Thế Kiệt lan tỏa trong thần thức của Phong Kiệt. Hắn đang định thoát ra thì Thế Kiệt lại nói: “Cứ nghiên cứu đi, không cần quan tâm tới ta”.

“Chỉ hi vọng sau này cậu ghé qua chỗ ở của ta, thắp cho sư phụ của ta một nén nhang, ở đó ta cũng có một số vị bằng hữu nữa”.

“Nhớ lấy, ta ở Trúc Lâm Tự, núi Ngọc Xuyên, cách Xuyên Đô thành không xa về hướng đông bắc”.

Phong Kiệt nghe được những lời này nhưng hắn không biết cách trả lời, đành nghe theo Thế Kiệt cứ ở trong đó nghiên cứu qua Bách Tuệ Thiên Thư này.

Cuốn sách có chứa khá nhiều kiến thức, dường như không thể đọc xong một sớm một chiều.

Kiệt đọc một lúc thấy hơi chán, căn bản là những thông tin hắn không thích, lại thử đưa tay thâm nhập vào cuốn sách này, quả nhiên sau một số lần thử thì ngón tay cũng chạm được vào trang sách. Hắn không cần bút, tùy ý đưa một ngón tay vào cũng có thể viết chữ, nếu không muốn rất nhanh có thể đem xóa đi, cái này lại hay rồi.

Nhưng nhìn qua có một số chỗ không bị xóa mà bị gạch đi, Kiệt cũng không đọc ra những chữ đó là gì, có lẽ vị tiền bối nào không muốn hậu nhân thấy, vậy là hắn bèn thử xóa đi, ấy vậy mà không thể xóa được.

Kiệt quay lại thử xóa mấy nét nguệch ngoạc ban nãy của mình, cũng không thể xóa được.

Vậy là những gì viết lên sau năm phút sẽ được lưu trữ lại mãi mãi, muốn xóa cũng không được.

Nhưng thấy mấy trang hắn nghịch có vẻ không ổn, thế là Kiệt lại biến tấu, đem những nét nguệch ngoạc đó vẽ thành một bức tranh đơn giản, để tránh bỏ phí đi một tranh giấy, cũng là coi như đây là điểm đánh dấu cho sự kế thừa của hắn từ lúc này.

Khoảng hai tiếng sau Kiệt tỉnh dậy, hắn ngó nghiêng nhìn quanh, cất tiếng gọi: “Thế Kiệt anh đâu rồi?”

Bốn bề lại không có ai trả lời. Anh ta đã đi rồi?

Phong Kiệt bỗng thở dài một tiếng, hắn linh cảm lần này anh ta đi đôi bên sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng ơ kìa, thân thể hắn lại thấy chướng chướng rồi, là dấu hiệu của thăng cấp sao? Hắn vừa thăng cấp rồi mà?

Không nghĩ nhiều Kiệt lại tiếp tục nhắm mắt, thúc giục nội lực thấm vào thân thể.

Hai mươi tư! Hai mươi lăm! Hai mươi sáu.. Cấp độ liên tục đột phá, đến hai mươi chín cấp mới dừng.

“Cái gì vậy?” Kiệt không thể tin nổi vào cảm nhận của mình hiện tại, hắn một lúc tăng lên sáu cấp sao? Điều này sao có thể? Không lẽ trước lúc đi Thế Kiệt lại còn cho hắn cái gì tốt nữa?

Phong Kiệt nhớ lại lúc mình đang chăm chú đọc sách quả nhiên thấy trong người có chút hơi ấm ở đâu tràn vào, nhưng chỉ rất nhẹ nhàng thôi không có gì đặc biệt, hắn cũng không có để ý lắm

“Lại nữa rồi ông này đúng là cho mình hết đồ tốt rồi”.

Phong Kiệt mở mắt ra thì trời đã lại gần về tối, vậy là hắn đã ở đây gần hai ngày rồi.

Bất giác có tiếng thở nhẹ, chỉ sợ là thú dữ, Kiệt nhanh chóng nhìn ra, thì lại là một khuôn mặt hết sức quen thuộc, tay đang chống cằm ôn nhu nhìn hắn.

“Anh đã tỉnh rồi?”

Kiệt thở ra một tiếng an lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Nhiên, sao em lại ở đây?”

