Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2508 chữ

Chương 37: Không đánh cô là để lại cho cô mặt mũi

Tài xế đột nhiên đứng trước mặt Mộ Hi ngăn cản cô: “Tiểu thư Mộ Hi, cô không được sử dụng chiếc xe này.”

“Hả?” Phong Mộ Hi nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Tài xế nói: “Phía sau vẫn còn một chiếc xe chuyên đưa đón tiểu thư, Ngài Trần đã có lệnh, đưa tiểu thư tới một nơi khác.”

Hoắc Linh Chi cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người vỗ vai Tô Y Tình: “Chị Mộ Hi, chắc chắn anh trai em tìm chị có việc gì đó, chị đi trước đi, em sẽ về nhà một mình.”

Cô đành phải ngồi lên chiếc xe phía sau kia, Trần Dục Sâm muốn đưa cô đi đâu thế? Nếu như có việc muốn nói, không thể về nhà rồi nói sao?

Cô ngồi trên xe, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời cũng xuống núi, mắt thấy trời đã sẩm tối rồi.

Xe chạy một đường băng băng. Một lúc lâu sau…

“Tô tiểu thư, tới nơi rồi.” Xe ngừng lại, tài xế mở cửa xe giúp cô.

Mộ Hi nghi ngờ bước xuống xe, vừa xuống xe, cô đã bị ánh đèn Neon sáng rực trước mặt chiếu vào mắt. Cô ngẩng đầu nhìn nơi được trang trí chói mắt trước mặt.

“Xa hoa đồi trụy? Đây chẳng phải hội sở ăn chơi à?” Tô Y Tình lẩm bẩm, tại sao Trần Dục Sâm lại sai người đưa cô đến nơi này chứ?

“Tiểu thư, mời cô đi theo tôi.”

“Ồ…”

Cô đi theo ông ta vào trong, ông ta dẫn cô tới trước một phòng bao VIP.

“Phu nhân, đã tới rồi, cô tự mình đi vào đi, tôi xin phép đi trước.”

Mộ Hi đứng trước cửa phòng bao, chần chờ một lúc mới mở cửa phòng bao ra, cô vừa mở cửa ra, cảnh tượng cay mắt trong phòng bao đã đập vào mặt cô.

Một nhóm cả trai lẫn gái ngồi trên sô pha, đám phụ nữ thì người này ăn mặc lòe loẹt hơn người kia, xương cốt cũng mềm hơn người kia, bám chặt vào mấy người đàn ông đó.

Cảnh tượng này thật sự làm cho người khác suy nghĩ viển vông.

Cô đứng trước cửa phòng bao, lạnh nhạt nhìn lướt qua mấy người trong phòng, ánh mắt lóe lên rồi dừng trên người đàn ông tóc đen mắt nâu, không thể không nói, người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng như hắn, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý. Có điều bên cạnh Trần Dục Sâm cũng có một người đẹp đang ngồi. Mái tóc xoắn lọn to xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài cổ chữ V, khoe đôi chân nuột nà, trông rất quyến rũ.

“Anh gọi tôi tới đây làm gì?” Cô chậm rãi mở miệng.

Lúc này Trần Dục Sâm mới không nhanh không chậm nhìn về phía cô, vừa lạnh lùng lại hờ hững.

Tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn phía cô, trong nháy mắt, cô đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

“Ồ… Đây là tình nhân mới của tổng giám đốc Hoắc à, trông cũng xinh đẹp đấy!” Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Trần Dục Sâm đứng dậy, lắc vòng eo thon nhỏ đi tới trước mặt cô.

Tình nhân mới? Bỏ đi, chuyện này cũng không quan trọng. Tô Y Tình lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt, cũng không nói gì thêm, chỉ lễ phép gật đầu một cái.

Ai ngờ người phụ nữ xinh đẹp đó lại nắm cằm cô, ra vẻ quan sát tỉ mỉ: “Ồ, khuôn mặt rất trong sáng đó!”

“Ngại quá, có thể phiền cô thả tôi ra được không?” Cô lạnh nhạt nói.

