Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tịch Mị Sẽ Ở Bên Cạnh Papa

Tiểu thuyết gốc · 3139 chữ

Nhưng trước khi chở Tịch Mị trở về nhà thì Trường Lâm hỏi:

- Tịch Mị... Con có muốn ăn gì không?

- Ăn gì?.... À đúng rồi papa biết cái thứ xốp xốp mát lạnh khi bỏ vào miệng không? Tịch Mị muốn ăn thứ đó!

- Ý con là kem?

- Đúng rồi là kem! Mẹ nói papa thích kem lắm, Tịch Mị muốn ăn kem cùng với papa.

Nghe thế Trường Lâm nhìn tiểu thiên thần của mình một cái, rồi cười nhẹ. Không ngờ được Diễm Lệ Xuân vẫn nhớ món ăn mà hắn kể với cô lần đầu tiên.

Thực ra Trường Lâm không thích kem, nhưng mà Diễm Lệ Xuân thì ngược lại với hắn, rất thích kem, đặc biệt chính là hương vani truyền thống. Vì để giữ mối quan hệ tốt với nàng, Trường Lâm lúc nào cũng ra vẻ rằng mình cũng rất thích ăn kem, để có thêm thời gian bên cạnh Diễm Lệ Xuân.

Nhớ đến những hình ảnh khi xưa ấy, Trường Lâm bất giác cảm hất thời gian trôi đi nhanh thật. Mới khi nào hắn vẫn còn là một tên chỉ mới đạt đủ tiêu chuẩn để tiêm huyết thanh, bây giờ đã trở thành một cựu tướng quân có người biết đến rồi.

Hai cha con dừng xe tại một quán kem lớn. Trường Lâm nắm tay Tịch Mị dẫn cô bé đi cùng hắn vào tiệm. Người bên đường nhìn thấy cô bé xinh xắn dễ thương, đẹp tựa như một tiểu thiên thần nhỏ thì không ngừng khen thầm:

- Nhìn hai cha con bọn họ kìa. Đáng yêu quá đi mất.

- Này cậu... Thấy cô bé kia không? Mình thật sự muốn nựng nó một cái quá. Ước gì đứa quỷ cái nhà mình cũng có thể ngoan ngoãn bằng một phần mười nó thì mình cũng đã mãn nguyện rồi.

- Trời ơi, dễ thương quá...

- Như mà mày có chú ý hay không? Người cha bên cạnh của đứa nhóc cũng nổi bậc không kém. Đngs chuẩn gu tao, cao ráo lãng tử, lúc cười thì hiền từ ấm áp... Thật khiến cho con tim thiếu nữ rạo rực mà.

- Hừ, người ta có chồng rồi đấy, mày định trở thành bồ nhí à?

Vào quán kem, Tịch Mị gọi món:

- Chú ơi cho cháu hai phần kem, một phần vị dâu, một phần socola ạ!

Nhìn thấy đứa nhóc đáng yêu như thế, anh nhân viên quán đang não nề vì cái công việc chết tiệt này chả kiếm được bao nhiêu tiền thì như được đi tắm trong bồn nước nóng, tinh thần, da dẻ đều trở nên hồng hào sảng khoái.

Anh nhân viên nói:

- Được thôi, chú muốn dùng gì không?

Trường Lâm khua tay nói:

- Không, không cần, con bé đã kêu cho tôi rồi.

Lúc này đột nhiên chuông điện thạo của Trường Lâm reo lên. Hắn bất ngờ, mở ra thì lại chính là số của Diễm Lệ Xuân khi trước đã gọi cho hắn.

Hắn bật điện thoại lên nói:

- Alo...

Diễm Lệ Xuân bên kia đầu dây cười nhẹ một tiếng nói:

- Chào anh, Trường Lâm. Anh khỏe chứ?

Không kìm được xúc động, Trường Lâm nói:

- Lệ Xuân, bây giờ em đang ở đâu thế? Nói địa chỉ đi. Anh sẽ lập tức qua đón em về.

Diễm Lệ Xuân thần thần bí bí nói:

- Xin lỗi Trường Lâm, bây giờ em đang ở một nơi rất xa, rất rất xa, anh không thể nào tới được. Chừng nào có được thời điểm thích hợp, em sẽ đi tìm anh.

Trường Lâm lúc nào bỗng nhiên rơi lệ, mà xụi xịch nói:

- May quá, may quá rồi. Em vẫn không sao... Thật may quá.

- Này... Anh đừng có trẻ con như vậy. Trước kia không phải em nói là em đang rất ổn hay sao? Lần này em gọi hỉ là muốn hỏi thăm việc anh đã đón Tịch Mị chưa?

Thấy Diễm Lệ Xuân không muốn nhắc đến những chuyện xưa nữa, Trường Lâm cũng gạt phăng đi, nói:

- Anh đón Tịch Mị rồi, con bé ngoan ngoãn, để thương thật. Mà anh muốn hỏi em một điều...

- À nếu con bé không sao thì tốt rồi, em cứ sợ nó mới đến lại gây chuyện nữa thì khổ. Mà anh muốn hỏi chuyện gì?

- Lần cuối cùng hai chúng ta gặp nhau là chừng mười mấy năm về trước đúng không?

- Đúng vậy, thì sao?

- Nếu đã là như thế thì đến bây giờ con bé ít nhất cũng phải mười tuổi rồi chứ. Không lý nào lại chỉ mới ba bốn năm tuổi như thế này được.

Nghe đến đây bên đầu dây bên kia Diễm Lệ Xuân không thể tỏ ra thần thần bí bí được nữa, mà cứng đờ hóa đá. Dường như chuyện này cô ấy chưa từng nghĩ tới, mười mấy năm như thế, không lý nà Tịch Mị nhỏ tuổi như thế, mà lại cùng huyết thống với Trường Lâm được.