Nàng đáp: “Anh mất tích suốt cả ngày hôm qua đến nay, em dựa vào ấn ký mới phát giác anh ở đây, mà trong này toàn thú dữ nên lo lắng tới xem, đúng lúc anh đang đột phá lên cấp nên ở đây thủ hộ cho anh luôn”.

“Anh cũng giỏi thật đấy, chỉ mới có mấy ngày đột phá mười cấp độ, sao làm được vậy?” Nhiên có chút tán thưởng hỏi.

Kiệt nói: “Anh gặp được một người, anh ấy với anh cùng hệ phong lại hợp tính nên hai người trao đổi kiến thức, thật ra là anh ấy dạy anh, cũng không biết anh ấy dùng phương pháp gì lại giúp anh nhanh thăng cấp thế, thật sự không tin nổi”.

Kiệt nhìn qua người mình để cảm nhận dễ hơn, nhưng bất giác hắn lại thấy xấu hổ rồi.

Toàn thân áo quần rách rưới, trong cơn xấu hổ nhanh chóng che lại những chỗ hở lớn trên người mình.

Nhiên lại dường như không thấy ngại, nói: “Anh gặp cao thủ rồi, nhìn đi, anh ấy trước khi đi còn để một kết giới quanh người anh để tránh thú dữ lại gần”.

Kiệt nhìn kỹ quả nhiên có một lớp khí nhàn nhạt bao quanh hắn, mà phải thật chú tâm mới thấy, sờ vào có cảm giác như chạm phải một bức tường.

Nhiên nói: “Cấm chế này rất mạnh, dưới Thần Tôn thậm chí Thần Tôn bảy, tám sao cũng chưa chắc có thể phá được.”

Kiệt lo lắng: “Vậy phải là sao?”

“Anh yên tâm đi, thứ này phải mở từ bên trong, anh chỉ cần chạm vào rồi phát lực công kích là được”.

Kiệt làm theo, quả nhiên kết giới bị phá tan, hóa thành những mảnh tinh thể rơi xuống đất sau đó biến mất.

Hắn vui vẻ vừa đứng dậy thì lại chới với suýt ngã lăn quay ra, đầu óc có chút mờ mịt.

Thì ra là kiệt sức mất rồi.

Xoa xoa bụng mình hắn hỏi: “Anh đói quá, em có gì cho anh ăn không?”

Nhiên hình như cũng là cô gái chu đáo, nàng lôi từ trong người ra một đống trái cây, còn có hai con thỏ chắc mới bắt được đưa cho Kiệt.

“Anh ăn đi”.

Kiệt cầm lấy đồ ăn mà trong lòng thấy cảm động, cô gái này thật tốt bụng, xinh đẹp, chu đáo lại không có nửa điểm kiêu ngạo, khác hẳn với bọn con gái mà hắn biết ở Trái Đất, chỉ hơi có chút nhan sắc thôi cái là vênh váo liền, tất nhiên là trừ Ngọc Khuê đáng yêu của hắn ra.

Xui cái là Nhiên lần nào thấy hắn cũng là lúc hắn đang trong trạng thái hết sức tồi tệ, trong đầu vốn cũng lóe lên ý định tính tán con nhà người ta nhưng mà nhìn lại thực tế thì không có chút khả thi nào cả.

Hắn gương mặt cũng ưa nhìn nhưng không thật sự xuất sắc đủ để xứng với nhan sắc kia, gia thế không có, sức mạnh cũng chẳng đâu vào đâu, Nhiên tốt bụng vì trời sinh cô ấy tính cách như vậy, có lẽ đối với ai nàng cũng thế, hắn dám mở miệng ra nói thích người ta sao? Thôi thôi tốt nhất dẹp đi còn giữ được tình đồng chí.

“Hai con thỏ này..?”

Kiệt nhìn nó hỏi, Nhiên nói: “Em cũng biết chế biến nhưng mà chỉ ăn được thôi chứ không ngon, có lẽ anh làm thì tốt hơn.”

Thì ra cô gái này cũng có mặt không hoàn hảo, cái này Kiệt lại làm được, hắn không nghĩ gì liền lấy một quả táo vừa ăn vừa làm thỏ, còn Nhiên thì đi nhóm lửa, sau đó hắn xuống hồ tắm rửa, khi đó Nhiên sẽ phụ trách nướng thịt, công việc phân chia rõ ràng.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.