Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Gái

Tiểu thuyết gốc · 2552 chữ

Trường Lâm sau khi lên trên xe, lập tức đi chạy đến chỗ nhà trẻ. Cũng thây may là lúc này thành phố cũng không gặp phải vấn đề gì, nếu không hắn sẽ hối hận đến chết mất.

Trường Lâm bây giờ đã cởi bỏ bộ quân phục dính đầy máu của đám Ma Năng Thú kia, mà khoác lên người một bộ sơ mi trắng, cùng với một chiếc quần tây đơn sơn.

Hắn liên tục nhìn vào trong kính xe mà chả chuốc lại mái tóc của mình. Nhìn thấy điều đó, tài xế chở hắn là Lý Văn Minh chăm chọc:

- Tướng quân bình thường dù có gặp đại tướng quân đi chăng nữa thì cũng không chải chuốc đến mức. Nên ta đoán chắc là ngài đi gặp vợ mình đúng không?

Bị nói trúng tim đen, Trường Lâm cười ngượng nói:

- Ha ha... Ta dễ bị nhận ra như thế sao? Đúng là lần này ta gặp gia đình của mình. Nhưng không phải là gặp vợ, mà là con gái.

Lý Văn Minh nghe thế thì ồ lên nói:

- Con gái? Không phải từ trước đến giờ tướng quân luôn làm việc rất chăm chỉ ở cơ quan hay sao? Bây giờ sao lại tòi ra một đứa con gái thế?

Trường Lâm tựa đầu vào kính xe ma năng, mà nhìn về phía xa xăm nói:

- Chỉ là trước kia đã từng quen một người mà thôi...

- Ha ha, không phải là bị đổ vỏ chứ?

Nghe thấy những lời thoải mái này của Lý Văn Minh, Trường Lâm cảm thấy không thoải mái, mà nói:

- Hừ, bộ cha mẹ ngươi ở nhà không nói với ngươi cách ăn nói hay sao?

Lý Văn Minh mặc dù cũng làm dưới trướng của Trường Lâm cũng đã lâu, đối với tính cách của hắn thì có chút hiểu rõ. Nhưng khi nghe được những lời này của hắn, thì Lý Văn Minh đột nhiên im bặc không dám ho gì nữa, và hắn cũng tự biết bản thân mình đã đùa quá trớn.

Lý Văn Minh hỏi:

- Vậy tại sao tướng quân dám chắc đó là con gái mình thế?

Trường Lâm ngẫm nghĩ một hồi rồi thở dài nói:

- Cô ấy chưa bao giờ lừa ta... Thế thôi.

Lý Văn Minh nghe thế thì mép miệng có chút co giật. Hắn không thể ngờ được vị tướng quân này từ trước đến giờ thông minh kiệt xuất, thế nhưng ngày hôm nay lại ngu ngốc tin vào một điều vu vơ vô căn cứ đến như thế.

Lý Văn Minh gượng nói:

- Vậy chúc tướng quân may mắn rồi.

Hai người trò chuyện vừa xong, Lý Văn Minh cũng chở hắn đến một nhà trẻ lớn tên là Hoa Hướng Dương.

...

Bên trong nhà trẻ, một cô bé tầm bốn năm tuổi sỡ hữu một mái tóc màu hồng dài xỏa ngang lưng, đang chơi xếp gạch cùng với bạn bè của mình.

Khi nghe tiếng xe bên ngoài, cô bé ấy lập tức đứng dậy mà cạy nhanh ra cửa, khiến cho các cô giáo ben trong không kịp phản ứng mà phải loạn choạng đuổi theo.

...

Đến trước cửa nhà trẻ, tim của Trường Lâm đập thình thịch thìn thịch, như muốn vỡ ra vậy. Hắn không thể nào ngờ được có một ngày mà mình được nhận một thiên thần nhỏ từ trên trời rơi xuống như thế.

Lúc này từ cửa bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh nhỏ bé đang chạy vun vút như phóng tới. Cô bé kia thấy Trường Lâm thì nhảy cẫng lên, bám vào lòng của hắn.

Cô bé nói:

- Papa tới rồi! Papa tới đón Tịch Mị rồi! Mẹ quả nhiên không lừa Tịch Mị mà

Trong khi Trường Lâm chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã có hai cô giáo đằng sau chạy đến.

