Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2092 chữ

Chương 104:

Giọng nói không hề có chút quen thuộc nào, Y Tình nhanh chóng nhận ra, đây không phải là người của cha đi tìm mình, nhưng chân cô bé thật sự rất đau, không muốn động đậy. Cô bé nằm lì trên lồng ngực người nọ không dậy.

Nào ngờ người nọ không chút dịu dàng, không chút nể mặt lấy tay đẩy phắt cô bé qua một bên, lồm cồm bò dậy. Y Tình ngã dúi xuống đất, nước mắt vừa mới khô lại nhanh chóng lấp đầy hốc mắt. Cô bé cảm thấy tủi thân, mở miệng òa khóc.

Nhưng người đó vẫn chẳng hề đau lòng, chỉ cảm thấy phiền, càng nghe tiếng khóc lại càng thấy phiền.

“Đừng khóc nữa!”

Giọng nam cao.

“Hu hu hu…” Đáp lại chính là tiếng gào khóc càng to hơn.

“Ngoan, đừng khóc nữa.” Giọng nam trung.

Gương mặt tuấn tú của người nọ hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Nhìn vẻ bề ngoài của người này không lớn lắm, chỉ khoảng mười lăm tuổi, đôi mắt nâu sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím chặt, gương mặt vì bị bỏ đói lâu ngày mà trở nên hốc hác, chỉ có đôi mắt màu nâu lúc nào cũng có lệ khí ẩn hiện.

Không khó để nhận ra, sau này lớn lên, gương mặt này nhất định sẽ mê hoặc không ít tâm hồn thiếu nữ, không may, Y Tình nhà chúng ta lại là một trong số những thiếu nữ đó.

Hiện tại, Y Tình khóc lóc tới thảm thương, vốn đã quen thói làm nũng, nay bị hắn ta mắng, đương nhiên là sẽ thấy tủi thân oan ức: “Anh… Hức hức… Anh mắng em! Hu hu hu!”

“Thôi được rồi, ngoan, đừng khóc nữa, cho anh xin lỗi nhé!” Là giọng nam thấp.

Hắn thật sự hết cách, dù sao đối diện cũng chỉ là một đứa nhóc mười tuổi, cũng không thể bắt nó nghe hiểu những gì hắn nói được.

Vả lại, hắn mới tới đây chưa lâu, còn chưa quen thuộc với nơi này. Nhìn bộ đồ trên người cô bé này không hề rẻ, một nơi thôn quê thế này lấy đâu ra áo lông cho cô bé mặc, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là thân phận của cô bé này không hề bình thường.

Thù của mẹ hắn, hắn nhất định phải trả. Nhưng trước tiên là phải trốn khỏi trại nô lệ này đã. Từ giờ tới lúc rời đi, tốt nhất ít đắc tội người khác thì tốt hơn. Nghĩ như vậy, quả nhiên tâm trạng của Trần Dục Sâm đã khá hơn.

Không sai, hắn chính là Trần Dục Sâm, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoắc ở thành phố lớn. Trước kia hắn cần cái danh phận này bao nhiêu thì bây giờ danh phận đó lại đem tới nguy hiểm bấy nhiêu. Ai cũng biết tới nhà họ Hoắc, nếu như đám người nơi này biết người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoắc ở trong tay bọn họ, không biết sẽ ra điều kiện gì với nhà họ Hoắc nữa. Vì thế cho nên, khi nghe Y Tình hỏi tên mình…

“Em bị lạc đường, anh phải đưa em về cơ!” Y Tình là một người thích ăn mềm chứ không ăn cứng, nghe hắn mềm mỏng, cô bé quả nhiên nín khóc ngay; cô chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, đáng thương nhìn Trần Dục Sâm.

“Được rồi, nhà em ở đâu?” Hắn ngồi quỳ một chân xuống, ghé mặt hỏi.

Hắn nhìn trời, hiện tại không còn sớm, nếu như không về kịp thì đêm nay sẽ phải nhịn đói. Cả ngày hôm nay hắn chưa có gì ăn, hiện tại rất đói.

“Phía đó!” Y Tình tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình không nhớ nhà mình chỗ nào, chắc chắn là vì trời tối, lại thêm mệt cho nên cô bé mới tạm thời quên mất! Ừ, chính là như vậy!

Trần Dục Sâm dang tay, vừa định đỡ Y Tình đứng dậy, thì cô bé đã cảnh giác lùi về phía sau một chút, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ: “Anh làm gì thế?”

