Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em xin lỗi, là do em sai

Phiên bản Dịch · 2040 chữ

Chương 48: Em xin lỗi, là do em sai

Tiếng nước chảy vang lên mãi ba mươi phút sau mới dừng lại, Trần Dục Sâm cởi trần bước ra ngoài. Tô Y Tình chỉ liếc mắt lên nhìn một cái, sau đó lập tức rũ mắt. Vành tai cô hơi đỏ, Trần Dục Sâm không mặc đồ...

Hắn liếc mắt nhìn cô đang ngồi ôm chăn ở trên giường, cà vạt hắn dùng để trói cô đã bị cô ném qua một bên. Tô Y Tình ôm chăn ngồi trên giường. Trần Dục Sâm chậm rãi đi về phía cô, vươn tay ra. Nhìn thấy bàn tay đang vươn về phía mình, cô theo phản xạ nghiêng qua một bên.

Cánh tay của hắn lập tức cứng ngắc giữa không trung, mấy giây sau đó hắn mới chậm rãi đưa tay, lấy bộ quần áo ở trên grap giường.

Bởi vì Tô Y Tình đang cúi thấp đầu, không nhìn mặt hắn, cho nên cô không thể đoán ra được hiện tại hắn đang nghĩ gì.

"Ngẩng đầu lên." Trần Dục Sâm bình tĩnh mặc quần áo vào, sau đó mở miệng, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn.

Cô siết chặt tấm chăn trên người, tới rồi, hắn tức giận rồi.

Tô Y Tình nâng mắt, lạnh lùng đối mắt với hắn. Tức giận thì đã sao, dù sao đó cũng là những lời từ tận đáy lòng cô. Cô không hề hối hận khi nói những lời đó, ngược lại còn có cảm giác thỏa mãn hả hê vô cùng.

Trần Dục Sâm cúi người, một tay chống lên giường, một tay ghé sát vào mặt cô. Tô Y Tình ngả đầu về phía sau, muốn né tránh. Nhưng hắn không cho cô cơ hội đó, bàn tay to lớn đặt phía sau gáy cô, không cho phép cô di chuyển. Ngay cả xoay đầu cũng không thể.

Đôi mắt nâu trong bóng tối hơi lóe lên một chút. Không rõ là tức giận, hay mỉa mai.

Nhìn gương mặt đang ghé sát vào mình, mặc dù trong lòng cô mười phần chán ghét, nhưng lại không thể làm gì khác, ngoại trừ chờ đợi sự trừng phạt của Trần Dục Sâm.

Cô nhắm tịt mắt, mím chặt môi. Chờ đợi một lúc lâu nhưng vẫn không có động tác gì khác. Tô Y Tình vừa định mở mắt thì lại thấy bên cổ hơi ngứa ngứa. Hơi thở của hắn phả vào lên cái cổ thon dài của cô. Tô Y Tình giật mình, mở trừng mắt. Đập vào mắt chính là hình ảnh Trần Dục Sâm ghé sát vào cổ mình, hít hít vài hơi. Đôi lông mày đang cau lại cũng dần dần giãn ra. Gương mặt đang căng lên của hắn cũng dần dần thả lỏng.

Rất tốt! Người phụ nữ này vẫn chưa bị kẻ khác chạm vào, cả cơ thể cô chỉ có mùi của hắn!

Sau vài giây ngây người ngắn ngủi, cuối cùng Tô Y Tình cũng hiểu hắn đang làm gì. Hắn đang ngửi mùi trên cơ thể cô!

Tô Y Tình lập tức nâng tay, đẩy phắt hắn ra. Lực tay của cô không lớn, nhưng mà do Trần Dục Sâm không đề phòng, cho nên bị cô đẩy ngã ra giường. Cô vội vàng trườn xuống giường, cầm theo quần áo đi vào trong nhà tắm.

Tô Y Tình ở trong nhà tắm rất lâu, quần áo của cô đã sớm mặc xong. Nhưng cô vẫn không dám bước ra ngoài, cô không muốn, cũng không dám đối mặt với Trần Dục Sâm. Cô biết, hắn đang rất tức giận.

Mỗi khi hắn thật sự tức giận, hắn sẽ đột nhiên im lặng tới doạ người. Làm cho người khác thấp thỏm không yên.

