Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm nhận chủ

Tiểu thuyết gốc · 3416 chữ

Hôm nay không mang theo gia vị nên thịt thỏ rừng này cũng bình thường, Kiệt bảo với Nhiên nếu có thêm gia vị chấm thì món này phải gọi là tuyệt cú mèo luôn.

Nhiên nói: “Đợi Tinh thần lực của anh mạnh thêm một chút thì có thể tạo ra không gian để trữ đồ, lúc ấy muốn mang theo bao nhiêu thứ cũng được”.

Nghe tới điều này Kiệt tỏ ra khá hào hứng, bởi vì số đồ hắn muốn mang theo quả thật rất nhiều, như các loại gia vị này, mỗi lần ra ngoài bắt được con gì ăn nhưng lại không có gia vị hay hương liệu chế biến thật sự là quá chán, hắn là người thích ăn, thiếu những thứ này phải nói là ăn rất hụt hẫng.

Chưa kể còn bao đồ muốn mang theo, Phong Thần Kiếm, sáo Ngọc Khuê, điện thoại, thậm chí cả sách để đọc.. Có được không gian lưu trữ như vậy coi như mọi chuyện được giải quyết hết trong một nốt nhạc.

Nhiên nhìn kiếm của Kiệt nói: “Anh tập cất Phong Thần Kiếm trước đi, cái này sẽ dễ hơn đấy.”

“Sẽ dễ hơn sao?” Kiệt ngạc nhiên hỏi.

Nàng đáp: “Bởi vì Thần khí đều có linh tính, đều cộng hưởng với chủ nhân của nó cho nên có thể vượt cảnh giới ẩn giấu vào thức hải của mình được”.

Nói xong nàng chỉ cho Kiệt cách lưu trữ Phong Thần Kiếm, vì không có Nguyệt Băng ở đây nên không thể đem nó làm ví dụ, nhưng Nhiên cũng không nghĩ cái này sẽ khó đến mức Kiệt không thể làm được.

Kiệt làm theo lời ‘giáo viên’, hướng Phong Thần Kiếm của mình, hắn đưa tay ra, trong đầu hiện lên một chữ: ‘Thu’.

Kiếm bỗng run rẩy mấy hồi, sau đó là chấn động kịch liệt.

“Nó vẫn chưa thật sự coi anh là chủ nhân, anh phải quyết liệt khống chế hơn, không nên để nó tự tung tự tác”. Nhiên ở một bên bộ dạng thảnh thơi buông lời nhắc Kiệt, không có chút nào lo lắng.

Kiệt lại cảm thấy giống như có một lực đẩy cực lớn từ kiếm phát ra, không muốn để hắn thu nhận.

Lực đẩy càng ngày càng lớn, Kiệt cũng không chịu thua nhất quyết túm lấy, đè nó xuống. Hai nguồn năng lượng áp xúc nhau, không bên nào chịu nhường bên nào, dẫn đến một lúc sau tiếng nổ lớn phát ra, hai bên cùng bị bật ra ngoài.

Kiệt ngã ngửa về phía sau còn Phong Thần Kiếm không may lại văng ra phía Nhiên đang ngồi.

Beng!!!

Cánh tay Nhiên vung lên nhanh chóng đánh bay thanh kiếm ra ngoài.

Kiệt lồm cồm ngồi dậy thất kinh hỏi: “Em có sao không?”

Nhiên lắc đầu: “Không sao.”

“Khốn kiếp”.

Kiệt chửi thể một câu sau đó chạy lại chỗ thanh kiếm đang nằm dưới đất, cả người hắn phát nóng, cánh tay chĩa về phía nó vận lực thu vào.

Khuôn mặt Kiệt căng cứng, răng hắn nghiến lại ken két, lại cảm giác như gió xung quanh, bên trái rồi bên phải, đằng sau rồi đằng trước không ngừng ép chặt lấy hắn, cứ như muốn giết người vậy, lòng thầm thấy sợ hãi, kiếm này còn có thể dùng kỹ năng sao?

