Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2142 chữ

Chương 101:

Tới tận giờ phút này, khi đứng trước mặt Vương Nặc Thiên thêm lần nữa, Tề Niệm vẫn không thể tin được bản thân cô ta vẫn còn sống.

Thủ đoạn của Ngũ quả thật rất đáng sợ, lần đầu tiên cô ta cảm thấy việc mình cảm thấy sống không bằng chết trước kia chẳng đáng là gì so với hiện tại.

Nỗi đau như xuyên qua xương tủy, ăn sâu vào linh hồn, khiến cô ta chỉ hận không thể đi chết đi, ngay cả đứng cũng khó khăn, nói gì tới việc mở miệng nói chuyện với Vương Nặc Thiên.

Lúc Ngũ vác cô ta ra ngoài từ một căn phòng gần đó, tay áo gã có sắn lên, Tô Y Tình vô tình nhìn thấy trên cổ tay gã có một hình xăm, chính là loại hình săm của cái tên lính đánh thuê trước kia truy đuổi cô và Trần Dục Sâm.

Đôi mắt cô khẽ tối lại, Vương Tử có liên quan tới vụ ám sát đó ư?

“Anh Kai, em đã ‘nói chuyện’ với con điếm này rồi, đảm bảo nó không dám trái lời anh, hỏi gì sẽ đáp đó.”

Kai đương nhiên là tin vào cách làm việc của Ngũ, Ngũ chưa bao giờ làm gã thất vọng. Vương Nặc Thiên nhìn cả người Tề Niệm đầy máu nằm dưới mặt đất, thản nhiên hỏi: “Cô Tề, hiện tại đã nhớ ra chưa?”

“Nhớ… Nhớ rồi!” Tề Niệm không dám chậm trễ, vội vàng đáp.

“Cô đang làm việc cho ai?”

“Hoắc… Hoắc tiên sinh.”

“Hử, Hoắc tiên sinh? Xem ra cô Tề đây vẫn còn chưa nhớ rõ lắm đâu, Ngũ…”

“Trần Dục Sâm, là Trần Dục Sâm!” Tề Niệm vội vàng hét lên, một câu này dường như dùng hết tất cả sức lực của cô ta, cô ta thở hổn hển, nằm bệt xuống mặt đất lạnh lẽo.

“Vậy xin hỏi cô đã từng làm gì với An Lệ Minh?”

“Chăm… Chăm sóc cậu ta.”

“Hử?”

“Tôi hành hạ cậu ta! Tôi hành hạ cậu ta! Như vậy được chưa!”

“Tất nhiên là… Chưa được.” Vương Nặc Thiên khẽ liếc Tô Y Tình, nhìn thấy cô vẫn bình tĩnh, trong lòng hắn cũng yên tâm hơn phần nào.

“Y Tình, em xem, anh đâu có lừa em.”

Tô Y Tình chỉ nhìn chăm chăm vào người Tề Niệm, không đáp lời hắn. Trong đầu cô chỉ quanh đi quẩn lại một câu nói của Tề Niệm.

“Trần Dục Sâm, là Trần Dục Sâm sai cô ta hành hạ An Lệ Minh, hành hạ em trai cô!”

Tô Y Tình bỗng nhiên chìa tay tới trước mặt Vương Nặc Thiên. Lúc hắn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô đã mở miệng nói: “Đưa cho tôi.”

Giọng nói bình tĩnh tới lạ thường, nhưng chỉ có Tô Y Tình mới biết cô đã kìm nén thứ gì. Hình ảnh trong đoạn video không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô. An Lệ Minh, em trai của cô nằm dưới thân người phụ nữ này, gương mặt khổ sở đáng thương tới bất lực, nó không ngừng mở miệng cầu xin người phụ nữ này, đôi mắt non nớt ngây thơ như con dao nhọn sắc bén đâm sâu vào trái tim cô.

Thảo nào, trên tay Lệ Minh ngày đó lại nhiều vết thâm tím như vậy, cô còn tưởng đó là vết kim đâm, nhưng không ngờ là do bị véo mà ra.

Rốt cuộc là trong khoảng thời gian cô không có ở đó, thằng bé đã phải âm thầm chịu đựng những chuyện gì…

Thấy Vương Nặc Thiên vẫn im lặng không đáp, Tô Y Tình mất hết kiên nhẫn: “Đưa súng của anh cho tôi!”

“Y Tình, đừng làm chuyện dại dột.” Xem như Vương Nặc Thiên đã hiểu rõ ý của cô, hắn nghiêm mặt nói.

Tô Y Tình cười nhạt một tiếng: “Anh nghĩ tôi định làm gì? Không phải là bắn cô ta đấy chứ?”

Chưa đợi hắn đáp lại, cô đã nói tiếp: “Xin anh đừng hiểu lầm, tôi còn chưa muốn vào tù.”