Tô Y Tình ngồi trong nhà tắm, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, tiếng nước chảy vang đều bên tai, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tới lúc sực tỉnh, chân cô đã tê đi. Cô vịn tường, chậm rãi mở cửa bước ra ngoài. Dù không muốn đối mặt với hắn, cô cũng không thể cứ ở mãi trong này.

Thế nhưng bước ra ngoài, Tô Y Tình mới biết, Trần Dục Sâm đã rời đi từ lâu. Cả căn phòng trống vắng, im lặng tới giật mình.

Cô cũng chẳng muốn biết vì sao Trần Dục Sâm lại tìm được mình, vì sao hắn lại có thể vào được phòng? Cô thật sự rất mệt, dường như khi đối mặt với hắn, mọi sự tự tin của Tô Y Tình đều bay biến. Chỉ còn lại nhút nhát, sợ hãi. Đây cũng chính là chuyện khiến cô căm ghét nhất.

Tô Y Tình đã đánh mất bản thân mình trước mặt Trần Dục Sâm. Đây là sự thật mà cô không hề muốn công nhận.

Từ phòng bên cạnh lại truyền tới tiếng động khiến người ta đỏ mặt ngượng ngùng. Tô Y Tình phiền chán, cầm chìa khoá phòng lên, muốn đi ra ngoài.

Vừa bước chân ra ngoài, cô đã giật mình, bên ngoài cửa phòng chính là hai người vệ sĩ cao lớn, vốn thường xuyên đi bên cạnh Trần Dục Sâm, nhưng hôm nay lại ở trước phòng cô.

Hai kẻ đó thấy cô bước ra, nhanh chóng mở miệng cung kính: "Tiểu thư, chúng tôi nhận được lệnh, đưa cô về biệt thự."

Trong lòng Tô Y Tình một mảnh lạnh lẽo. A, Trần Dục Sâm, anh xem tôi là cái gì, muốn gọi tới thì gọi, muốn đuổi đi thì đuổi. Trò chơi này, vui lắm đúng không?

Tô Y Tình liếc mắt nhìn hai người, cô bình tĩnh xoay người đu vào phòng. Trước ánh mắt ngạc nhiên của hai vệ sĩ, cửa phòng 'rầm' một tiếng, đóng lại.

Hai người vệ sĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng quyết định đứng gác ở trước cửa phòng.

Trên hành lang tối lại vang lên tiếng bước chân, không nhanh, cũng không chậm. Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Thân thể hai người vệ sĩ căng lên. Tập trung vào nơi phát ra tiếng động.

Bóng dáng cao lớn dần dần hiện ra, Hoắc Ngạn Vũ chậm nhìn thấy hai vệ sĩ đứng trước cửa phòng cô. Bước chân có hơi dừng lại một chút. Sau đó hắn lại tiếp tục đi về phía trước.

Hai vệ sĩ nhìn thấy người tới là Hoắc Ngạn Vũ, gương mặt cũng giãn ra đôi chút, nhưng thân thể vẫn căng lên, ánh mắt nhìn Hoắc Ngạn Vũ tràn đầy sự đề phòng.

Hoắc Ngạn Vũ cười nhạt một tiếng, mở cửa phòng đối diện, thản nhiên đi vào, ngay cả ánh mắt cũng không cho bọn họ, hoàn toàn xem hai vệ sĩ cao lớn như không khí.

-

Sáng hôm sau, cho dù có phản đối thế nào, Tô Y Tình cũng bị vệ sĩ nhét lên xe, đưa về biệt thự của hắn.

Không biết Hoắc Ngạn Vũ đã rời đi từ lúc nào, khi Tô Y Tình làm thủ tục trả phòng, không hề nhìn thấy bóng dáng hắn. Ngược lại, hai vị khách làm ầm ĩ ở phòng bên cạnh, cô lại có cơ hội gặp mặt. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, cả người toát ra hương vị trưởng thành, quyến rũ. Dáng người cô ta rất đẹp, cần ngực có ngực, cần mông có mông. Người bên cạnh cô ta, không phải là một chàng trai trẻ, mà là một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi. Hai người đi chung với nhau, không hề có chút hài hoà nào.

Nhưng dù sao cũng chỉ là người lạ, cho nên Tô Y Tình cũng không tiện nói nhiều. Dưới sự 'hộ tống' của hai về sĩ, cô ngồi lên xe, trở về biệt thự.

Mấy hôm nay Tô Y Tình rất mệt, không biết có phải vì thời tiết hay không, cô thường xuyên cảm thấy đau đầu chóng mặt. Lại thêm buổi tối hôm qua ngủ không được ngon, Tô Y Tình vừa trở về đã vào phòng ngay lập tức.