Hắn không biết thứ đang bị bức ép là tinh thần chứ không phải thể xác hắn, nói rõ hơn thì đây chỉ là cảm giác mà thôi.

Đôi bên giằng co nhau khoảng mười phút thì Kiệt lại bất ngờ bị bắn ngược ra ngoài.

Nhiên vậy mà chẳng chạy lại đỡ hắn, chỉ ngồi một chỗ bâng quơ hỏi: “Anh không sao chứ?”

Kiệt đã mệt bở hơi tai, tức khí tiếp tục chạy lại giáo huấn thanh kiếm này thêm một lần nữa.

“Chả lẽ mình lại đi thua một thanh kiếm vô tri sao?”

Lần thứ ba vẫn chẳng khá hơn, hắn bị đánh bay, nằm thẳng cẳng dưới đất, thở còn không nổi, lần này kiệt sức thật rồi.

Nhiên thì đã ngồi minh tưởng từ lúc nào rồi, nàng hình như chẳng lo lắng gì cả, không nhìn cũng không động viên nữa, mặc kệ chàng trai này ra sao thì ra.

Kiệt thở dài: “Khó hiểu, khi dùng nó tập luyện không có vấn đề gì, nhưng muốn cưỡng ép nó lại không thể”.

Mặc kệ cái thứ phản chủ đó nằm trên nền đất lạnh lẽo, Kiệt lại gần ngồi với Nhiên, lấy trái cây ra đang tính đưa một quả nhỏ vào miệng lấy sức thì bỗng nhiên thanh kiếm lại phát ra tiếng ngâm nhè nhẹ.

“Gì nữa mày?” Kiệt nhìn thanh kiếm hỏi.

“Anh thử ra làm lần nữa đi”. Nhiên đôi mắt vẫn đang nhắm hờ nói.

Kiệt mệt rồi nhưng thôi cũng miễn cưỡng gật đầu, hắn đi ra, tiếp tục làm phương án cũ, lần này còn một chút hơi tàn hắn cũng quyết phải ghè đầu cái kiếm chết tiệt này ra cho bõ tức, không được thì phải đạp cho nó mấy cái.

“Thu!”

Nhưng kỳ lạ lần này chỉ nói một câu, lập tức thanh kiếm biến thành một cơn gió chui vào giữa hai mắt của Kiệt, làm hắn giật mình đưa tay phủi phủi mấy cái lên trán nhưng không có gì lạ cả.

Cái này chỉ có Nhiên mới biết thôi, hắn quay sang nhìn nàng, Nhiên nói: “Nó miễn cưỡng coi anh như chủ nhân rồi đó, nhưng để làm chủ nhân thực thụ thì chặng đường còn dài, ít nhất anh phải có sức mạnh áp chế được nó, cố gắng thăng cấp lên Cường Giả đi anh.”

"Hờ hờ hờ". Kiệt cười khổ mấy tiếng, lời Nhiên nói nghe có chút đau lòng nhưng rất thẳng thắn và thật lòng, dù chỉ là một thanh kiếm không có trí khôn nhưng ban nãy so đấu Kiệt cũng thấy chênh lệch của đôi bên là xa lắm, ít nhất hiện tại hắn còn sử dụng được Phong Thần Kiếm là do đôi bên hữu duyên thôi chứ để áp chế nó hiện tại vẫn chưa đủ sức.

“Sau này muốn lấy kiếm anh cứ phát một lệnh ‘lên’ trong đầu là kiếm tự khắc bay ra”. Nhiên lại nhắc thêm một câu.

Kiệt làm thử, quả nhiên lần này kiếm không chống đối mà bay ngay ra tay hắn, lại ‘thu’ một phát nữa, kiếm chui vào mi tâm của hắn không chút phản kháng.