Khóe miệng Trần Dục Sâm khẽ giật: “Đỡ em dậy.”

Nhìn ánh mắt của cô bé, Trần Dục Sâm ngầm hiểu ra, sau đó lại dở khóc dở cười, không phải là cô bé cho rằng hắn sẽ làm gì đó chứ?

Hiển nhiên suy nghĩ của Trần Dục Sâm đã sai lệnh hoàn toàn, Y Tình lùi về chỉ đề tiện cho việc nâng chân lên trước mặt hắn.

“Chân em bị thương, em không đi được.”

Lông mày Trần Dục Sâm khẽ cau lại, chỉ là hành động này nếu như một người đàn ông trưởng thành làm thì sẽ rất có mị lực, rất có sức hấp dẫn, nhưng nếu áp dụng lên một cậu thiếu niên mười lăm tuổi thì… Lại có chút khôi hài!

Đôi mắt nâu của Trần Dục Sâm khẽ liếc nhìn vết máu đã khô trên lòng bàn chân Y Tình, kí ức không mấy tốt đẹp lại được khơi gợi lại. Hắn nhắm mắt, khẽ xua những hình ảnh đó đi.

Trần Dục Sâm thở dài một hơi, xoay người: “Lên đi, anh cõng em.”

Hiện tại Trần Dục Sâm mới chỉ là một cậu thiếu niên mười lăm, lại chưa trải qua sóng gió giống như sau này, đương nhiên không thể tuyệt tình với một cô nhóc đáng yêu như Y Tình. Cho nên hiện tại cõng người cũng không cảm thấy có gì là không ổn.

Từ nhỏ Tô Y Tình đã không biết khách khí là gì, nghe hắn nói như vậy nhanh chóng bò qua lưng hắn. Trên lưng đột nhiên có nhiều thêm một cục bông ấm áp, cả cơ thể lạnh lẽo của Trần Dục Sâm như rơi vào lò sưởi ấm nóng, trái tim lạnh lẽo của hắn cũng trở nên mềm dịu hơn, cho nên phá lệ không so đo việc Y Tình dịch tới dịch lui trên lưng mình.

Bước chân của hắn trầm ổn, chậm rãi đi về phía cô chỉ. Y Tình phía sau vẫn còn chép miệng lầu bầu: “Cứng quá, cứng quá!”

Thần kinh đang căng lên mấy hôm nay của hắn cuối cùng cũng có cơ hội thả lỏng, hắn cười đáp: “Đương nhiên là cứng…”

Lời nói phía sau đột nhiên im bặt, bởi vì hắn cảm thấy có một thứ ấm áp áp lên mặt hắn, hơi thở thanh mát như có như không phả lên sườn mặt hắn. Miệng của cô gần như áp sát lên mặt Trần Dục Sâm.

Dù sao thì cô cũng là con gái, hơn mười lăm năm nhìn đủ loại phụ nữ như Trần Dục Sâm cũng không ngờ tới, bản thân sẽ không động lòng đỏ mặt với những người phụ nữ quyến rũ, mà lại là đỏ mặt với hành động vô thức của một cô bé mười tuổi, thậm chí hắn còn không biết tên cô bé đó là gì.

Y Tình đã chơi cả buổi chiều, ban nãy lại lăn lộn lâu như thế, đã sớm buồn ngủ, cho nên khi leo lên lưng hắn mới không lo sợ gì nằm ngủ ngon lành.

Tai của Trần Dục Sâm dần dần đỏ lên, hắn hơi ngừng một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi.

Cũng may Tô Y Tình ngủ không lâu lắm, còn chưa về tới nhà mà cô đã tỉnh, cha của cô quản Y Tình rất nghiêm, không cho phép cô tới gần đám con trai, ngay cả đám bạn cùng thôn cũng không thể, mặc dù khi bình thường Y Tình hay làm nũng, nhưng trong lòng cô vẫn luôn rất sợ ông ấy.

Cô không dám để cho Trần Dục Sâm đưa mình về nhà, tuy hơi nuối tiếc nhưng không thể không nói dối hắn, cô chỉ đại vào một nhà, bảo rằng: “Tới nhà em rồi, cảm ơn anh nhé!”

Nói xong đã vùng vẫy đòi xuống.

