Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2645 chữ

Chương 36: Tô Y Tình, anh chỉ mong em được hạnh phúc

“Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, tôi không sao. Đồng thời, tôi cũng cảm ơn hội trưởng đã cho tôi một lễ gặp mặt thế này, tôi tin rằng hội sinh viên có hội trưởng quản lý nghiêm khắc như thế, sẽ làm các bạn học như chúng tôi nảy sinh lòng kiêng kỵ, kính sợ mà tránh xa!” Cô nói xong thì mỉm cười, không khỏi mỉa mai sự độc ác của Trương Mẫn, cô tin nếu như câu nói này lọt vào tai người khác, bọn họ cũng sẽ nghe ra ẩn ý trong câu nói của cô.

Cô đi lướt qua Vương Nặc Thiên, rồi chậm rãi đi xuống bục, mỗi bước đều đau đến thấu tim, mu bàn chân cô đã bị cọ sát đến rách da, bầm tím sưng tấy lên, trông có vẻ rất chật vật.

Buổi lễ khai giảng kết thúc như một trò hề.

Ngày hôm đó, Tô Y Tình, chủ tịch và Trương Mẫn đều trở thành đề tài tiêu điểm trong trường. Chủ tịch đẹp trai mới tới đã làm anh hùng cứu mỹ nhân, tức giận ra oai phủ đầu với Trương Mẫn!

Đề tài này cũng làm Mộ Hi trở thành tiêu điểm thêm một lần nữa.

“Mộ Hi, chân chị không sao chứ? Tay chị cũng sưng lên rồi, hội trưởng kia thật xấu xa mà! Đợi đến khi tan học, em sẽ đi trừng trị cô ta!” Hoắc Linh Chi giậm chân căm hận nói.

Bởi vì là sinh viên trao đổi, nên Hoắc Linh Chi có thể tự chọn lớp học, lại thêm có một người anh như Trần Dục Sâm, cho nên hai người có thể trở thành bạn học cùng lớp cũng dễ như trở bàn tay.

“Linh Chi, không cần đâu. Trước đây chị và cô ta có nảy sinh chút mâu thuẫn, chị cũng nghĩ đến cô ta sẽ làm như vậy rồi. Em vừa mới sang đây, lại là sinh viên trao đổi, nếu em làm chuyện gì đó, rồi truyền tới tai trường của em sẽ không tốt đâu.”

“Haizz… Được rồi, hừ, bọn họ bắt nạt chị, vậy mà chị còn tốt bụng như thế.” Hoắc Linh Chi bất bình thay cô: “Đúng rồi đúng rồi, chủ tịch trường chúng ta quả thật rất đẹp trai, cũng rất khí phách. Chậc… thật sự quá hấp dẫn, ngay cả em cũng bị hắn mê hoặc.”

Đôi mắt to tròn của Hoắc Linh Chi lấp lánh.

Tô Y Tình cúi thấp đầu, không nói gì, cô vốn cho rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng ai ngờ rằng, số mệnh thật sự rất thích trêu người, cô thật sự không biết, hắn làm chủ tịch trường này là tốt hay xấu nữa.

Đúng lúc này, một thầy giáo đi vào phòng học: “Tô Y Tình, em đi cùng tôi tới đây một lát.”

“Vâng ạ…” Tô Y Tình lập tức đi qua đó, bởi vì chân đau, nên cô đi đường hơi khập khiễng.

Cô đi phía sau thầy giáo, một lúc sau, hai người dừng trước một cánh cửa: “Em vào đi.”

Tô Y Tình ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy chữ lớn ‘Phòng chủ tịch’ trên bảng hiệu treo trên cánh cửa, khóe miệng cô khẽ giật giật: “Thầy à, tại sao lại gọi em tới đây.”

“Em mau vào đi, chắc chắn chủ tịch gọi em tới là có việc. Thầy đi trước đây.” Thầy giáo nói xong còn mở cửa ra, cố gắng đẩy cô vào trong, rồi kính cẩn đóng cửa lại rời đi.

Phòng chủ tịch to như vậy, có lẽ phải rộng bằng hai phòng học, được trí vô cùng xa hoa, còn mang theo bầu không khí trang nghiêm.