Thấy Nhiên vẫn nhắm mắt nên Kiệt không giữ thể diện mà cười vô cùng sung sướng đến ngoác cả mồm ra, kết quả này khiến hắn thật sự rất vừa lòng.

Đồ đã chín, Nhiên bây giờ mới mở mắt ra, hai người vừa ăn vừa trò chuyện trong sự vui vẻ.

Sực nhớ ra một chuyện, Kiệt hỏi:

“Em hôm nay vẫn luyện bộ pháp trên sông chứ?”

“Vâng vẫn luyện ạ”. Nàng gật đầu.

“Anh cho Nhiên xem thứ này nè”.

Kiệt ra ngoài đứng, chạy quanh Nhiên và đống lửa một vòng, nhưng là chạy có vận dụng Bách Ảnh Lãng Bộ, khi phát động lập tức có thêm hai thân ảnh chạy theo Kiệt, hơn nữa bước chân của hắn cũng rất quỷ dị, nhìn như loạn nhịp nhưng lại không khiến bản thân bị ngã, hệt như cái cách Kiệt di chuyển trên những tảng đá mấp mô kia chỉ có điều tốc độ được gia tăng lên một mức đáng kinh ngạc.

“Đây là..”

“Chính là thành quả nếu chúng ta luyện thành công đó, anh tin khi tốc độ tiếp tục được cải thiện thì những bước chân của ta còn khó lường hơn nhiều”.

Lại nói: “À quên mất, anh có tên cho nó đấy, gọi là Bách Ảnh Lãng Bộ”.

Nhiên lần này không lãnh đạm vô cảm nữa mà buông một lời khen cho Kiệt: “Tên hay, bộ pháp cũng hay, người nghĩ ra được thứ này thật là giỏi đấy”.

Kiệt cười nói: “Em cứ tập nhưng đừng vội quá, không vội được đâu, bởi vì anh đã có căn bản trước rồi nên mới tiến bộ nhanh vậy, em cứ tập mấy động tác tiếp đất của anh cho thành thục đi rồi mới chạy lên kia, không lại ngã nữa”.

“Em biết rồi”.

“Muộn rồi ta về thôi nhỉ”.

“Được, ông với mọi người đang lo cho anh lắm đấy”.

Hai người lững thững cùng đi về, trên đường Kiệt luôn cười rất tươi, hôm nay hắn lại có được hai niềm vui nữa, một là kiếm đã nhận chủ, dù rằng có chút miễn cưỡng, hai là Bách Ảnh Lãng Bộ, thứ này đơn thuần chỉ là cách di chuyển khi dùng kiếm trong Trảm Phong kiếm pháp mà giờ đây đã có thể tách ra, được đặt tên, trở thành một môn tuyệt học riêng, không vui sao được.

Nhưng hơn hết hắn đang đi cùng với một mỹ nhân, trước đây ngoài Khuê ra Kiệt chưa từng đi cùng với một cô gái nào khác chứ đừng nói là trong đêm khuya thanh vắng như thế này, đôi bên cùng nhau tản bộ dưới ánh trăng sáng thật dễ khiến trái tim ai đó rung động.

Mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể của Nhiên tỏa ra càng làm Kiệt thêm phần say đắm, không vui, không phấn khởi, không cười mới lạ.

Đi đến gần thành thì hai người phát hiện có kẻ đang rình mò mình.

“Ê, lại trêu đôi kia một chút đi”.

“Ta nhận ra nữ nhân đó, nhà cô ta mở quán ngay cổng thành, nhưng lúc nào cũng che mặt không cho ai thấy hết á”.

“Nhìn cách ăn mặc, rồi thân hình hoàn mỹ kia ta đoán gương mặt chắc chắn không tệ đâu”.

Một kẻ lo lắng nói: “Nhưng ở đây gần cổng thành rồi, trêu trọc rồi nhà nó tới tìm thì sao?”