Một cô giáo trong trẻ nói:

- Cho tôi thứ lỗi, con nhóc này tự nhiên chạy ra khỏi khu vực trong trẻ nhanh quá. Làm phiền anh rồi.

Rồi cô hướng về phía Tịch Mị mà nói:

- Tịch Mị à, chúng ta về nhé. Hôm nay bố con sắp đến đón đấy.

Tịch Mị ôm chặt lấy người của Trường Lâm không buông, nói:

- Đây là papa của con. Papa, mẹ nói là khi chúng gặp lại nhau, papa phải mang con về nhà đấy.

Nghe thấy cái tên Tịch Mị, đầu ó` Trường Lâm như bùng nổ. Tay hắn run rẩy bế Tịch Mị lên, mà nhìn cô bé nói:

- Con là Tịch Mị?

Tịch Mị xin xắn cười nhẹ một cái hệt như là nắm ấm mùa xuân chiếu rọi nói:

- Dạ vâng!

Tịch Mị là một con bé cực kỳ xinh đẹp, với nước da trắng ngần, hồng hào mịn màn, lại sỡ hữu thêm một khuôn mặt xinh đẹp, dễ thương hệt như là một thiên thần nhỏ, khiến ai nấy nhìn vào đều phải suýt xoa. Đặc biệt giống với mẹ nó, là Tịch Mị sỡ hữu một mái tóc dài hồng đặc trưng, không lẫn vào đâu được.

Tịch Mị thấy Trường Lâm như nhớ ra điều gì đấy, mà lấy từ trong người mình ra tờ giấy được gấp gọn đưa cho hắn.

Trường Lâm hỏi:

- Gì đây con?

Tịch Mị hồn nhiên đáp:

- Đây là thứ mà mẹ nói rằng khi con gặp được papa thì nhất định phải đưa nó cho papa, nếu không thì papa nhất định sẽ bỏ con ở lại nơi đây.

Vừa cầm lấy tờ giấy mà Tịch Mị đưa cho, thì tờ giấy lập tức chuyển màu. Hai màu hồng xanh, xoay quanh tờ giấy một hồi cuối cùng lại hòa hợp lại, trở lại thành một tờ giấy màu trắng.

Lúc này Trường Lâm mới nhận ra đây chính là cách xét nghiệm ADN hiện đại nhất. Chỉ cần hai người chạm tay vào cái thiết bị nhìn giống như tờ giấy này, những vi mạch bên trong sẽ lấy đi một phần ADN của hai người để mà tiến hành xét nghiệm. Nếu hai màu trộn lẫn lại thành màu trắng thì là cùng huyết thống, nhưng nếu hai màu không hòa trộn lại mà trự tiếp tan ra thì coi như không phải.

Tịch Mị như thế mà lại chính là con của cô ấy cùng với hắn!

Tịch Mị ôm lấy papa của mình mà dúi mặt mình chà chà lên khuôn mặt thô ráp của Trường Lâm, nói:

- Mẹ từ cho con xem hình của papa rồi, tiểu Mị không ngờ là papa ngoài đời còn đẹp trai, phong cách hơn trong ảnh nữa.

Trường Lâm thấy như thế thì đẩy nhẹ đầu Tịch Mị ra, ngượng ngùng nói:

- Ba chưa cạo râu, con chà nhu thế, con sẽ bị đau đấy.

Tịch Mị hồn nhiên nói:

- Mẹ nói Tịch Mị da dày, không sợ đau. Tịch Mị chỉ muốn gần papa mà thôi.

Trường Lâm kéo con gái mình đứng sau, mà nói với cô giáo:

- Tôi là Trường Lâm, ba của đứa trẻ này. Mọi người có thể để tôi nhận lấy Tịch Mị được không?

Một trong hai cô giáo nói:

- Đúng rồi, mẹ của Tịch Mị có nói, ba của con bé tên là Trường Lâm. Nhưng mà để chứng thực anh tên là Trường Lâm thì anh có thể xuất trình giấy tờ được không?

Trường Lâm nghe thế có chút bối rối, vì lần này nhanh chóng muốn đi đón Tịch Mị nên hắn đã quên đi vài giấy tờ tùy thân quan trọng như là căn cước, nên không có thứ gì để chứng thực được thân phận của mình.

