Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng là làm người ta mất mặt

Phiên bản Dịch · 1963 chữ

Chương 35: Đúng là làm người ta mất mặt

Người liên tục bước vào, lễ chào đón tân sinh viên trang nghiêm chậm rãi kéo màn che lên.

Giảng viên ngồi ở hai bên, trên đài là một vị giảng viên đang đọc diễn văn chào đón tân sinh viên. Đặc biệt giới thiệu mấy du học sinh trao đổi tới từ Mỹ, Hoắc Linh Chi là một trong số đó.

Tiếp đó, chính là khoảng thời gian dành cho Hội học sinh trao đổi, một sinh viên nữ đứng dậy từ trong đám đông, nhìn qua có vẻ rất cao, cô ta chậm rãi đi về phía đài cao.

“Chào mọi người, tôi là Trương Mẫn, là sinh viên năm cuối, tôi cũng chính là hội trưởng hội học sinh, rất chào mừng tân sinh viên khóa này, hy vọng mọi người có thể trải qua quãng thời gian đẹp đẽ ở trong trường này, đương nhiên, hội học sinh bọn tôi cũng sẽ mở rộng cánh cửa đối với những sinh viên tài năng…”

Ở trên đài, Trương Mẫn cầm microphone, nói cực kỳ lưu loát.

Ở dưới đài, đôi lông mày của Tô Y Tình đã nhíu lại, Trương Mẫn, chính là người phụ nữ cô gặp trong yến hội kia, lại còn xảy ra tranh chấp không nhỏ, sao lại gặp được ở chỗ này? Cô ta là hội trưởng hội học sinh? Đúng là trái đất hình tròn, nếu như để Trương Mẫn biết được việc cô cũng học trường này, có lẽ ngày tháng về sau của cô cũng không được tốt.

Chính là lúc cô đang suy nghĩ này…

“Bây giờ, nhiệt liệt hoan nghênh bạn học Tô Y Tình, đại diện cho toàn thể tân sinh viên khóa này, bước lên đài đọc tuyên thệ!” Trương Mẫn mở miệng nói.

Tô Y Tình nhíu mày, cô vốn không phải là tân sinh gì đó, Trương Mẫn này lại muốn giở trò gì?

“Mộ Hi, chị là người đại diện cho tân sinh viên à? Hóa ra thành tích của chị tốt như vậy! Mau đi lên đi!” Hoắc Linh Chi ngồi ở một bên lấy khủy tay chọc chọc người cô.

Tô Y Tình rũ mắt, đứng dậy, chậm rãi đi về phía đài cao.

Thế nhưng trong giây phút cô bước lên đài, gương mặt Trương Mẫn đột nhiên thay đổi, đôi mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Tô Y Tình, là cô ta? Là bạn gái Trần Dục Sâm? Thế mà cô ta vẫn còn đang đi học? Hừ! Đúng là onhà họ Tô ngõ hẹp, Tô Y Tình à Tô Y Tình, ở bên ngoài cô có Trần Dục Sâm chống lưng, nhưng ở trong trường học… Hừ, nỗi nhục ngày cô, cô ả vẫn luôn ghi tạc trong lòng!

“Xin chào!” Tô Y Tình đi tới trước mặt Trương Mẫn.

Trương Mẫn híp mắt lại, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt: “Mộ Hi, chào bạn. Ha ha, mọi người, chúng ta đứng dậy vỗ tay hoan nghênh vị đại biểu cho tân sinh viên này một chút. Trong khóa tân sinh viên lần này, bạn học Mộ Hi thành tích xuất sắc. Nhân tài ưu tú như vậy, chính là nét bút sáng chói cho trường học của chúng ta.”

‘Bốp bốp…’

Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.

Tô Y Tình cũng đã nhận ra chuyện này có mờ ám, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười có lệ.

Trương Mẫn liếc mắt, đưa văn bản trong tay cho Tô Y Tình: “Nào, bạn Mộ Hi, tới đây đọc tuyên thệ đi.”

Tay cô vừa mới chạm vào bản thảo, nhưng Trương Mẫn lại vẫn không buông tay, cô ta đột nhiên dùng sức kéo, cả người Tô Y Tình lập tức mất đi thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Mẹ nó, biết ngay là cô ta sẽ không tốt bụng như vậy mà! Cũng may hôm nay cô đi giày, không ngã được.