"Tô Y Tình...." Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

Một bóng dáng nhỏ bé bước vào.

"Linh Chi?"

"Là em." Hoắc Linh Chi cúi đầu, giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm, "Là em và anh trai hiểu lầm chuyện của chị, tính cách anh trai em lạnh lùng, không thích nói nhiều. Chắc chắn anh ấy sẽ không nói xin lỗi với chị đâu, nhưng mà em sẽ nói! Mọi chuyện cũng bởi vì em mà ra, là em có lỗi với chị, là em vu oan cho chị, chị có thể đánh em, mắng em. Thế nhưng, chị đừng giận anh trai em có được không?"

Tô Y Tình không nói gì, cô vẫn im lặng.

Hoắc Linh Chi nói tiếp: "Em biết là Trương Mẫn hãm hại chị, xin lỗi, là do em không biết nhìn nên vu oan cho người tốt. Chị Mộ Hi, lần này chị muốn làm gì em cũng được."

Nói xong, Hoắc Linh Chi đột nhiên rút ra một con dao, đưa cho Tô Y Tình.

"Em lấy dao ra làm gì?"

"Em biết cảm giác bị người khác hãm hại là thế nào, giống hệt như bị người khác cầm dao cắt từng nhát vậy, sẽ để lại một vết sẹo trong lòng. Vết thương trong lòng em không thể nào bù đắp được, chỉ có thể dùng vết sẹo trên cơ thể để trả lại, cho dù chị dùng dao giết em, em cũng cam tâm tình nguyện." Là lời thật lòng của cô nhóc, trong ánh mắt không có chút ý tứ đùa giỡn nào.

"Chị sẽ không trách em, cũng sẽ không đánh em. Em đi đi, chị mệt rồi, chị muốn nghỉ ngơi."

"Chị Mộ Hi... Chị không tha thứ cho em sao?"

"Chị không hận thù gì em thì làm sao có thể tha thứ được? Nếu như có người nhìn thấy cảnh này sẽ hiểu lầm đấy, em không làm sai gì cả." Cô chưa bao giờ giận dỗi Hoắc Linh Chi, chuyện này vốn không liên quan gì đến cô bé, cô chỉ hận sự vô tình của Trần Dục Sâm mà thôi.

"Được rồi, vậy chị ngủ đi nhé." Hoắc Linh Chi chỉ đành ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau, trên báo đài không ngừng đưa tin công ty nhà họ Trương phá sản, và bị Trần thị thu mua lại. Cũng không biết nguyên nhân là gì, nhìn từ bên ngoài mà nói, có lẽ vị vua của giới kinh doanh này đang nhàm chán nên chơi đùa một chút, thế nhưng không ai biết, vị vua kia đã thật sự nổi giận.

Sáng sớm Hoắc Linh Chi đã ra ngoài, thế nhưng rất nhanh đã vội vã quay về. Khắp người toàn máu me vọt thẳng vào thư phòng của Trần Dục Sâm, "Anh, anh mau giúp em thu dọn đống hỗn loạn kia đi."

Trần Dục Sâm ngẩng đầu nhìn cô em gái cả người đầy máu, cũng không để ý cho lắm, thuận miệng nói: "Trường hợp lần này đặc biệt, sau này không được làm xằng bậy như thế nữa."

"Em biết rồi! Em biết rồi!" Hoắc Linh Chi không ngừng gật đầu.

Trần Dục Sâm cầm điện thoại lên, bấm một dãy số trên màn hình "Xử lý thi thể của Trương Mẫn."

Bên đầu kia vang lên tiếng vâng dạ cung kính của Ngũ Lương.

Hoắc Linh Chi mỉm cười: "Cảm ơn anh trai." Sau đó cô nhóc vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi thư phòng.

Có lẽ Hoắc Linh Chi cảm thấy, nếu như mình giết Trương Mẫn, sẽ khiến Tô Y Tình vui mừng hơn.

Hoắc Linh Chi sống ở Nhà họ Trần, đương nhiên không thể đơn thuần như những gì bên ngoài thể hiện. Nói rằng Trần Dục Sâm sợ Tô Y Tình dạy như Hoắc Linh Chi, chi bằng nói là hắn sợ Hoắc Linh Chi sẽ vô tình gây tổn thương cho Tô Y Tình thì đúng hơn.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.