Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1660 chữ

Chương 105:

Vốn chỉ là vết thương nhỏ, nhưng chính vì việc cô tự tiện đi lại trên mặt đất lạnh lẽo cho nên lại trở thành vết thương lớn khó lành. Vết thương bị nhiễm trùng, vì thế Y Tình vốn từ một cô bé ngây thơ nghịch ngợm nay lại chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường, đi đâu cũng phải có người cõng.

Mà chuyện của ba hôm về trước cô đã sớm quên béng đi, không hề có chút ấn tượng nào. Phải hơn một tuần vết thương mới lành, Y Tình mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại.

Tuy rằng vết thương vẫn còn rất đau, nhưng việc này không hề làm giảm sự vui mừng, hứng thú của Y Tình nhà chúng ta một chút nào.

Trời đã vào đông, cây hoa phượng trước cửa nhà cô đã rụng gần hết. Tô Y Tình sợ lạnh, lần này lại đúng đợt rét buốt, cô chỉ hận không thể cả ngày ngồi trong phòng ôm lấy chậu than.

Bình thường nhìn cô bay nhảy đã quen, cô đột nhiên nhìn thấy cô ngoan ngoãn ở trong nhà thế này, An Tiêu Tùng và Yến Tranh quả thật không quen. Bọn họ còn tưởng cô bị làm sao, nhưng hóa ra là do cô sợ lạnh.

Ngược lại với Y Tình, An Lệ Minh – em trai cô lại cực kỳ thích mùa đông. Bình thường thằng bé ủ rũ là thế, nhưng lần nào thấy tuyết cũng cực kỳ phấn khích, bệnh tình cũng khá hơn rất nhiều.

Mùa đông ở một ngôi làng nhỏ không có gì đặc sắc, nhưng lại rất yên bình, trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn của thành phố.

Cứ dăm ba hôm An Tiêu Tùng lại lên thành phố một chuyến, cô rất tò mò, nhưng lại không dám hỏi. Xong, lần này lại xảy ra chuyện lớn. Khi đi rõ ràng ông còn rất bình thường khỏe mạnh, nhưng lúc trở về trên người lại dính không ít máu, còn có chỗ máu chảy không ngừng, cả người mê man. Yến Tranh khóc cạn cả nước mắt, ngày đêm bên cạnh ông chăm sóc không rời.

Tất nhiên, những chuyện này là do Tô Y Tình nghe trộm được lúc ở trang trại của An Tiêu Tùng.

Bước vào giữa mùa đông, thời tiết có ấm hơn một chút. Tuy rằng không thể so được với mùa hè, nhưng buổi sáng sẽ có ánh nắng, rất ấm áp.

Vết thương của Y Tình đã khỏi hẳn từ lâu, lại nhân dịp cha cô bị thương còn chưa tỉnh, lén đi dạo trong doanh trại. Thật ra từ lâu cô đã rất tò mò, rốt cuộc trong doanh trại của cha dấu thứ gì. Bình thường lúc ông ấy khỏe mạnh, doanh trại này được canh phòng rất cẩn mật, không có phép người ngoài bước vào trong nửa bước, ngay cả cô là con gái của ông cũng không thể.

Nhưng tình hình bây giờ không giống trước, cha cô bị thương. Canh phòng lỏng lẻo, đúng là thời cơ ngàn năm có một.

Buổi sáng mùa đông ấm áp, cả người cô được bao phủ bằng một cái áo choàng lông kín, chỉ chừa ra một cái đầu nhỏ nhắn, gương mặt đỏ lên vì lạnh, đôi mắt to sáng rực rỡ, dường như chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, mọi buồn phiền đều tiêu tán.

Doanh trại của An Tiêu Tùng chia làm ba khu, được gọi là khu A, khu B, khu C. Khu A là dành cho nô lệ mới đến, còn chưa hiểu phép tắc, cần phải được đào tạo dạy dỗ lại. Khu B là dành cho nô lệ cấp trung bình, có thể hoạt động trong phạm vi doanh trai, quyền lợi cũng cao hơn một chút. Còn khu C chính là loại nô lệ cao cấp. Gọi là cao cấp, nhưng thật ra là một nơi chuyên đào tạo những sát thủ để cho nhà họ An sử dụng.

Người ở khu C rất ít, ít tới thảm thương. Chưa tới mười người, nhưng đãi ngộ lại không khác gì chủ nhân nơi đây. Ngoại trừ không có tự do, thứ gì cũng có, đàn bà cũng có, tiền cũng không thiếu.

Trong ba khu, người của khu B là nhiều nhất, cũng là thường thấy nhất.

Còn khu A chính là khu khổ cực nhất.

Chỉ tiếc, người của ba khu này chưa từng nhìn thấy nhau, bọn họ bị ngăn cách bởi một tấm lưới điện cao tận năm mét, cửa nào cũng có vài tên lính đánh thuê canh gác.

Từ nhà chính đi ra, Tô Y Tình tò mò nhìn quanh bốn phía, đâu đâu cũng thấy mới lạ.

Người đi trên đường, phần lớn nhìn thấy cô, nếu biết thì sẽ chào hỏi một tiếng ‘tiểu thư’, còn không thì sẽ lạnh lùng đi ngang qua. Cũng không trách được bọn họ, ở nơi này, tình cảm chính là dư thừa.