Nhìn thấy Tô Y Tình không ngã, Trương Mẫn đưa tay đỡ lấy cô, giả vờ giả vịt ân cần hỏi han: “Bạn Mộ Hi, bạn không sao đấy chứ? Sao lại đứng không vững như vậy? Nhìn thấy nhiều bạn học nên sợ sao?”

Trương Mẫn vừa đỡ lấy cô, vừa dùng móng tay cấu vào eo Tô Y Tình một chút.

Đau tới mức Tô Y Tình nhíu mày.

“Hội trưởng, tôi không sao. Cảm ơn, không cần phiền tới cô đỡ tôi.” Tô Y Tình chịu đau, mặt không đổi sắc mở miệng nói chuyện. Cô tin chắc từ góc độ của mọi người ở dưới, không thể nhìn thấy cô đang bị cấu.

“Ừm, không có việc gì thì tốt!” Trương Mẫn buông cô ra, ách, cấu cô ta mới mức ngón tay mình cũng đau, người phụ nữ này, đúng là da dày thật, hừ!

Trương Mẫn nghĩ nghĩ một lát, sau đó cô ta cố ý cọ cọ lên người Tô Y Tình, phía sau bục giảng bị che lấp, giày cao gót của Trương Mẫn giẫm lên chân Tô Y Tình.

“A…” Tô Y Tình trở tay không kịp, đau đớn ập tới bất ngờ, xông thẳng lên từng tế bào, hơn nữa microphone ở ngay bên cạnh, giọng nói của cô cũng vì vậy mà bị truyền đi toàn trường.

Tất cả mọi người cũng bị tiếng kêu này dọa, mọi người nhìn chằm chằm lên khán đài. Nhìn mãi cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì…

“Ai da, bạn Mộ Hi à, tôi bảo bạn tuyên thệ, sao bạn lại kêu to lên? Bạn muốn hát quốc ca sao? Hả?” Trương Mẫn đắc ý nói, mặt cô ả không đổi sắc, chỉ là phía dưới gót giày vẫn giẫm lên chân Tô Y Tình.

Đau quá…

Đau tới mức trán Tô Y Tình rịn một tầng mồ hôi mỏng. Cô thở hổn hển mấy hơi, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện…

Trương Mẫn lại mở miệng cướp lời trước: “Hả? Bạn Mộ Hi, bạn làm sao vậy? Bộ dạng khó chịu, lại còn thở dốc, khi nãy lại còn kêu, quả thật rất giống tiếng rên ri ở trên giường! Ha ha, bạn à, đây không phải ở nhà, đừng có mở miệng rên rỉ đó, ha ha!”

Lời này vừa nói ra, phía dưới lập tức truyền tới tiếng cười.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Ở dưới đài, gần như một nửa trường đều cười, ở trường học, không ai là không biết Trương Mẫn là người không thể trêu vào. Chỉ sợ Tô Y Tình này đã đắc tội với Trương đại tiểu thư đây rồi.

Trương Mẫn đắc ý lắc lư thân mình.

Ở phía dưới, Hoắc Linh Chi siết chặt bàn tay, cái gì mà Hội trưởng hội học sinh, đúng là không có tố chất, châm chọc chị dâu cô trước mặt nhiều người như vậy!

Đúng lúc cô nàng định đứng dậy đòi lại công bằng cho Tô Y Tình.

“Tất cả im lặng lại cho tôi!” Lúc này, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên ở cửa trước, đó là một giọng nói cực kỳ trầm ổn.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói đó, thân hình người nọ cao lớn, tóc đen óng, gương mặt điển trai anh tuấn, chói lóa đến mức người ta không dám nhìn thẳng.

Gần như tất cả sinh viên nữ đều trợn mắt lên, đẹp trai! Soái ca đây tới từ chỗ nào thế này? Sao lại xuất hiện ở trong trường? Là giảng viên sao? Hay là sinh viên? Rốt cuộc là ai? Đúng là đẹp trai tới mức chói lóa!

