Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quà tặng của chị

Phiên bản Dịch · 2259 chữ

Chương 49: Quà tặng của chị

Mà lúc này, Tô Y Tình vừa mới rời giường. Ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi, cho nên cô vừa vào phòng đã ngủ, ngủ thẳng đến giờ này mới dậy, giờ đã không kịp giờ đi học nữa, lát nữa chỉ có thể gọi điện thoại xin nghỉ thôi.

"Mộ Hi, chị dậy rồi sao?" Hoắc Linh Chi vừa ra khỏi thư phòng, nhìn thấy cô liền nhe răng cười, vẫy vẫy tay ra hiệu.

Lúc này Tô Y Tình mới thấy Hoắc Linh Chi đứng trong hành lang, trong nháy mắt, cô bị Hoắc Linh Chi dọa cho choáng váng.

"Em, em bị sao thế này? Sao cả người toàn là máu thế?"

"Đây không phải máu của em."

"Vậy là của ai? Máu từ trên người em mà?" Cô nhíu mày, mở miệng hỏi.

"Không có gì đâu, chị vừa mới dậy phải không? Nhanh đi ăn chút gì đó đi, em đi tắm đã." Hoắc Linh Chi lắc đầu, sau đó nhanh chóng chạy về phòng mình, để mình Tô Y Tình đứng trên hành lang dài.

Tô Y Tình nhìn theo bóng lưng cô nhóc, không khỏi nhớ đến hình ảnh đẫm máu của hôm cô và Trần Dục Sâm bị truy sát, trong đầu lập tức xuất hiện hai chữ xã hội đen. Hoắc Linh Chi cũng là người trong giới xã hội đen sao? Cô nhóc và Trần Dục Sâm cũng thế?

Cô nhấc chân bước xuống lầu, người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong cơm nước. Một mình cô ngồi trên bàn đầy thức ăn, sau khi ăn no cô lại đến phòng khách, làm tổ trên sofa xem tivi.

Ồ? Xảy ra chuyện gì thế? Sao hôm nay toàn tin tức về nhà họ Trương phá sản vậy, nhà họ Trương? Không phải là gia đình của Trương Mẫn kia chứ? Hơn nữa còn bị Trần thị thu mua, không lẽ là do hắn làm?

Trong lúc Tô Y Tình đang mải suy nghĩ, trên cầu thang vang lên tiếng động, ánh mắt cô vô thức liếc về phía cầu thang, là Trần Dục Sâm đang đi xuống.

Trần Dục Sâm không nhìn Tô Y Tình lấy một cái, mà đi thẳng ra ngoài xe, nơi có Ngũ Lương đang chờ sẵn.

Hai người bọn họ giống như đã đạt được nhận thức chung, sẽ không ai nhắc tới chuyện tối hôm qua nữa. Trần Dục Sâm không tức giận, Tô Y Tình cũng không thể không biết điều làm mình làm mẩy. Cô rũ mắt, tiếp tục xem tivi, gạt những suy nghĩ linh tinh đó qua một bên.

Hoắc Linh Chi tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cô nhóc đột nhiên nhớ mình còn vài việc phải nói với anh trai nên lập tức chạy đến thư phòng, "Anh..."

Chỉ thấy trong thư phòng không một bóng người. Hả? Anh trai đi rồi?

Cô nhóc chống tay lên bàn, nhìn một nửa số sách trên bàn, anh trai đúng là người tẻ nhạt mà, loại văn thư tiếng Ả Rập này mà anh ấy cũng có thể xem được.

Hoắc Linh Chi lắc đầu, xoay người định ra khỏi thư phòng, thế nhưng ánh mắt vừa rời đi thì đột nhiên nhìn thấy dưới quyển sách có thứ gì đó.

Một cái hộp đỏ rất đẹp, bên trong là một sợi dây chuyền màu trắng, mặt dây chuyền hình mặt trăng, được làm từ một viên kim cương cỡ nhỏ, Hoắc Linh Chi ngỡ ngàng: "Dây chuyền đẹp quá!"

Anh ấy mua cho ai nhỉ? Chẳng lẽ là mua cho Tô Y Tình?

Hoắc Linh Chi đột nhiên nhớ tới câu hỏi tối hôm qua trước khi cô nhóc rời đi.

Trần Dục Sâm gõ gõ bàn, đột nhiên lên tiếng: "Linh Chi..." Hoắc Linh Chi lập tức quay phắt lại, không để tâm tới vết máu còn đang dính trên váy, cô nhóc vui vẻ:

"Anh, có chuyện gì à?"

Trần Dục Sâm rất hiếm khi gọi Linh Chi, lần nào gọi, hoặc là ra lệnh, hoặc là cô nhóc làm cho hắn không hài lòng. Lần này, hắn lại gọi bằng giọng điệu là lạ như vậy, Hoắc Linh Chi đương nhiên không thể bỏ qua.

Hắn trầm ngâm, giống như đang lựa lời để mở miệng: "... Dỗ dành phụ nữ, như thế nào?"