Nếu đã dư thừa, chi bằng không có.

Tuy rằng đám người đó không biết cô, nhưng đám lính đánh thuê hầu như đều quen cô, nhìn thấy cô do dự, cuối cùng vẫn không ngăn cản, để cô tự do đi lại trong ba khu.

Nhưng một cô bé như Tô Y Tình, hứng thú có thể kéo dài được bao lâu. Kết quả Tô Y Tình đi chưa hết khu A đã cảm thấy nhàm chán. Căn bản phòng nào cũng giống nhau, lại không có người. Vô vị!

Không có người là điều đương nhiên, bởi vì hôm nay không phải là ngày đặc biệt, đương nhiên là đám người đó sẽ phải ra ngoài làm việc.

Tô Y Tình đi nãy giờ đã thấm mệt, vừa lúc định quay đầu thì lại nghe thấy tiếng người phía sau vang lên.

“Đống đồ này, mày giặt đi!”

Đôi tai Y Tình khẽ giật, lập tức thay đổi chủ ý, quay người lại đi về phía đó.

Đi sâu vào trong hơn nữa chính là nhà vệ sinh, nhìn vệ sinh nơi này cũng đủ hiểu, nhà vệ sinh thì có bao nhiêu sạch. Y Tình đã quen sống sung sướng từ nhỏ, nhất thời không quen được mùi nơi này.

“Mày còn dám lườm tao?”

“Thằng chó, mày chán sống rồi à, sao không mở miệng nói chuyện!”

“Đệt, có biết anh Vu đây là ai không, anh ấy là đại ca khu A, muốn được sống yên ổn thì mau lại đây chào hỏi anh ấy một tiếng!”

Tiếp theo đó là tiếng va chạm bình bịch vang lên.

Tô Y Tình đứng ngoài cửa, ngó đầu vào bên trong.

Ở bên trong, có khoảng bảy tám người đang vây quanh một thiếu niên đứng ở giữa. Nhìn thái độ của bọn họ có vẻ không tốt lắm, không biết bọn họ đã nói gì, chỉ nhìn thấy một gã thấp bé, ước chừng chỉ khoảng mười tuổi cười hì hì cầm một cây gậy đánh bóng đã cũ cung kính đưa cho kẻ cao nhất kia.

“Hì hì, anh Vu, thằng này như bị thần kinh ấy, nói chuyện với nó tốt nhất không nên dịu dàng, hì hì, anh dùng cái này đi, em tìm trong đống rác mãi đó, là đồ tốt, nhất định anh sẽ dùng rất thuận tay!”

Xem ra tên cao nhất chính là kẻ cầm đầu đám người này.

Gã được gọi là anh Vu kia nhận lấy cây gậy đánh bóng, tung tung trên tay vài lần, sau đó không nói hai lời vụt mạnh xuống chân của tên vừa đưa gậy.

Mặt mũi tên kia lập tức tái mét, chân khụy xuống, xong vẫn cắn răng mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy sự phục tùng.

Anh Vu kia rõ ràng rất hài lòng với thái độ này của gã, hắn ta cười khặc khặc một tiếng quái dị: “Gậy tốt, mày làm đúng ý anh lắm, lần sau anh sẽ đánh mày nhẹ một chút.”

Tên kia lại như nhận được ân huệ lớn lắm, rối rít cảm ơn.

Kẻ đứng bên cạnh anh Vu kia không nhịn được bộ dạng hèn mọn này của gã, mỉa mai một tiếng: “Đường, mày vừa chui từ dưới hố phân lên à, mùi kinh chết đi được.”

Đường cười hì hì, xoa xoa cái bụng rỗng tuếch xẹp lép của bản thân, mở miệng phân bua: “Ban nãy tìm gậy cho anh Vu, nhìn thấy trong đống rác có vài mẩu bánh mì ôi thiu, em đói quá cho nên ăn tạm.”

“Cút xa tao ra một chút!” Tên kia lập tức đạp cho Đường một cú vào bụng.

Cú đạp này không hề nhẹ, gã bị đạp va vào bồn vệ sinh, xong vẫn cười nói: “Vâng vâng, em lập tức cút!”

Tên Đường kia vừa bị đá ra xa, Y Tình lập tức nhìn thấy người phía bên trong, mũi cao lông mày thẳng, môi mỉm chặt, gương mặt tuấn tú nhưng nhợt nhạt, đôi môi khô khốc nứt nẻ, có chỗ còn có máu rướm ra.

Ánh mắt lạnh lùng không hề phù hợp với gương mặt non nớt kia. Gương mặt này nhìn rất quen thuộc, nhưng nhất thời Tô Y Tình không nhớ ra nổi đó là ai.

Đúng lúc này, tên Vu kia lại lên tiếng cười ha ha: “Anh Hạo, thế nào, không phải mấy hôm trước anh dũng lắm hay sao? Sao bây giờ lại câm như hến thế? Ha ha, đừng có dọa cho anh đây sợ đấy chứ! Không phải là sợ tới mức nói không nên lời đấy chứ, ha ha!”

Người thiếu niên kia bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn ra phía xa, chuẩn xác bắt được vị trí của Y Tình đang đứng!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu

Truyện Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.