Hắn xoa đầu, cười nhẹ một cái, nói:

- Giấy tờ tùy thân thì tôi không có. Nhưng tôi có gia nhập quân ngũ, không biết chút giấy tờ quân binh mang theo bên người có thể dùng được hay không?

Cô giáo Âu Lý Hân nói:

- Cũng được. Chỉ cần có mặt anh, cùng với tên tuổi quê quán là đủ.

Trường Lâm lấy ra chiếc ví của mình, bên trong chiếu ra một cái màn hình màu xanh, ghi đầy đủ thông tin quân binh của hắn trên đấy.

Âu Lý Hân liếc mắt, đọc tên từng cái một. Cuồi cùng há hốc miệng không thể ngậm lại được.

Cô bất ngờ nói:

- Anh... Anh là tướng quân?! Người đã đả bại được Thục Thần Thụ chết người ở Thành Milan cách đây mấy ngày đấy ư? Trương tướng quân!

Bị người khác nhận ra thân phận, Trường Lâm vốn không thích đối ngoại với người bên ngoài, nên cả thấy vô cùng ngại ngùng mà ngãi đầu nói:

- Vâng chính là tôi....

Âu Lý Hân như gặp được thần tượng của đời mình, liền lao lên như hổ đối mà bắt lấy tay của Trường Lâm.

Cô nói:

- Trường tướng quân, cha của tôi hâm mộ tướng quân đã lâu. Chỉ tiếc rằng ông ấy đã về hưu, không thể có một ngày được gặp mặt tướng quân được. Trường tướng quân có thể cho tôi hận hạnh được chụp một bức ảnh được không?

Trường Lâm chưa kịp nói gì, thì Tịch Mị phia sau đã đứng ra, giang hay cánh tay nhỏ bé của mình chắn trước hai người, bảo vệ papa của mình, mà nói:

- Cô Hân, con sẽ không cho cô làm hại papa đâu!

Trường Lâm nhẹ nhàng xoa đầu Tịch Mị nói:

- Tịch Mị cô Hân không có ý xấu đâu, chỉ là chụp một tấm hình mà thôi. Không có gì nghiêm trọng cả.

Hiểu chuyện, Tịch Mị xụ mặt buồn bã nói:

- Tịch Mị sai rồi, papa đừng phạ Tịch Mị.

Nhìn thấy khuôn mặt biết lỗi của cô bé đáng yêu quá mức, giống như là một mũi tên tình yêu màu hồng bắn xuyên qua tim hắn vây. Khiến cho Trương Lâm không thể nhịn được mà nhẹ nhàng xoa đầu Tịch Mị.

Hắn ân cần nói:

- Không sao đâu, đây không phải là lỗi của con.

Tịch Mị nghe papa mình nói như thế, thì lại nở ra một nụ cười rạn rỡ nói:

- Không phải lỗi của con.

Chụp xong bức ảnh, Trường Lâm còn đặc biệt ký tặng, cùng trao một ngôi sao nhỏ cho Âu Lý Hân.

Khi chuẩn bị chia tay để dẫn Tịch Mị về nhà mình, thì Âu Lý Hân đã không kìm lại đươc mà ôm lấy cô bé, nói:

- Tịch Mị về rồi, cô Hân sẽ rất buồn đấy. Không dễ gì kiếm được một thiên thần nhỏ như con trong đám tiểu quỷ nghịch ngợm kia.

Rồi sau đó Âu Lý Hân mới chịu thả Tịch Mị ra để cho cô bé chạy về với bố cửa mình.

Mặc dù chỉ mới gặp nhau thôi, nhưng hai bố con bọn họ hệt như một cặp cha con thân thiết đã biết nhau từ khi mới đẻ vậy. Lúc nào Tịch Mị cũng dùng đôi bàn tay nhỏ bé của ình giữ ngón tay của Trường Lâm, hệt như sợ hắn bị người khác cướp đi vậy.

Nhận được Tịch Mị xong, Trường Lâm thuê một chiếc xe chở con gái mình đi dạo phố.

Hắn hỏi:

- Ở trong nhà trẻ một tuần con có cảm thấy cô đơn hay không?