Kẻ bên cạnh nói: “Không sao đâu, ta biết chút gia thế nhà nhỏ đó, không có gì cả, nhà có mỗi một ông cụ, một con bé với một người anh, nhưng tên đó gầy dơ xương à, chắc chả đánh nổi ai đâu, cho nên là.. Lên!”

Tên thủ lĩnh vừa nói xong thì cả bốn lao lên chắn trước mặt Kiệt và Nhiên.

“Ô hô hô, cô bé đi với bạn trai trong đêm kìa, nhưng hình như hơi ‘quá đà’ rồi phải không, để bạn trai te tua như vậy”.

Một tên nói trước, và câu sau dĩ nhiên là ám chỉ Kiệt, Kiệt bây giờ áo quần tả tơi quá mà, khác hẳn với Nhiên ăn mặc đơn giản nhưng rất có phong cách, trông hai người thật là đối lập.

Kiệt nhìn lũ nhóc này, cũng to con đấy, nhưng chắc chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi là cùng, thế mà dám đứng chặn đường làm cái gì đây?

“Mấy nhóc muốn gì?” Kiệt ra chắn trước mặt Nhiên hỏi.

“Ui chồi ôi còn anh hùng đứng ra bảo vệ mỹ nhân kìa”.

Một tên tiến lên trước châm chọc.

“Anh trai ơi cũng không có gì đâu, em chỉ muốn mời em gái kia đi chơi chút thôi mà”.

Tên nhóc vừa cười cái lập tức đã thấy Kiệt đứng trước mặt, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi lùi lại mấy bước.

Kỹ năng Ấn Di lần đầu tiên được Kiệt sử dụng lên người khác.

Tên nhóc giật mình lùi lại mấy bước.

“Ngươi..”

Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Kiệt tát cho một cái như trời giáng vào mặt, in cả năm bàn tay lên luôn.

Mấy tên đằng sau xanh cả mặt, tên bị ăn tát, chắc cũng là tên thủ lĩnh tức giận lôi trong người ra một cây dao chĩa vào Kiệt.

“Thằng chó..”

Kiệt lắc đầu nói: “Là con nít thì chỉ nên hư thôi, đừng có hỏng, hỏng là dở đấy”.

Bốp!!!

Vừa nói xong lại thêm một cái tát nữa vào má còn lại, cái này thậm chí còn mạnh hơn cái trước, thằng nhóc lảo đảo quay cuồng.

Kiệt đưa tay ra, hướng về phía cây dao gẩy gẩy hai ngón tay.

Thằng nhóc không chịu đưa, Kiệt túm cổ áo, nhảy lên một cái cây cao cho nó đứng trên đó luôn.

“Ở trên đây đến hết đêm nay, khi nào tỉnh ra thì xuống lại nhé”.

Cây này rất cao, tới hơn mười mét, ở trên này lại có thêm gió lớn khiến ngọn cây cứ đung đưa rất đáng sợ, vậy mà nhìn thằng nhóc vẫn lì lợm, Kiệt mặc kệ nhảy xuống, đã thấy Nhiên đang đứng giao huấn mấy đứa nhóc còn lại.

“Còn muốn dẫn em đi chơi nữa không các anh?” Giọng Nhiên hết sức nhẹ nhàng hỏi.

Mấy đứa không dám trả lời, chỉ lắc đầu liên tục.

“Bao tuổi rồi”.

Một đứa run rẩy nói: “Mười.. mười hai ạ”.

Nhiên ánh mắt sắc bén nói: “Mười hai tuổi? Chim còn chưa mở mắt?”.

Kiệt ở phía sau phì cười, cũng đúng lúc này phía trên cao có tiếng khóc vang lên, xem ra thủ lĩnh đám nhóc cũng không chịu được rồi.

Nhiên đi ra, nàng làm một động tác khiến ngọn cây nơi thằng nhóc đứng bị cắt làm đôi, cả người lẫn ngọn rơi xuống.

Kiệt cũng thấy hãi, cô gái này tính giết người sao? Nó còn là một đứa nhóc thôi mà?