“Y Tình…”

“Được rồi, đừng nói nữa, không đưa súng cho tôi đúng không? Vậy được, mau đưa tôi trở về, tôi không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa!”

Cô chỉ sợ nếu như còn nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia, cô sẽ không nhịn được mà lao tới đâm cho cô ta mấy nhát mất.

“Em định về đâu, tiếp tục quay trở về bên cạnh Trần Dục Sâm ư?” Vương Nặc Thiên trầm mặt.

“Nếu không thì anh nghĩ tôi sẽ đi đâu? Đi với anh ư?”

Cô muốn hỏi hắn chuyện này, cô muốn nhận được đáp án khẳng định của Trần Dục Sâm về chuyện này.

“Em…”

“Ngài Vương, tôi thật sự rất mệt, anh có thể đưa tôi trở về không, nếu như tôi thật sự có suy nghĩ đó, thì tôi sẽ liên hệ lại với anh sau, có được không?” Tô Y Tình sắp khóc tới nơi, cảm xúc của cô sắp không nhịn nổi nữa rồi.

“… Được, vậy thì chúng ta trở về.”

Trước khi rời đi, hắn ta còn quay đầu lại nói với Ngũ đang đứng phía sau: “Ngũ, ‘chăm sóc’ cho cô Tề đây thật tốt.”

Nghe tới hai từ ‘chăm sóc’, thân thể của Tề Niệm run bắn lên.

“Vâng, anh muốn đám anh em ‘chăm sóc’ cô ta tới cỡ nào?”

“… Thời tiết ngày mai không đẹp, cô Tề lại là một người tao nhã, nên đón nhận những thứ đẹp nhất trong ngày, tốt nhất đừng để cô Tề nhìn thấy thời tiết ngày mai, nếu không sẽ phá hỏng tâm tình của cô ấy mất.”

“Vâng.” Ý của hắn chính là Tề Niệm sẽ hoàn toàn biết mất khỏi cuộc sống này.

Hơn nữa sẽ còn biến mất theo cách bẩn thỉu nhục nhã nhất.

“Vương Tử, em trai tôi đang ở đâu?” Lúc đang ngồi trên xe, Tô Y Tình đột nhiên mở miệng hỏi.

“Anh đã cho người sắp xếp em ấy tới một bệnh viện khác tốt hơn rồi, nếu em muốn gặp chỉ cần tới chỗ này, nói với anh một tiếng là được.”

“Anh cũng muốn dùng em ấy để uy hiếp tôi.” Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.

“Y Tình…”

“Vương Tử, anh nói rời bỏ Trần Dục Sâm đến bên cạnh anh, nhưng anh lại dùng cách không khác hắn là bao để ép tôi. Vậy anh với hắn có gì khác nhau chứ, đều là cầm thú như nhau.” Tô Y Tình nở nụ cười châm chọc.

“Cô An!” Kai nghe thấy vậy, không nhịn được tức giận.

Tô Y Tình liếc mắt qua nhìn Kai, chú ý thấy hình xăm trên tay hắn, cô không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

Khi Tô Y Tình trở về biệt thự, Hoắc Ngạn Vũ đã rời đi, Hoắc Linh Chi lấy được địa chỉ nhà của Lục Thành như ý muốn, cả buổi tối cười không khép miệng lại được. Cô có chuyện muốn nói với Trần Dục Sâm, nhưng điều kỳ lạ là tìm đâu cũng không thấy hắn.

Nhìn Hoắc Linh Chi như cây sương rồng sắp nở hoa tới nơi, Tô Y Tình từ bỏ ý định hỏi cô nhóc về hành tung của Trần Dục Sâm.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Tô Y Tình cũng phát hiện, Trần Dục Sâm đang ở nhà kho cũ dưới tầng hầm. Chỗ đó cô chưa từng đi tới, bảo sao lại không nghĩ đến.

Nhìn thấy bên ngoài có cả giày của Lộ Tinh Hà, Tô Y Tình không khỏi thả nhẹ bước chân, tiến đến gần.

Có vẻ như hai người bọn họ không nghĩ tới sẽ có người dám nghe lén, cho nên cửa nhà kho cũng không thèm khép.

“Tìm được rồi?”

Còn chưa đi tới gần đã nghe thấy giọng của Trần Dục Sâm vang lên.

“Vâng.”

“Gã nói gì.”

“Gã đó rất cứng miệng, tôi phải cho người dùng đủ mọi biện pháp mới có thể khiến gã mở miệng. Kết quả đúng như ngài nói, người đêm đó là cô An, không phải là Mai Hồng Linh, cũng không phải là An Hoài.”

“… Hiện tại gã đang ở đâu?”