Trần Dục Sâm nhìn theo hướng tay cô chỉ, chỉ nhìn thấy đó là ngôi nhà lợp ngói đỏ, tuy không thể so được với biệt thự nhà họ Hoắc trong thành phố, nhưng đối với một thôn nhỏ thế này thì cũng đã thuộc loại khấm khá. Hắn thầm ghi nhớ vị trí ngôi nhà, tiếp đó nhẹ nhàng đặt Y Tình xuống đất.

Chân Y Tình vừa chạm đất, cô đã xoay người muốn chạy, lúc đó không hiểu dây thần kinh nào của Trần Dục Sâm bị đứt, hắn đột nhiên đưa tay túm chặt lấy tay cô.

Tô Y Tình khó hiểu nhìn hắn.

“Em tên là gì?”

Cô đột nhiên hiểu ra, hắn muốn biết tên mình, Y Tình nhe răng, vừa định nói rằng tên mình là Y Tình, nhưng lại đột nhiên nhớ ra từ khi về đây sống, cha của cô đã đặt cho cô một cái tên khác, đó chính là An Hoài.

“An Hoài.”

An Hoài, cái tên thật hay.

“Còn anh, anh tên là gì?” Y Tình chớp chớp mắt.

Trần Dục Sâm suy nghĩ một chút, vốn định lấy một cái tên giả ra lừa cô, nhưng nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô, hắn lại thấy thật ra nói cho cô tên thật cũng không phải là không thể.

“Hạo, tên của anh là Hạo, nhớ kỹ!”

Hổi nhỏ Tô Y Tình rất hay quên, chuyện thường quên tên người khác là bình thường, cho nên cái tên Hạo này của hắn, nghe tai này lại lọt qua tai kia, cô căn bản không đặt trong lòng.

Nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn, cô không nỡ để hắn thất vọng, gật đầu đại một cái.

Tới lúc này, hắn mới vừa lòng quay người rời đi. Bóng lưng hắn vừa biến mất nơi ngã rẻ, Y Tình đã co chân chạy về hướng ngược lại, cũng may khoảng cách từ chỗ này tới nhà cô cũng không xa, Tô Y Tình chạy cũng không mất thời gian lắm.

Không ngoài dự đoán, mẹ và cha cô đều ở nhà. Sắc mặt An Tư Thành không được tốt, nhìn thấy cô, ông ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó lập tức nghiêm mặt quát lớn: “Còn biết đường quay về!”

Tô Y Tình biết sai, ủ rũ như bông hoa héo, rụt rè đứng ngoài cửa không dám vào nhà.

Yến Tranh nhìn thấy con gái trở về vội vã chạy tới ôm cô vào lòng, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ.

Bà ôm chặt lấy cô, Y Tình đột nhiên thấy tủi thân mếu máo: “Tranh Tranh…”

“Ngoan, Y Tình ngoan, đừng khóc, đừng khóc!” Yến Tranh dịu dàng an ủi cô, bà chỉ sợ cô bị đám kẻ thù của An Tư Thành bắt cóc, may mà cô trở về an toàn.

An Tư Thành là người ngoài cứng trong mềm, nhìn thấy Y Tình đáng thương như vậy, cũng không đành lòng trách mắng nữa, nhưng cơn tức vẫn chưa nguôi, cuối cùng tức giận phất tay rời đi.

“Tranh Tranh, A Tùng giận Hi Hi à?” Nhìn thấy An Tư Thành rời đi, Tô Y Tình nhanh chóng thu lại nước mắt của mình, rụt rè hỏi Yến Tranh.

Khóe miệng Yến Tranh khẽ giật, sao có thể không giận cơ chứ, uổng công ông ấy còn tưởng cô bị bắt cóc, còn chuẩn bị cho người qua bên kia để tìm.

Nghĩ tới như vậy, Yến Tranh cũng không khỏi tức giận, vỗ bốp vào mông Y Tình một cái, tức giận mắng: “Con còn dám hỏi!”

“Tranh Tranh, Hi Hi đau, hu hu, đau lắm, hu hu!”

Sở trường của Y Tình chính là làm nũng, nhìn thấy Yến Tranh tức giận, cô không hề do dự lập tức giơ chân lên trước mặt bà, ra vẻ đáng thương.

Tuy biết cô giả vờ, nhưng Yến Tranh vẫn không khỏi đau lòng, bà ôm ngang cô lên, lo lắng hỏi: “Chân bị làm sao thế này?”

“Bị gai đâm vào, Tranh Tranh, hu hu, Hi Hi đau lắm, đau lắm!”

“Còn biết đau! Cũng may cha con không biết chuyện này, nếu không xem ông ấy xử con thế nào!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.