Mấy thằng nhỏ đằng sau thì mặt mày đã xanh mét hết cả rồi.

Thằng bé rơi xuống khi chỉ còn cách mặt đất chừng ba mét thì bỗng có một tảng băng từ dưới đất trồi lên, thằng bé ngã tủm xuống đó, nước bắn tung tóe, thì ra trong lòng nó rỗng và có nước.

“Trời ơi lạnh quá, lạnh quá đi”.

Thằng bé không ngừng la hét, giãy đạp một lúc thì một bên tường băng bị vỡ nó thoát ra ngoài, mấy đứa nhóc chạy lại đỡ bạn.

“Con bà Tư Lành, Tám Tiền, An Khoa trong chợ phải không? Còn lần sau đi trêu gái nữa thì ở dưới sẽ là bãi chông chứ không phải là nước nữa đâu nghe?” Nhiên rất lạnh lùng nói, Kiệt không có ý kiến gì, chỉ đứng bên cạnh mà quan sát và tán thưởng trong đầu.

Mấy đứa sợ hãi vâng vâng dạ dạ gật đầu nhận lỗi.

“Vâng ạ, cháu nhớ rồi, cháu không dám thế nữa ạ”.

Kiệt lắc đầu: “Muộn rồi về nhà mau”.

“Vâng”.

Ba cõng một co giò chạy thẳng một phát vào trong thành khiến Kiệt bật cười thành tiếng.

“Đi, mình cũng về thôi”.

Quay sang lại đang thấy Nhiên đang đơ người ra.

“Sao vậy em?”

“Thằng nhóc hình như xưng cháu với em à? Em mới có mười tám tuổi thôi mà?”

Kiệt lại càng cười to hơn: “Chấp nhặt làm gì, con nít ấy mà, về thôi cô, cháu cũng nhớ nhà rồi”.

“Hả?”

Kiệt vừa nói xong thì cười nham nhở co giò bỏ chạy.

“Đố em bắt được anh đấy”.

Nhiên lắc đầu một cái nhưng rồi cũng hùa theo trò đùa này, tăng tốc đuổi theo Kiệt.

Hai người đuổi nhau về tới tận nhà.

"Hai cái đứa này chơi bời gì đến bây giờ mới về hả?" Lê Đức Duy đã đứng ở cửa chờ sẵn hai người rồi.

"Vâng vâng, cháu hơi quá đà, mai cháu không về muộn nữa ạ".

Hai người về nhà còn mỗi Đức Duy hội trưởng với cái Trang, n cũng chạy đi đâu từ hôm qua. Kiệt mới biết thêm thì ra Nhiên cũng đi làm nhiệm vụ, hôm nay lúc về thấy Kiệt ở gần đó mới tới xem sao, Trang đi học thành ra còn mỗi hội trưởng ở nhà, hàng quán cũng chả bán gì.

Ông cũng không phải giận vì không ai ở nhà với ông, hội trưởng có rất nhiều thú vui: câu cá, đánh cờ, chăm cây cảnh, nấu rượu.. Cũng không tính là cô đơn, cái ông giận là mấy đứa này đi lại không thèm nói một lời để ông phải lo, nhất là thằng Kiệt này, đi một cái là hết nửa mùa hoa cải mới chịu về.

Thực ra nói thế thôi chứ ông vẫn luôn biết Kiệt ở đâu vì hắn lúc luyện tập không chú ý đã nhiều lần để ấn ý Ngân Nga trên tay truyền tín hiệu về, cái này hắn cũng không biết.

Mới đầu còn có chút giận nhưng khi nghe Kiệt vừa tăng một lúc lên mười cấp thì Đức Duy hội trưởng cũng phải trố mắt ra, quên mất luôn mình đang giận.

Ông túm Kiệt lôi lại kiểm tra, chỉ sợ hắn dùng phương thức gì để đi đường tắt, như vậy cực kỳ nguy hiểm.