Tịch Mị hồn nhiên nói:

- Dạ không ạ! Cô Hân rất thương con,m bạn bè cũng rất tốt. Tối nào con cũng được cô Hân hát ru khi ngủ nữa. Rất vui papa ạ!

Trường Lâm thở dài một tiếng đầy não nề nói:

- Là lỗi của ta. Ta dự định sau khi đánh xong Thành Milan là sẽ về với con luôn. Nhưng lại quên rằng chuyện sắp xếp cho lên chức tướng quân mới tốn nhiều thời gian đến như vậy.

Tịch Mị ấp áp đặt tay mình lên tay Trương Lâm, cười rạng rỡ một cái, chữa lành tâm hồn nức vỡ của hắn, nói:

- Không phải lỗi của papa đâu! Tịch Mị cũng chỉ mới đến đây có vài ngày mà thôi. Mẹ cũng biết papa bận việc, nên giữ Tịch Mị ở trong nhà vài ngày.

Nghe con bé lập lại giọng điệu hồi nãy của mình, Trường Lâm không khỏi cảm thấy ấm lòng.

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu con gái của mình, nói:

- Lần này ba nghỉ hưu rồi. Nên có thể dành toàn bộ thời gian để chơi với con. Nghe được chứ?

Nghe thấy papa mình nói như thế thì cười rạng rỡ nói:

- Dạ vâng papa. Papa là tuyệt nhất!

Thấy con gái mình dễ thương như thế, Trường Lâm không khỏi nhớ đến những chuyện trước kia của hắn.

Nguyên lai năm đấy hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mới bước vào độ tuổi mới lớn. Trong người mang theo vô số hoài bão lớn nhỏ, đầu óc thì non dại, chưa hiểu chuyện gì sẽ xảy đến với bản thân. Khi đấy hắn gặp được mối tình đầu của mình. Cô ấy tên là Diễm Lệ Xuân, chính là mẹ của Tịch Mị.

Lần đầu gặp hắn đã bị vẻ đẹp của Diễm Lệ Xuân hớp đi ba hồn bảy phách. Từ đó khiến Trường Lâm mê mệt không thôi.

Hắn lúc đấy bị Diễm Lệ Xuân từ chối không biết lần thứ bao nhiêu, nhưng hắn vẫn luôn không bỏ cuộc. Nàng chê hắn thấp bé thì hắn kiên cường kéo xà, bơi lội, ăn uống điều độ. Nàng nói hắn một chút kiến thức cũng không có, hắn liền lao đầu vào học tập. Nàng chê hắn hèn nhát, không chút dũng khí nào, hắn liền lao đầu lên thách đấu với một con Ma Năng Quái trong trường đào tạo của mình.

Cuối cùng sự nhiệt tình đến ngu ngốc kia của hắn cũng đã đốn ngã được Diễm Lệ Xuân.

Hẹn nàng đi ăn uống, xem phim, ngắn pháo hoa, cuối cùng lại chính là vào một đêm trăng thanh gió mắt, hai người hòa quyện lại vào với nhau, trao cho nhau những gì nồng thắm nhất của sự kết tinh tình cảm.

Nhưng sau cái ngày mặn nồng đấy, thì khi Trường Lâm lại đến nhà của Diễm Lệ Xuân một lần nữa thì hắn không thể nào tin được vào mắt mình đó chính là nguyên cả ngôi nhà cao lớn như thế mà lại bị đè bẹp bởi xác của một con Ma Năng Quái đang ngủ.

Sau khi con Ma Năng Quái kia được giải quyết xong. Trường Lâm lại tuyệt vọng tìm kiếm tên Diễm Lệ Xuân trong số những người bị mất tích. Nhưng khác với kỳ vọng của hắn, cái tên Diễm Lệ Xuân dường như không tồn tại, những hàng xóm sống sót kế bên cạnh phòng của Diễm Lệ Xuân cũng không ai biết cô ấy là ai. Dường như Diễm Lệ Xuân mà hắn yêu ấy chưa từng tồn tại vậy.

Trường Lâm sau đó đã rất buồn, dường như chìm vào trong tuyệt vọng. Cuối cùng hắn lại một lần nữa đứng lên, được tuyển chọn vào quân ngũ, vào quân đội mà chém giết mấy con Ma Năng Quái.

Bạn đang đọc Nghỉ Hưu, Ta Về Quê Nuôi Con Gái sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.