“Ai da, cô gái nhỏ xinh đẹp tức giận rồi à? Nào… Đừng tức giận, đừng tức giận, tên của chị là Diễm Ly. Nếu như cô cũng đã tới đây rồi, thì lại đây chơi với bọn chị đi. Các chị em, chúng ta phải chơi đùa với em gái nhỏ trong sáng này thật vui đấy!”

Vừa nói xong, cô ta bèn dắt Tô Y Tình đến chỗ ghế salon, đương nhiên là không phải chỉ để ngồi chơi đơn giản như vậy.

“Xin lỗi cô, tôi không chơi.” Mộ Hi không muốn chơi cái gì cả, cho nên lễ phép từ chối.

“Cũng đã tới đây rồi, sao lại không chơi được chứ?” Diễm Ly nhướng mày lên, ra hiệu bằng ánh mắt, lập tức có ba bốn cô gái vây quanh Tô Y Tình, nhao nhao ngồi vào hai bên trái phải của cô, ép cô vào giữa, quả thực là khiến cho cô không thể nào động đậy nổi.

Mộ Hi lại phải đưa mắt nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đang ngồi ở đằng kia một lần nữa: “Trần Dục Sâm, rốt cuộc là anh gọi tôi đến đây để làm gì?”

Hắn giống như một vị vua ngồi trên ghế salon, một tay gác lên thành ghế, một tay bưng một ly rượu đỏ, ngạo mạn nói: “Đương nhiên là để cô tới chơi rồi.”

Vốn Tô Y Tình còn muốn thông qua hắn để thoát khỏi đám phụ nữ bu đông như kiến này, xem ra là cô nghĩ sai rồi, hơn nữa lại còn sai mười phần, người máu lạnh như hắn, làm sao có thể ra tay giúp cô được chứ?

Diễm Ly cười thầm trong lòng, lấy ra mấy cái cốc dùng để đổ xúc xắc: “Tổng giám đốc Hoắc đã nói như vậy rồi, thì chúng ta chơi xúc xắc đi, thua thì phải uống rượu nhé.”

Mấy cô gái ngồi bên cạnh Tô Y Tình vội vàng lên tiếng hùa theo theo, Tô Y Tình bất đắc dĩ thở dài một hơi, mình cũng đã đi vào cái chỗ đầm rồng hang hổ này rồi, cũng chỉ có thể bất chấp mà chơi với bọn họ.

Tất cả mọi người trong phòng bao, bất kể là nam hãy nữ, đều dùng ánh mắt trêu ngươi để nhìn chằm chằm về phía các cô, bày ra dáng vẻ mong chờ được xem trò hay.

Trò chơi bắt đầu!

Xúc xắc nhẹ nhàng rung động, phòng bao vốn đang ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh, gần như có thể nghe được tiếng keng keng của xúc xắc va chạm với thành cốc đựng xúc xắc.

Sau khi lắc được mấy lần, thì bắt đầu ván đầu tiên! Ván đầu tiên, khi nhìn thấy kết quả, Diễm Ly cười đắc ý nói: “A…! Chị cũng may đấy chứ, em gái nhỏ, em thua rồi!”

Cùng lúc đó, một cô gái ngồi bên cạnh khui nắp một chai rượu ra rót rồi đưa đến trước mặt Tô Y Tình: “Uống đi!”

Mộ Hi ngờ vực nhìn chai rượu mùi khá lớn kia: “Một chai?”

Diễm Ly nói: “Đúng thế, khi bọn chị thua đều phải uống một chai, mà nhất định phải uống hết cả chai trong vòng một phút! Hết một phút mà không uống hết, thì phải uống thêm một chai nữa!”

Tô Y Tình nhăn mặt lại, cánh tay nhỏ nhắn chần chừ không muốn đưa ra nhận lấy chai rượu.

Tửu Lượng của cô không tốt, uống rất dễ say.

Diễm Ly tiếp tục dùng phép khích tướng với cô: “Sao thế? Không uống sao? Nếu mà không uống thì là bị ép rót vào miệng đấy!”