Vương Nặc Thiên chậm rãi bước lên đài, đôi mắt như chim ưng không ngừng phụt ra ngọn lửa phẫn nộ: “Đây là buổi lễ chào đón tân sinh viên, ai cho các người hô to gọi nhỏ ở chỗ này!”

Toàn bộ sinh viên đều bị chấn động, toàn trường lạnh ngắt như tờ, trên người hắn tỏa ra một cỗ khí thế quyết đoán, khiến người khác không thể không cúi đầu!

Tô Y Tình cũng nhìn Vương Nặc Thiên bước lên đài, sao hắn lại ở chỗ này? Chỗ này rõ ràng chính là trường học, sao hắn lại tới đây? Từng câu hỏi không ngừng nảy lên trong lòng cô.

“Chủ tịch, là do chúng tôi không khống chế tốt không khí của buổi lễ chào đón tân sinh viên này! Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi sẽ lập tức cho người đi xử lý.” Người phụ trách lập tức cúi đầu xin lỗi.

Một câu này, khiến cho mọi sinh viên đều hiểu được, soái ca này, không phải là sinh viên, cũng không phải là giảng viên, mà là chủ tịch! Là chủ tịch của trường Eton College? Quả thật là tin tức động trời!

Tô Y Tình cũng giật mình, Vương Thiên Nặc là chủ tịch của trường này? Đôi mắt của cô trừng lớn, run rẩy nhìn hắn, sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên hỗn loạn như vậy?

“Vương tiên sinh? Không ngờ ngài là chủ tịch của trường học! Hôm trước sau bữa tiệc tối đó, không nghĩ là chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.” Trương Mẫn đương nhiên là từng gặp Vương Nặc Thiên, cũng biết hắn là người thừa kế Nhà họ Lệ, cho nên nhanh chóng mở miệng xun xoe.

Vương Nặc Thiên lại nhìn Trương Mẫn, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng: “Bạn Trương Mẫn, làm hội trưởng hội học sinh, lại làm loạn ở buổi lễ chào đón tân sinh viên, rốt cuộc là vì sao cô có thể làm đại biểu đại diện cho trường học? Đúng là làm mất mặt mũi của trường chúng ta!”

Trương Mẫn bị mắng sửng sốt một chút: “Tôi…”

“Câm miệng, làm việc tắc trách, bắt nạt tân sinh, làm loạn buổi lễ! Viết nội quy trường học một trăm lần cho tôi!Ngày mai bảo cha mẹ cô tới trường gặp tôi!” Hắn lạnh lùng mở miệng, trong mắt vẫn còn sót lại lửa giận chưa tiêu tán, lúc này, hắn đứng ở trên đài, ngược lại có vài phần khí phách.

“Thế như cha mẹ của tôi bận nhiều việc… Bọn họ không có thời gian…”

“Không có thời gian? Có cần tôi đi một chuyến tới nhà họ Trương không?” Vương Nặc Thiên cười lạnh một tiếng.

Trương Mẫn lập tức lắc đầu, Nhà họ Lệ có địa vị gì, cô ta rất rõ ràng, nếu như Vương Nặc Thiên đi tới nhà bọn họ, cô ta thật sự sẽ bị đánh chết.

Mặc dù Trương Mẫn là đại tiểu thư, nhưng nhà họ Trương cũng không thiếu con gái, vì một đứa con gái mà đắc tội với người thừa kế Nhà họ Lệ, quả thật là lỗ to!

Đừng nói là Trương Mẫn sợ hãi, sinh viên ở dưới đài cũng không dám ngẩng đầu lên.

Vương Nặc Thiên đi tới bên cạnh Tô Y Tình, gương mặt trở nên nhu hòa rất nhiều, giọng nói cũng mang theo ôn nhu: “Em muốn nói gì không?”

Cô né tránh ánh mắt của Vương Nặc Thiên, cô biết ý của hắn, đó là đáp trả lại Trương Mẫn, nhưng Tô Y Tình do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Tôi không có gì muốn nói cả.”

Thêm nhiều kẻ thù, chi bằng bớt đi một.

“Chân có thể đi được không?” Vương Nặc Thiên rũ mắt nhìn về phía chân cô, nhẹ nhàng hỏi, giống như hắn đã chú ý tới vết thương như chân cô.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.