Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2009 chữ

Chương 102:

“Bác sĩ bảo rằng trong vòng ba tháng đầu không thể.”

Gương mặt Trần Dục Sâm lập tức nhăn lại, tỏ vẻ không vui. Cuối cùng hắn đành thở dài bất lực, nhìn thẳng nhỏ đang hùng dũng chào cờ của mình, lại tiếp tục nhịn.

“Lại đây.” Âm thành khàn khàn tràn đầy dục vọng vang lên.

Tô Y Tình lập tức cảnh giác: “Làm gì?”

Nhưng Trần Dục Sâm không đáp lại, hắn đi về phía cô. Mắt thấy hắn càng ngày càng tới gần mình, Tô Y Tình cảm thấy có chuyện chẳng lành, vội vàng co chân muốn chạy nhưng đã muộn, Trần Dục Sâm nhanh hơn cô một bước, đúng lúc cô vừa xoay người hắn đã túm lấy cánh tay cô.

Tô Y Tình bị ép phải đối mặt với hắn, lồng ngực hắn nóng hổi, hơi thở gấp gáp của hắn phả vào cổ cô, làm cho cô cảm thấy ngưa ngứa khó chịu.

Bàn tay đang túm lấy cổ tay cô chậm rãi di chuyển, Tô Y Tình có thể cảm giác được tay của mình đặt trên một thứ nóng tới kinh người, khi bị bàn tay mát lạnh của cô chạm vào còn khẽ giật vài cái.

Cô lập tức hoảng hồn, vội vã muốn rút tay ra ngoài, nhưng Trần Dục Sâm nào để cho cô như ý nguyện, bàn tay hắn như gọng kìm sắt, ghì chặt lấy cánh tay cô, đặt lên đó.

Mặt cô đỏ ửng lên như trái cà chua chín, ngượng tới mức chỉ hận không có cái lỗ nào để chui vào.

“Em ngại ngùng cái gì, có phải là chưa từng đụng vào nó đâu?” Hiển nhiên tên thần kinh thô này đâu hiểu tâm tình của con gái nhà người ta.

Tô Y Tình thầm mắng hắn vô sỉ vài tiếng ở trong lòng.

“Em đang mắng tôi sao?” Trần Dục Sâm đột nhiên cúi sát người xuống, quan sát gương mặt cô.

Trong lòng cô chột dạ, đương nhiên không dám đối diện với ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn, cô đảo mắt, lắp bắp mở miệng: “Đâu… Đâu có!”

Trần Dục Sâm cười khẽ một tiếng, âm thanh vang lên vẫn khàn đục như cũ: “Y Tình, em có biết không, em có thói quen, đó là mỗi khi nói dối, em sẽ không dám nhìn vào mắt người đối diện.”

Tô Y Tình ngơ ngác, không ngờ tới Trần Dục Sâm sẽ chú ý tới thói quen nhỏ như vậy của cô.

“Y Tình, cảm nhận đi, cảm nhận tình yêu tôi dành cho em.”

Trần Dục Sâm vẫn nhấn tay cô vào thằng nhỏ của hắn, mở miệng dỗ dành. Mặc dù trong đầu Tô Y Tình không ngừng nhắc nhở bản thân đừng để hắn mê hoặc, nhưng thân thể lại không chịu sự sai khiến của đầu óc, thế mà cô lại thật sự nhắm mắt, dần dần dục vọng của hắn lớn lên trong tay.

Của hắn… Lớn như vậy…

“Có phải là rất lớn không?” Trần Dục Sâm hừ nhẹ một tiếng đầy thoải mái.

Tô Y Tình xấu hổ, bàn tay theo phản xạ siết chặt lại mà quên mất trong tay cô chính là một nửa mạng của hắn.

Trần Dục Sâm hút một ngụm khí lạnh, nặng nề nói: “Y Tình, nhẹ một chút, phúc tính nửa đời sau của em đều phải dựa vào nó đó.”

Cô hừ lạnh một tiếng, muốn rút tay về, lại bị tay hắn ấn trở lại. Cô nổi cáu, vừa định mở miệng mắng hắn, lại nghe thấy hắn nói.

“Bác sĩ nói không thể làm, nhưng cũng không nói em không thể dùng tay giúp tôi. Y Tình, giúp tôi.”