Cô nhìn lướt qua văn phòng, tầm mắt bị người đàn ông ngồi trên sofa hấp dẫn: “Anh gọi tôi tới đây làm gì? Tôi còn phải trở về lớp nữa.”

“Em tới đây.”

Cô đứng bất động tại chỗ: “Chủ tịch có việc gì thì mau nói đi, nếu tôi không quay về, chuông vào học sẽ reo lên mất.”

Từ sau buổi tối ngày hôm đó tới nay, cô không biết đã suy nghĩ về chuyện này bao nhiêu lần, suy đi nghĩ lại vẫn không có cách nào đối mặt với Vương Nặc Thiên được.

“Nếu em đã gọi anh là chủ tịch, vậy thì trong trường này, em nhất định phải nghe lời chủ tịch nói, anh bảo em tới đây.” Hắn cũng không dùng giọng điệu nghiêm túc, mà dùng giọng điệu rất bình thường mở miệng nói.

Tô Y Tình nhíu mày, đành phải đi tới chỗ hắn, nhưng cô duy trì khoảng cách rất tốt, dừng ở một nơi cách sofa không xa: “Chủ tịch, mời anh nói.”

“Em cứ chống cự lại anh thế à? Tới đây đi, ngồi ở chỗ đây.”

“Thôi không cần đâu. Tôi chỉ là sinh viên mà thôi, nếu làm vậy thật sự không lễ phép.”

“Em muốn anh ôm em tới đây à?” Vương Nặc Thiên liếc nhìn cô, sau đó đứng dậy đi tới chỗ cô.

Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có thể đi được.”

“Em gấp cái gì? Đây cũng không phải lần đầu tiên anh ôm em, lúc em 15 tuổi, anh còn cõng em đi dạo phố đó!” Vương Nặc Thiên nheo mắt lại, nở nụ cười.

Năm đó, hắn đúng là đã đi theo cô cùng đứa con hoang Vương Nặc Thiên đi dạo phố, chỉ là hình như Tô Y Tình không hề nhớ tới còn một người như hắn đi cùng.

Hả? Cái cảm giác mà Vương Nặc Thiên mang lại cho cô bây giờ thật sự rất giống với chàng trai của năm đó? Cô sửng sốt một lát rồi nói: “Tự tôi ngồi được.”

Cô nhanh chóng đi tới ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, vô cùng dè dặt, đầu cũng chôn xuống.

Vương Nặc Thiên nhíu mày nhìn cô: “Sao em phải dè dặt như thế? Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em giống như buổi tối hôm đó nữa đâu, anh chỉ muốn biết chân em sao rồi?”

“Không sao cả.”

“Không sao ư? Em nói thế này là không sao à? Từ lúc bắt đầu em luôn gắng gượng. Tội gì em phải làm thế?” Vương Nặc Thiên nói xong thì lấy hộp thuốc dưới bàn ra.

Hắn bắt đầu lật tới lật lui đồ trong hộp thuốc, sau đó lấy bông y tế và một số chai thuốc trong hộp thuốc ra, đi tới trước sofa Tô Y Tình đang ngồi, ngồi xổm xuống, bàn tay lớn đang định vuốt ve bàn chân bị thương của cô.

Dù sao quãng thời gian ở nước ngoài hắn cũng đã từng học qua sơ cứu, sơ cứu loại vết thương đơn giản này hắn vẫn có thể làm được.

Tô Y Tình giật mình theo phản xạ rụt chân lại: “Chủ tịch, anh đang làm gì thế? Anh mau đứng lên đi.”

Nhưng Vương Nặc Thiên không đứng dậy, mà bàn tay lớn nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân cô: “Trốn cái gì mà trốn? Bị thương thì phải bôi thuốc, chẳng lẽ em muốn đợi tới khi miệng vết thương nhiễm trùng à?!”

“Không cần đâu, khi nào tôi về bôi thuốc cũng được. Bây giờ không cần… Thật sự không cần đâu.” Cô càng nói càng sốt ruột, định né bàn chân ra khỏi bàn tay lớn đó.

Nhưng lực tay của hắn rất mạnh, cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự ràng buộc của bàn tay lớn này.

Vương Nặc Thiên nắm chặt mắt cá chân cô, cởi đôi giày đế bằng của cô ra, một tay cầm lấy chai thuốc đã được xếp sẵn, sau đó thấm ướt, bắt đầu bôi thuốc cho cô.