Hoắc Linh Chi mở to mắt, cho là mình nghe lầm, thế mà anh ấy lại mở miệng hỏi cách dỗ dành phụ nữ. Không phải từ trước tới giờ anh luôn cho rằng phụ nữ chỉ là trò chơi thôi sao?

Trần Dục Sâm nghĩ nghĩ, cảm thấy lời mình nói hình như không hợp lý, hắn mở miệng sửa lại thành: "Phụ nữ thường thích gì nhất?"

Khóe miệng Hoắc Linh Chi giật giật, bờ vai run run, trước ánh mắt sắc bén của Trần Dục Sâm, cô nhóc kìm nén tiếng cười của mình tới khổ sở.

Hoắc Linh Chi ngẫm lại một chút, trong đầu hơi lóe lên, có lẽ cô nhóc biết lý do rồi. Chắc là anh trai mình tự biết bản thân có lỗi với chị Mộ Hi, cho nên muốn mua thứ gì đó tặng chị ấy, làm quà đền tội.

Chậc, đúng là...

"Kim cương, nhẫn, quần áo, dây chuyền, trang sức, vòng tay,..." Hoắc Linh Chi giơ bàn tay lên, nghiêm túc liệt kê từng món một.

"Còn gì nữa không?" Trần Dục Sâm nhíu mày, có lẽ không thích mấy thứ mà cô nhóc liệt kê ra.

Hoắc Linh Chi phì cười: "Chị ấy là người như thế nào?"

"... Thú vị."

"Thú vị?" Cô nhóc há hốc mồm, "Anh à, bất kể cô gái nào trên thế giới này cũng đều thú vị trong mắt người mình yêu cả."

Hoắc Linh Chi nâng tay, tính vỗ vai Trần Dục Sâm, nhưng bị đôi mắt sắc lạnh của Trần Dục Sâm dọa sợ, bàn tay đang nâng lên cuối cùng hạ xuống, cô nhóc há miệng, lời nói thấm thía: "Anh à, muốn dỗ dành người ta, tốt nhất nên tạo ra một khung cảnh lãng mạn, nơi có tiếng nhạc du dương, êm đềm. Sau đó cầm một bó hoa..."

Khi đó Trần Dục Sâm nghiêng đầu, nghiêm túc lắng nghe.

Bây giờ nhìn lại sợi dây chuyền trong hộp này, Hoắc Linh Chi càng cảm thấy đây chính là món quà mà anh trai mình chuẩn bị sẵn để tạ tội với Tô Y Tình.

Cô nhóc lắc lắc đầu, cầm sợi dây chuyền lên, thuận tay đeo lên cổ, bước ra khỏi phòng, cô nhóc muốn trêu Tô Y Tình một chút!

"Tiểu thư Linh Chi, mời đi theo tôi." Lúc này, một người vệ sĩ tiến đến, cung kính nói.

Hoắc Linh Chi xoay người, tò mò: "Có chuyện gì?"

"Ngài Trần nói muốn dẫn cô đến một nơi, mời cô đi theo tôi."

"À, được rồi."

Cô nhóc đi theo vệ sĩ xuống dưới lầu, vừa bước xuống cầu thang, cô nhóc đã nhìn thấy Tô Y Tình đang ngồi đờ người ra, không biết suy nghĩ cái gì, Hoắc Linh Chị hớn hở chạy tới, "Chị Mộ Hi!"

Tô Y Tình hồi phục tinh thần, mỉm cười: "Em tắm xong rồi à?"

"Đúng vậy, chị đang làm gì thế? Xem tivi cũng có thể ngẩn người như thế à?"

"Chị vừa thấy một tin tức nói là Trương Mẫn, tiểu thư nhà họ Trương đã tự sát vì gia tộc mình phá sản. Hôm nay cũng quá nhiều tin tức liên quan đến nhà họ Trương rồi." Vẻ mặt Tô Y Tình đăm chiêu, cô lại lập tức nhớ đến dáng vẻ cả người đầy máu của Hoắc Linh Chi khi sáng: "Trương Mẫn thật sự tự sát sao?"

Hoắc Linh Chi không thèm để ý, nói: "Sống chết do số, giàu nghèo do trời. Dù cô ta là do bị người giết hay tự sát cũng không liên quan gì đến chị."

Tô Y Tình cũng không nói gì thêm, có điều trong lòng cô lại chắc chắn thêm mấy phần.

"Chị Mộ Hi à, chị đừng nghĩ đến chuyện của Trương Mẫn nữa." Hoắc Linh Chi chu môi, có chút không vui.

"À, cô ta cũng chẳng có gì tốt để chị phải bận lòng cả, hiện tại cũng chỉ là một người đã chết. " Cô nhướn mày, mười phần chắc chính, Trương Mẫn chính là do Hoắc Linh Chi ra tay hạ sát.

Hoắc Linh Chi một tay đặt bên hông, đứng thẳng người, nói: "Ồ, vậy thì tốt rồi. Ây da, không nói nữa nhé, anh trai em gọi em có việc, em ra ngoài trước đây."