Tô Y Tình nghiến răng nghiến lợi: “Anh…”

“Bộ dạng này của em thật đáng yêu, Y Tình, làm sao đây, tôi không nhịn nổi nữa rồi.”

Tô Y Tình: “…” Đồ thần kinh!

Cuối cùng, cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh, giúp hắn ra hai lần vẫn chưa xong, tới lần thứ ba, tay cô thật sự không chịu nổi, vừa nóng vừa rát, cho nên cô nhất quyết không chịu giúp hắn nữa.

Mặc Trần Dục Sâm dụ dỗ, uy hiếp cỡ nào cô cũng không nghe, cuối cùng Trần Dục Sâm thật sự hết cách, đành tự mình giải quyết. Sau khi giải quyết xong hết những chuyện này, trời cũng đã gần khuya, hiếm có hôm nào tới giờ này mà cô vẫn còn thức.

Hậu quả chính là khiến cho Trần Dục Sâm hưng phấn cực kỳ, mặc dù chỉ nhìn chứ không được ăn, nhưng hắn cũng có cách giày vò cô khiến cô thở không ra hơi.

Càng về khuya, Tô Y Tình lại càng tỉnh táo, mặc dù thân thể cô mềm nhũn, mơ mơ màng màng, nhưng đầu óc Tô Y Tình lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Tới khi bên cạnh vang lên tiếng thở đều đặn của Trần Dục Sâm, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của cô đột nhiên mở lớn, Tô Y Tình nhìn lên trần nhà không chớp mắt. Đôi mắt của cô bị bóng tối bao phủ, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn không ra là cô đang nghĩ gì.

“Sao còn chưa ngủ?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc.

“Không ngủ được.”

“Vậy thì chúng ta tiếp tục.” Trần Dục Sâm xoay người, lật đè cô xuống giường: “Không ngủ được thì làm, làm tới khi nào ngủ được thì thôi.”

Tô Y Tình bực bội: “Anh có thể nghĩ tới chuyện khác được không?”

“Không thể.” Câu trả lời của ngài Hoắc rất dứt khoát: “Còn em?”

“Tôi đương nhiên không phải loài sinh vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh.”

Đáp lại câu trả lời của cô là nụ hôn sâu của Trần Dục Sâm. Tới tận khi hắn buông ra Tô Y Tình đã thở hồng hộc không ra hơi. Hắn há miệng, cúi đầu ngậm lấy một bên đỉnh đồi của cô, bên còn lại cũng được bàn tay to lớn của hắn bao phủ, không ngừng nắn bóp tới biến dạng.

Tô Y Tình chống tay lên ngực hắn, không để cho hắn tiếp tục làm càn, cô tiếp tục thăm dò: “Trần Dục Sâm?”

Nhưng sức lực của Tô Y Tình sao có thể so được với Trần Dục Sâm, hắn nhanh chóng túm chặt lấy tay cô, cố định trên đỉnh đầu.

“Ừ.” Tiếng ừ phát ra từ mũi nghe như tiếng hừ lạnh.

Quanh chóp mũi cô là mùi hương bạc hà quen thuộc, cô hít sâu một hơi, mở miệng hỏi: “Có phải anh cho người tới chăm sóc em trai tôi không?”

Trần Dục Sâm cảm thấy việc này không có gì cần phải dấu cô cả, hắn không nghĩ mở miệng đáp ngay: “Ừ.”

Lời khẳng định của hắn như hòn đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô.

Trong lòng Tô Y Tình gợn sóng không ngừng.

Cô cười tự giễu một tiếng. Rốt cuộc là cô còn hi vọng cái gì, hi vọng Trần Dục Sâm có tính người chịu buông tha cho gia đình cô hay sao.

Đương nhiên Trần Dục Sâm cũng nhận ra thái độ của cô thay đổi, hắn dừng động tác lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là muốn xác nhận một chuyện mà thôi.” Tô Y Tình mệt mỏi nhắm mắt, đẩy hắn qua một bên: “Tôi mệt rồi, muốn ngủ.”

Quả thật lần này cô không nói dối, chưa đầy năm phút sau hơi thở của cô đã đều đều.

Trần Dục Sâm nâng tay, siết chặt eo cô. Hắn ngắm sườn mặt nhu hòa của cô, đột nhiên mở miệng nói chuyện.