Thuốc chạm vào vết thương thật sự rất đau, cô hơi rụt người lại: “Thật sự không cần đâu!”

“Mới đầu sẽ hơi đau một chút, em cố gắng nhẫn nhịn một lát.”

Cô nhíu chặt mày, gương mặt hiện lên vẻ rối rắm, không biết phải làm thế nào.

Vương Nặc Thiên từ từ xử lý xong vết thương trên chân cô, cũng băng bó rất cẩn thận, mang giày cho cô xong mới đứng dậy: “Thật ra, anh có mấy lời muốn nói với em. Mộ Hi, sau buổi tối hôm đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều, lần đầu gặp mặt em, anh chỉ xem em như một em gái, nhìn em lớn lên, quả thật anh rất vui vẻ. Có lẽ anh luôn quá cố chấp với lời hẹn ước đó, nhưng bây giờ anh đã buông xuống rồi.”

Vương Nặc Thiên nhếch môi, nhưng người thật sự buông xuống, sẽ là ‘Vương Nặc Thiên’, chứ không phải là Lệ Minh Quân.

Vương Nặc Thiên sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp, âm thầm làm người hộ sĩ bên cạnh em, nhưng Lệ Minh Quân thì sẽ biến em thành nữ hoàng, đi sóng vai với hắn. Thứ hắn có chính là thứ em có. Thứ mà em có… Thì hắn cũng nhất định phải có… Ví dụ như… Mạng của Trần Dục Sâm chẳng hạn.

Ngày ngày ở bên cạnh Trần Dục Sâm, Tô Y Tình có trăm ngàn cơ hội để giết hắn. Nhưng cô không hề làm thế. Có lẽ là vì mang trong mình chính khí, khoác lên mình bộ cảnh phục, cho dù tội phạm có độc ác cỡ nào, cô cũng không cho phép mình lén lút hạ thủ.

“Vương Nặc Thiên.”

Vương Nặc Thiên nhếch miệng mỉm cười, nụ cười của hắn rất dịu dàng lại tự nhiên: “Mộ Hi, anh đã chấp nhận sự thật em kết hôn rồi, anh lựa chọn chúc phúc cho em. Anh thật sự xin lỗi, đã để cho em nhìn thấy vẻ mặt tàn bạo của anh. Giờ anh không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu xin em một điều, đừng sợ hãi anh.”

Tô Y Tình chống tay lên sô pha đứng dậy: “Hôm nay… Cảm ơn anh.”

“Mộ Hi, đó là những lời anh muốn nói với em. Em đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, vậy thì cứ sống vui vẻ thế đi, chỉ cần em nhớ kỹ, bất luận như thế nào, sau lưng em còn một người làm hậu thuẫn cho em.”

Nghe thấy từng câu từng chữ hắn nói, trong lòng cô có chút không thoải mái: “Tôi biết rồi, tôi sẽ sống vui vẻ mà!”

Cô cố nén nỗi lo lắng trong lòng, rồi nở nụ cười xán lạn, cô không muốn người quan tâm mình nhìn thấy cuộc sống của mình đau khổ, đành phải nở nụ cười miễn cưỡng.

“Anh đưa em trở về lớp học.”

“Anh là chủ tịch, nếu rêu rao đưa tôi về như thế, tôi sẽ bị ánh mắt của các bạn học giết chết đó.” Tô Y Tình nháy mắt đã trở về giọng điệu nghịch ngợm trước kia.

“Ha…” Vương Nặc Thiên cười hờ hững, trong mắt hắn có một sự cố chấp, nhưng trước mặt cô gái này, lại chứa đầy sự dịu dàng. Hắn không muốn để cô nhìn thấy gương mặt kinh tởm dưới lớp da mặt hoàn hảo này.

Mộ Hi cố gắng từ chối không cho Vương Nặc Thiên đưa cô về, nhưng vị chủ tịch mới nhận chức này lại dùng lý do bây giờ đã là thời gian lên lớp rồi, cứ khăng khăng muốn đưa cô ra ngoài.

Bên ngoài rất yên tĩnh.

Hai người đi trên hành lang, một cao một thấp, giống như trở về thuở ngây thơ nhất ngày trước, không có tình cảm phức tạp, thế giới này cũng là màu trắng, mọi người đều không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì trong xã hội.