Nói xong, không để cho Tô Y Tình kịp phản ứng, cô nhóc đã chạy vội ra ngoài.

Cô đứng im lặng, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Hoắc Linh Chi, bàn tay đặt sau lưng khẽ siết chặt.

Sợi dây chuyền trên cổ của Hoắc Linh Chi, rất quen mắt. Nếu cô nhớ không nhầm, nó giống y hệt sợi dây chuyền cô bị mất năm mười tuổi.

-

Chuyện Trần Dục Sâm cho người thu mua Trương thị, vốn dĩ không nghĩ tới việc ra oai cho người khác xem, thế nhưng vẫn có một số kẻ, trong lòng có tật. Cho rằng ông vua thương trường này ra tay phủ đầu, tức thì mấy cái vòi độc đang âm thầm vươn ra đều rụt hết cả về. Trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ Trần Dục Sâm phát hiện ra chuyện gì. Như nhà họ Vưu là một ví dụ điển hình...

Biệt thự nhà họ Vưu, biệt thự Bạch Vân.

"Chết rồi?"

"Chết rồi."

Vưu Tư Kỳ cũng chẳng thèm để tâm, nếu như dễ dàng giết được Tô Y Tình như vậy, thì cô ta đã leo lên chiếc ghế thiếu phu nhân của Nhà họ Trần từ lâu.

Cô ta cắt một nhánh hoa dư thừa, gương mặt dưới ánh nắng trở nên xinh đẹp vô cùng, thế nhưng lời nói ra lại lạnh đến tận xương: "Tiếp tục cho người ám sát đi."

Vưu Tư Kỳ cũng không định giết Tô Y Tình thật, nếu như giết được thì càng tốt, còn không giết được... Không phải là để cho kẻ thù của mình nhìn thấy thứ mình để tâm rơi vào tay người khác, sẽ càng thú vị hơn sao?

Người lính đánh thuê phía sau im lặng không đáp, Vưu Tư Kỳ khó hiểu, vừa mới quay đầu, một cái tát vang dội đã rơi xuống. Vưu Tư Kỳ đứng không vững, lảo đảo ngã về phía sau, đám cành hoa hồng đầy gai cô ta vừa tỉa xong đều để ở đó. Vừa ngã xuống, bàn tay đặt lên đám cành đầy gai đó, gai xuyên phá da thịt, đâm vào lòng bàn của Vưu Tư Kỳ. Cô ta đau tới nhíu mày. Vết đánh trên mặt đã hơi sưng lên, khóe miệng còn rỉ máu, chứng tỏ người nọ không hề nương tay.

"Ô, không phải ngài Vưu đây sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chỗ tôi thế này."

Nhìn thấy ánh mắt đầy sự châm chọc của Vưu Tư Kỳ, bàn tay vừa đánh cô ta của Vưu Nghiên không ngừng run.

Mãi một lát sau, ông ta mới thu tay về, cũng không có ý định đỡ Vưu Tư Kỳ dậy. Vưu Nghiên chắp tay ra phía sau, ánh mắt có chút cay độc: "Tao đã nói thế nào, không cho phép mày sử dụng lính đánh thuê ở bên California nữa, ai cho mày điều người về đây? Mày muốn cả nhà họ Vưu đều chết mới yên đúng không?"

"Cha à, để cho tôi phải lấy một kẻ đã hại chết mẹ mình, tôi làm không được. Không phải chỉ cần lấy được Nhà họ Trần là được thôi sao, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần Trần Dục Sâm chết là được."

"Mày nghĩ Trần Dục Sâm dễ dàng bị giết như vậy sao? Đừng có tưởng rằng đêm hôm đó mày mượn danh nghĩa tao điều một đám lính đánh thuê về đây để ám sát Trần Dục Sâm mà tao không biết! Trứng mà đòi khôn hơn vịt, nếu như không phải tao nhanh tay che dấu thì bây giờ mày không phải ngồi đây, mà là ngồi trong quan tài rồi, đừng có không biết tốt xấu!"

Bí mật bị vạch trần, Vưu Tư Kỳ cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì, cô ta cười lạnh một tiếng: "Người cha thân yêu của tôi, nếu như ông không ra tay, thì tôi cũng có cách khiến chuyện này kết thúc vô cùng êm đẹp."

Vưu Nghiên hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên sau hơn mười năm ông ta nhìn kỹ lại người con gái này của mình, đúng là thay đổi, thay đổi vô cùng nhiều.

"Mày định hợp tác với Kai? Hay là Karim?"

"Hợp tác với ai là chuyện của tôi, cha à, ông đã già rồi, đã tới lúc nghỉ ngơi rồi." Vưu Tư Kỳ đứng dậy, lạnh nhạt phủi phủi bụi dính trên váy.

"Mày..."

"Ông yên tâm, nếu như không thể giết chết Trần Dục Sâm trước khi đám cưới xảy ra, tôi đương nhiên sẽ lấy hắn... Sẽ cho hắn biết cảm giác, tự tay giết người mình yêu là thế nào."

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.