“Đúng đấy, rót đi!”

“Rót đi! Rót đi!” Đám người xung quanh cũng ồn ào lên, hưởng ứng theo cô ta. Mắt thấy bọn họ sắp muốn ra tay giữ cô lại để ép rót rượu vào miệng cô, thì Tô Y Tình đột nhiên đứng lên:

“Tôi uống thì cũng được thôi, nếu như tiểu thư Diễm Ly chứng minh được rằng trong ván chơi xúc xắc lúc nãy, cô và các chị em của cô không hề chơi bẩn, thì tôi sẽ uống.” Cô nói rất chậm rãi, quả nhiên lúc lôi kéo cô vào chơi trò chơi, cô đã biết bọn họ cố tình muốn “chơi” cô.

Vả lại, lúc mới bắt đầu chơi xúc xắc, bọn họ cũng âm thầm gian lận, vốn đã không muốn nói gì rồi, chỉ là một trò chơi mà thôi, thua thì thôi, nhưng thực sự cô không nhịn nổi bọn họ cứ được đằng chân lên đằng đầu như thế.

Nghe thấy vậy, gương mặt Diễm Ly lập tức trở tối sầm, ngay sau đó mấy người chị em của cô ta cũng sợ đến tái mặt. Chuyện gian lận đã bị vạch trần, khiến bọn họ thấy lúng túng, tất cả đều gục đầu xuống.

Trần Dục Sâm vẫn lạnh lùng ngồi một chỗ như cũ, hai con ngươi vô tình đảo qua Tô Y Tình, khả năng quan sát của phụ nữ này cũng rất sắc bén, lại có thể nhìn ra được những kĩ xảo nho nhỏ kia.

Diễm Ly không hề chịu phục, cắn cắn môi dưới nói: “Ha ha… Em gái nhỏ đang nói đùa à, sao bọn chị lại có thể chơi bẩn được chứ? Tiểu thư à, cô khinh thường người khác quá đáng rồi đấy đấy.”

Tô Y Tình cười không nói.

Diễm Ly nhíu mày, cô ta liếc mắt một cái nhìn thấy chỗ bị thương phải băng bó ở trên chân trái của Tô Y Tình, trong mắt chợt xuất hiện chút gian xảo, cô ta cũng đứng lên, dán lại gần người Tô Y Tình, giày cao gót dẫm một phát lên mu bàn chân đang bị thương của cô.

“A…” Tô Y Tình hơi nhíu mày, cô rên khẽ một tiếng, vội vàng rụt chân lại.

“Hây da, xin lỗi nhé, ngại quá, chị không cẩn thận nên mới giẫm phải chân em, xin lỗi em nhé…! À phải rồi, không phải vừa nãy em nói là bọn chị chơi bẩn sao? Thế này đi! Chị và em chơi với nhau, như thế thì khi chơi sẽ không thể gian lận được đúng không.” Đạp được người rồi, giải tỏa được sự tức giận trong lòng xong rồi, Diễm Ly lập tức dời chủ đề sang cái khác.

Ai nấy đều thấy được hành động vừa rồi là cô ta cố ý, nhưng chẳng có một ai lên tiếng. Tô Y Tình chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, Trần Dục Sâm đang ngồi ở ngay đó, nhưng lại chẳng hề quan tâm đến cô! Trong lòng Tô Y Tình cảm thấy chuyện này rất nực cười.

“Được, nếu tiểu thư Diễm Ly đã có hứng thú như thế, thì tôi sẽ chơi riêng với chị!” Mộ Hi không nghĩ ngợi gì nhiều đã đồng ý, nếu người khác đã cố gắng muốn bắt nạt cô, thì cô cần gì phải nhịn nhục để chiều lòng người ta đâu?

“Được đấy! Chẳng qua là nếu lần này thua thì sẽ không bị phạt đơn giản như uống rượu nữa, mà người thua, thì sẽ bị đánh vào tay chân hoặc là lòng bàn tay!”