“Vẫn đang trong tay đám Đầu Trọc, chỉ cần ngài muốn, đảm bảo ngày mai sẽ không ai biết vẫn có một A Giang đã từng tồn tại.”

“Làm kín kẽ một chút, đừng để cho Tô Y Tình biết.”

Bọn họ lại muốn dấu cô điều gì?

“Vâng.”

Bên tai vang lên tiếng động, bọn họ chuẩn bị ra ngoài, Tô Y Tình lùi lại vài bước, định trốn đi, nào ngờ vẫn chậm hơn Lộ Tinh Hà, còn chưa kịp tìm chỗ trốn, cậu ta đã mở cửa bước ra ngoài.

“An tiểu thư?” Lộ Tinh Hà ngạc nhiên.

Đã bị phát hiện, Tô Y Tình cũng không tốn công che dấu nữa, cô bước ra ngoài, khẽ gật đầu với cậu ta.

“Ngài Hoắc, tôi đi trước.” Xong, Lộ Tinh Hà cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô, cậu ta lên tiếng chào hỏi Trần Dục Sâm, sau đó nghiêng người rời đi.

“Vào đây.” Trần Dục Sâm vẫn ở bên trong, trầm giọng lên tiếng.

Tô Y Tình đột nhiên phát hiện khung cảnh này thật sự rất quen thuộc, không phải là trước kia khi phát hiện ra chuyện của An Hoài, cũng chính là trong tình cảnh như vậy sao?

Tô Y Tình đi từng bước vào trong, đứng trước mặt Trần Dục Sâm thì dừng lại. Cô nhanh chóng quan sát xung quanh, nơi này toàn đặt đồ cổ, các loại kiếm của Nhật. Trần Dục Sâm ngồi trên ghế, trên bày những bình cổ bày ngổn ngang, đôi chân thon dài của hắn vắt chéo, giọng nói của hắn pha chút ý cười: “Lại đây.”

Cô không phản đối lời hắn, rất ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hắn, còn chưa kịp đứng vững thì đã bị hắn kéo ngồi lên đùi.

“Em gầy đi nhiều quá, ăn nhiều một chút, đừng quên trong bụng còn có con của chúng ta nữa.” Trần Dục Sâm vùi đầu vào cổ cô, hít sâu một hơi, thong thả nói.

“Trần Dục Sâm.”

“Ừ.”

“Có phải anh và Lộ Tinh Hà có chuyện dấu tôi không?”

“Em về từ khi nào vậy?” Trần Dục Sâm không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại lại hỏi một câu khác.

Tô Y Tình cười lạnh trong lòng, xong vẫn đáp: “Từ ban nãy.”

“Em đã nghe được những gì rồi?”

“Anh muốn tôi nghe được những gì?” Tô Y Tình ngả đầu vào lồng ngực hắn, dịu ngoan như con mèo nhỏ, nhưng lời nói lại chứa đầy gai nhọn sắc bén.

Trần Dục Sâm thích nhất là dáng vẻ này của cô, như con mèo nhỏ giơ móng vuốt lên dọa người mà nào biết bộ dạng đó còn chọc người ta vui vẻ hơn. Hắn đột nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng, rất muốn đè cô xuống mặc sức mà làm.

Quả thật, hắn cũng đã rất lâu không đụng vào cô. Kể từ khi biết cô có thai tới bây giờ, Trần Dục Sâm chưa từng đụng vào người Tô Y Tình. Việc làm nhiều nhất cũng chính là vuốt ve ôm hôn mà thôi.

“Được rồi, Y Tình, đã tìm được tên A Giang làm nhục em rồi, tôi sẽ cho người xử lý hắn.”

“Thật sao?” Hiển nhiên cô không tin vào lý do này.

“Đương nhiên là thật.” Mới nói được vài câu, bàn tay của Trần Dục Sâm lại bắt đầu không yên phận du tẩu trên người cô.

Hắn cắn nhẹ vành tai cô, hơi nóng phả vào vành tai mẫn cảm khiến cô khẽ run lên: “Y Tình, có được không? Chúng ta đã rất lâu chưa làm rồi, nó rất nhớ em!”

‘Nó’ ở đây, không cần nói cô cũng biết đó là thứ gì, mặt Tô Y Tình khẽ đỏ lên: “Vô sỉ!”

Đáp lại là tiếng cười khẽ của Trần Dục Sâm, hắn dùng một tay gạt hết đống đồ trên bàn xuống đất, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên đó, hôn cô một cách đầy dịu dàng.

Tới lúc quần áo của hai người được trút bỏ kha khá, súng đạn đã lên nòng, Tô Y Tình đột nhiên trườn xuống khỏi bàn, dưới ánh mắt bất mãn của Trần Dục Sâm, nhe răng cười nói: “Bác sĩ bảo rằng trong lòng ba tháng đầu không thể.”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.