“Y Tình, hồi nhỏ tôi từng nghe một câu chuyện. Có một cậu nhóc là đứa con hoang của một gia đình giàu có. Nhưng cuộc sống của nó không hề sung sướng, bị người ta sỉ nhục, chà đạp. Cậu bé không chịu bỏ cuộc, bởi vì cậu có một người mẹ luôn dang rộng vòng tay để bảo vệ cậu mỗi khi cậu cần, nhưng chính vào năm đó…”

Giọng nói của hắn đều đều, cũng không biết là nói cho cô nghe, hay là nói cho bản thân hắn nghe.

“…Năm đó, ở thành phố Hoa Hạ rất loạn. Bạo động nổ ra ở khắp mọi nơi, vừa là cơ hội, vừa là thách thức đối với các gia tộc lớn. Trong đó, cụ thế có ba gia tộc, chiếm cứ thế lực ở ba nơi, một là nhà họ Hoắc, Hoắc Đình Xuyên ở phía Bắc. Hai là nhà họ Vương, Vương Tư Nhân ở phía Nam. Ba chính là một kẻ nằm mơ cũng không ai nghĩ tới, nhà họ Vưu, Vưu Nghiên. Vưu Nghiên vốn là Tổng tư lệnh được điều về để trấn áp bạo loạn, thế nhưng ông ta lại nhảy vào tranh giành thế lực với đám người ở đây. Tạo ra thế chân vạc.

Thời điểm đó đi ra ngoài là có thể nghe thấy tiếng súng, hầu như chỗ nào cũng có các thế lực va chạm với nhau, thi thể vứt đống ở trên đường, ruồi bọ bâu tới đầy. Mùi hôi thối bốc lên gay mũi, ngoại trừ chuyện quan trọng, không ai muốn ra ngoài đường. Nhà họ Vương, Vưu và nhà họ Hoắc đều có ý muốn bảo vệ người thừa kế của gia tộc, cho nên nhân lúc có một chuyến tàu về quê, ba nhà bí mật đem con lên tàu, định đợi tình hình ổn định rồi đón về.

Nào ngờ người tính không bằng trời tính, chuyến tàu xảy ra bạo loạn. Bọn khủng bố không biết từ đâu chui ra, dùng súng khống chế cả con tàu. Bọn chúng hung hăng, chọn ra những người phụ nữ có dáng dấp đẹp nhất, muốn hưởng dụng. Mẹ của người thừa kế nhà họ Vưu – Vưu Tư Kỳ và mẹ của thằng bé là một trong số đó. Không sai, thằng bé chính là người thừa kế duy nhất còn sót lại của nhà họ Hoắc. Mẹ của Vưu Tư Kỳ không muốn con mình nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó, dằn lòng nhét Vưu Tư Kỳ vào một cái rương, sau đó đậy nắm rương lại, trước khi đi còn bảo rằng sẽ quay lại đón cô bé sớm thôi.

Mẹ của thằng bé kia thì không kịp giấu nó đi, phòng của hai mẹ con bọn họ là phòng hạng sang, bọn chúng kéo nhau vào phòng hắn, đè mẹ thằng bé xuống đất, xé rách quần áo của bà. Mà thằng bé chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, bởi vì họng súng của bọn chúng dí thẳng vào trán nó, nếu như nó không nghe thời sẽ bị bắn chết hay lập tức. Thằng bé nhìn thấy rõ vẻ mặt đau khổ của mẹ mình, nhưng không thể làm gì khác, bà liên tục mở miệng cầu xin nó nhắm mắt lại, nhưng mấy kẻ điên kia lại ép hắn mở mắt ra nhìn cho rõ. Khi đó thằng bé mười lăm tuổi, nghe thấy lời rên rỉ từ trong phòng truyền ra, thân thể hắn có phản ứng. Đám người kia càng càn rỡ cười lớn, ném mẹ của Vưu Tư Kỳ xuống dưới chân nó, bảo nó nếu như chơi bà ta ngay trước mặt bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ tha mạng cho nó cùng mẹ của mình. Khi đó thằng bé siết chặt tay, ánh mắt hưng phấn cười lạnh bảo rằng chỉ có thế thôi sao. Thằng nhóc kéo bà ta vào một căn phòng nhỏ bên cạnh, đám người vừa định rút súng ra đã bị tên thủ lĩnh cản lại, hắn muốn xem trò vui.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.