Diễm Ly nở nụ cười gian trá, cô ta không đánh cho cái tay nhỏ kia sưng lên thì không cam lòng.

Tô Y Tình vẫn rất bình tĩnh, cô ngồi xuống, cầm cốc đựng xúc xắc lên: “Đã chơi thì phải chơi cho thỏa thuê, không cần đánh tay chân hay là lòng bàn tay nữa, chúng ta đánh thẳng vào mặt đi!”

Cô độc ác đến như thế, khi câu nói này vừa ra ra, Diễm Ly và cả nhóm chị em của cô ta đều thấy choáng váng. Một thiếu nữ nhìn mỏng manh yếu đuối như thế này, mà lại có thể đưa ra yêu cầu đáng sợ thế này?!

Ngay cả Trần Dục Sâm cũng không khỏi nheo đôi mắt sắc bén của mình lại.

“Được! Tát một cái, ý kiến hay! Thế thì cứ chơi như vậy đi! Chị trước nhé!” Diễm Ly hào hứng đồng ý, cũng ngồi xuống, cầm một cái cốc đựng xúc xắc khác lên.

Chỉ thấy cái cốc đựng xúc xắc lắc qua lắc lại phát ra tiếng keng keng trong tay cô ta, cô ta bỗng tung cốc đựng xúc xắc lên không, đổi một tay khác bắt lấy cốc tiếp tục lắc, mà xúc xắc bên trong không có một cái nào rơi ra ngoài.

Đám chị em ngồi bên cạnh xem, ai nấy đều nhướng mày, Diễm Ly chơi trò này cũng rất giỏi, cho dù không gian lận, thì cũng là một tay không tầm thường!

Diễm Ly lắc cốc xúc xắc lắc một lượt hoành tráng xong, đặt xuống, nói: “Tới lượt em!”

Mộ Hi cũng cầm cốc đựng xúc xắc lên, con ngươi tĩnh lặng như mặt hồ chợt nổi lên gợn sóng, cổ tay linh hoạt lắc cốc đựng xúc xắc. Âm thanh leng keng do va chạm liên tiếp vang lên bên tai mọi người…

Bàn tay cô chuyển động khéo léo một chút, xúc xắc trong cốc như có cánh đều bay lên dựng thẳng giữa không trung. Mắt thấy cốc đựng xúc xắc rơi xuống phía sau lưng, cô bèn đưa tay ra sau chụp lấy cái cốc!

Cách chơi phức tạp rườm rà, cốc đựng xúc xắc giống như có sinh mệnh, ở trong tay cô quả nhiên có thể biến thành một màn trình diễn nghệ thuật.

Diễm Ly mở to hai mắt nhìn, thế này, sao lại có thể như thế được? Thế mà lại có thể che giấu được kĩ xảo rất tốt!

Trải qua lần lắc rườm rà xong, Tô Y Tình đặt cốc đựng xúc xắc xuống bàn, cô mỉm cười, nụ cười ấy vô cùng tự tin, hai người cùng nhau mở cốc lên!

“Tiểu thư Diễm Ly, cô thua rồi.”

Dường như ai nấy cũng đều bị tình huống này làm cho kinh ngạc đến sững sờ, vừa nãy lắc xúc xắc như biến chúng thành những thứ có sinh mệnh, khiến cho người ta phải khen ngợi không thôi thì thôi đi, bây giờ lại còn thắng cuộc nhẹ nhàng như vậy!

“Chuyện này…” Diễm Ly điếng người, sự thật cô ta đã thua phơi bày ra trước mắt mọi người, cô ta trợn mắt, đứng im tại chỗ.

“Quy tắc của trò chơi, đương nhiên là cần phải tuân thủ. Nhưng tôi nghĩ, lần đầu gặp mặt, tát một cái như thế thì không nên. Cho nên cũng mong các chị em có thể nể tình, nương tay với nhau một chút!” Mặc dù Tô Y Tình vẫn luôn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Không tát một cái, là để giữ lại mặt mũi cho bọn họ, cũng hi vọng đối phương nghe vậy thì có thể biết điều được một chút.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.