Kiệt cũng không biết hội trưởng đang xem cái gì, cứ đứng yên, ông không nói gì nhưng khuôn mặt từ căng thẳng dần trở nên giãn ra, sau đó bỏ vào trong phòng, nhìn như không được vui.

“Sao vậy? Sao anh thấy hội trưởng có vẻ rầu rĩ vậy nhỉ?”

Nhiên, Trang lắc đầu, họ cũng không biết câu trả lời. Đức Duy hội trưởng là người lạc quan và hay cười, rất ít khi thấy ông ủ rũ buồn bã, ngay cả Trang là cháu nhưng cũng vô cùng hiếm thấy cảnh này, chả lẽ Kiệt thăng cấp nhanh lại là điều xấu à?

Cảm nhận được thân thể ngày càng cường đại Kiệt lại rất thích, hắn lại rất muốn cấp độ của mình tăng lên.

“Này Nhiên, làm sao để anh nhanh thăng cấp được?”

Nhiên trầm ngâm nói: “Thực chiến nhiều anh sẽ thăng cấp nhanh, không những thế còn rất vững nữa”.

“Vậy từ mai ngày nào anh cũng sẽ đánh với em”.

Nhiên lắc đầu: “Đó không phải thực chiến”.

“Vậy..?”

“Chính thức sinh tử mới là thực chiến”.

Nhiên nói tiếp: “Anh có thể lên Chân Thần, miễn cưỡng lên Thần Tôn, nhưng muốn cảnh giới cao hơn nữa anh có tập với em một trăm năm cũng chả có tác dụng gì.”

Kiệt đương nhiên hiểu được chả có cái gì mà dễ ăn cả, hắn cũng không thể cứ bắt Nhiên ở bên cạnh tập với mình mãi, nhớ tới buổi chiến đấu đêm qua lại thấy khá là bổ ích.

“Vậy từ mai anh sẽ vào rừng tiếp tục giao chiến sinh tử, em cũng đi theo giám sát nhé, nhưng đừng nhúng tay vào nếu không thật sự cần thiết, anh sẽ cố gắng hết mức có thể”.

“Được.” Nàng đáp ứng một tiếng.

Kể từ hôm đó Kiệt đã quen dần với cuộc sống thứ hai của mình.

Hắn vẫn tên là Nguyễn Phong Kiệt, chỉ có điều hiện tại đang sống lại ở khoảng hai mươi tuổi, trú thân tại Ngân Nga hội, Trung Thiên thế giới, hàng ngày vẫn cố gắng trên con đường đi lên trở thành một cường giả mạnh mẽ.

Buổi sáng hắn sẽ cùng Nhiên và n ra bờ sông tập luyện Bách Ảnh Lãng Bộ.

Phải, lần này có thêm cả sự góp mặt của n nữa. n từ sau khi nhìn thấy bộ pháp vô cùng ảo diệu của Kiệt đã si mê luôn, sáng sớm luôn cùng hắn và Nhiên đi luyện tập.

n có đam mê rất lớn đối với tốc độ, hơn nữa Kiệt sau đó mới biết tốc độ của n thật sự quá khủng khiếp. Nói chính xác hắn rất có thiên phú về tốc độ, hơn nữa lại luyện tập một môn công pháp có tên là Tuyệt Bộ Thần Tốc, đến cả Trần Quốc Tuấn cũng nói kể cả là cường giả Thần Tôn cũng không thể làm gì n nếu hắn bứt tốc bỏ chạy.

Chỉ có điều tiếp xúc Bách Ảnh Lãng Bộ lần này làm hắn gặp khó rồi, bởi vì không phải cứ tốc độ là được, nó còn phụ thuộc vào kỹ thuật nữa.

Lần đầu tiên tập chạy trên những mỏm đá trơn vì tự tin chạy quá nhanh đã khiến n trượt ngã mấy lần, trẹo cả cẳng.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.