“Ồ! Mộ Hi, em tìm được chị rồi!” Đúng lúc này, Hoắc Linh Chi bỗng thò đầu ra từ một góc, nhanh chóng nhảy tới đây.

“Linh Chi, sao em lại tới đây? Không phải bây giờ em đang lên lớp sao?”

“Em lén chạy ra ngoài đó. Ơ… đây không phải chủ tịch trường chúng ta sao? Mộ Hi, hóa ra chị ở cùng chủ tịch à.” Tầm mắt của Hoắc Linh Chi dừng trên người Vương Nặc Thiên, đôi mắt to màu xanh ngọc của cô liên tục chớp chớp.

Vương Nặc Thiên cũng nhìn về phía Hoắc Linh Chi: “Bạn Linh Chi, chào cô.”

“Hả? Anh quen tôi à?”

“Em gái của Trần Dục Sâm, mấy năm nay vẫn luôn học ở Mỹ, lần này làm sinh viên trao đổi trường chúng tôi.” Hắn hờ hững nói, trên mặt không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Không những là ở Mỹ, mà còn là một nơi rất gần với hắn nữa cơ.

“Ngay cả anh trai Trần Dục Sâm của tôi mà anh cũng biết sao, anh thật lợi hại.” Hoắc Linh Chi mỉm cười, nhìn Vương Nặc Thiên, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng.

Tô Y Tình đứng bên cạnh nói: “Chủ tịch, tôi và Linh Chi phải về lớp học đây, cảm ơn anh.”

“Được.” Vương Nặc Thiên gật đầu.

Hoắc Linh Chi vẫn nhìn chằm chằm Vương Nặc Thiên, dưới sự thúc giục của Mộ Hi, cô xoay người định rời đi, ai ngờ đúng lúc này giày cao gót của cô nàng đột nhiên giở chứng, cô nàng bỗng ngã qua một bên.

“Ai ya!” Hoắc Linh Chi kinh hãi kêu lên.

Cơ thể cô mất thăng bằng lao đảo trong không trung, một bàn tay lớn đột nhiên túm lấy cô, rồi vòng qua eo, nhấc cả người cô nàng lên.

Hoắc Linh Chi ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nhóc bị người khác nâng lên như thế: “Anh…”

Một mái tóc màu đay, đôi mắt kiêu căng khó thuần lại mang chút dịu dàng, gương mặt vô cùng tinh xảo, tuổi tác cũng kém hơn anh mình nhiều, nhưng lại mang khí chất hoàn toàn khác biệt với anh mình.

Vương Nặc Thiên đặt cô xuống dưới đất: “Cẩn thận một chút.”

“À… Vâng…” Hoắc Linh Chi cứng nhắc gật đầu.

“Vậy tôi đi đây, hai người lên lớp đi.” Vương Nặc Thiên nói, nhìn thoáng qua Tô Y Tình, sau đó mới xoay người rời đi.

Hoắc Linh Chi vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, thật cao lớn!

“Linh Chi, Linh Chi…?” Tô Y Tình quơ tay trước mặt cô, lúc này Hoắc Linh Chi mới tỉnh táo lại.

“Mộ Hi, chủ tịch trường chị thật đẹp trai!”

“Woa, vị chủ tịch này thật sự không tồi nha!” Tiếp đó, cả ngày hôm đó Hoắc Linh Chi luôn ríu rít nói về đề tài Vương Nặc Thiên, hình như cảm thấy rất hứng thú với hắn, lúc nói hai mắt còn lấp lánh ánh sao.

Tan học, hai người cùng nhau đi trong sân trường, trên đường Tô Y Tình luôn suy tư điều gì đó, hình như hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cũng không biết vì sao Mộc Miên không lên lớp, nếu có cô ấy ở đây, chắc chắn sẽ rất ầm ĩ.

Mộc Miên cũng vừa được chuyển vào lớp của hai người, đây cũng là chuyện Tô Y Tình vừa biết khi nãy.

“Tiểu thư Linh Chi, tôi tới đón cô về nhà.” Hai người vừa ra tới cửa, một tài xế đã lập tức bước xuống xe, cung kính nói với hai người.

Hoắc Linh Chi gật đầu, hai người đi tới chiếc xe xa hoa.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.