Cô gượng gạo nói:

- Trường Lâm à, chuyện này em chưa thể nói với anh được. Anh chỉ cần biết là Tịch Mị là con của anh cùng với em mà thôi.

Vì là một người lúc nà cũng muốn chiều chuộng vợ mình hết lòng, thế nên Trường Lâm cũng không gặng hỏi mà quyết định tin tưởng Diễm Lệ Xuân.

Hắn nói:

- Được rồi, nếu em không muốn thì cũng không cần nói. Thời gian sẽ trả lời tất cả mà thôi.

Rồi hắn hướng về phía Tịch Mị hỏi:

- Tịch Mị, con muốn nói chuyện với mẹ hay không?

- Dạ vâng!

Tịch Mị tay vừa cầm kem, tay vừa cầm điện thoại của Trường Lâm mà nói chuyện với Diễm Lệ Xuân.

Nhìn thấy khung cảnh cô bé cười tươi như hoa thế, Trường Lâm bất tri bất giác nở ra một nụ cười ấm áp. Lòng hắn từ trước đến nay chưa từng cảm thấy yên bình đến như thế. Quyết định nghỉ hưu sớm quả thực là một quyết định đúng đắng.

Tịch Mị nói:

- Dạ vâng! Con khỏe! Papa tốt với con lắm mẹ ạ. Con sẽ yêu papa thay cho phần mẹ nữa!

Vừa nói dứt câu này thì một tiếng hú còi vang lên in ỏi, choi tai.

Nhận ra điều không ổn Trường Lâm liền chạy tới chỗ Tịch Mị, ôm cô bép vào trong rồi nằm rạp xuống đất.

Mặt đất run lên dữ dội, phía bên ngoài cách hai bố con đúng một cây số tròn bỗng nhiên lồi lên một cái núi lớn. Sau đấy cái núi nứt toát ra để lộ ra bên trong là một con Ma Năng Quái hình chuột to bằng một tòa nhà mười tầng, với toàn thân được bao bộc bởi một lớp lông dày, với một lớp kim khoáng cực kỳ cứng có tên Đặc Vân, chuyên dùng để chế tạo những viên đạn chống lạ Ma Năng Quái.

Vì có một lớp Đặc Vân bao bọc trên người thế nên được người đợi gọi là Đặc Vân Quái. Được phân loại cấp bậc nguy hiểm là bậc B.

Trong các Ma Năng Quái được phân thành S, A, B, C, Và thấp nhất là D. Với những con bậc D là những con có thể giết người, bậc C là có thể khiến cho một đội quân thông thường của loài người bị tiêu diệt, bậc B chính là thảm họa tương đương với một cuộc chiến tranh lớn của nhân loại, cấp A chính là một thảm họa với nguy mô toàn quốc gia, và cuối cùng là cấp S, chính là thảm họa mang tính hủy diệt cấp bậc hành tinh.

Trước kia đa từng có một con quái vật cấp S kém chút nữa đã xuất hiện. Nếu không phải nhờ sự anh dũng của Anh Hùng Diệt Thế cùng với hơn ngàn vị Siêu Năng Giả cấp A hi sinh thì e rằng địa cầu này đã nằm dưới nanh vuốt của con Ma Năng Quái cấp S kia rồi.

Cứu lấy được Tịch Mị khỏi cơn chất động đầu tiên, Trường Lâm dựa vào xúc cảm được cải biến của mình mà cảm nhận được hầm trú ẩn gần nhất hai bố con. Hắn mở hết tốc lực, bay đi như tên bắn. Chỉ trong vòng một khắc đã mang thiên thần nhỏ của mình vào nơi trú ẩn an toàn.

Hắn nói:

- Tịch Mị ngoan, ở đây chờ ba về nhé?

Tịch Mị lúc này lại bứng bỉnh ôm lấy ngực Trường Lâm nói:

- Tịch Mị không muốn ở lại đâu, Tịch Mị muốn chiến đấu cùng papa. Papa nhìn Tịch Mị thế thôi, nhưng Tịch Mị khỏe lắm đấy. Tịch Mị sẽ giúp papa, Tịch Mị sẽ giúp papa mà, papa cho Tịch Mị đi chung với papa đi.

Trường Lâm bế Tịch Mị lên, đi vào bên trong hầm trú ẩn nói:

- Được rồi, nếu Tịch Mị muốn đi cùng papa thì papa sẽ không đi nữa. Mà ba sẽ ở lại đây với con.

- Hay quá, hay quá, papa ở với Tịch Mị.

Trường Lâm bước vào hầm trú ẩn, nhìn quanh một hồi rồi đặt Tịch Mị vào trong gốc được xây dựng cứng nhất, sau đấy bật đèn lên.

Vừa bật đèn thì Trường Lâm đã lập tức biến mất, chỗ hắn đứng chỉ còn lại một con gấu bông được đặt trước mặt Tịch Mị.

Tịch Mị thấy bố mình biến mất, không những không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn tỏ tra vẻ giận dỗi, nói:

- Papa không chịu nghe lời mình gì cả. Mình có năng lục giúp đỡ papa mà, tại sao papa lại không tin mình. Mang theo mình cơ chứ, mình sau chuyện này phải báo với mama về chuyện papa lại đi đánh nhau mới được, để mama chửi papa thúi đầu luôn. Hừ hừ, Tịch Mị không thích papa nói dối, không tin lời Tịch Mị chút nào!

Lúc này Trường Lâm đã phi người ra bên ngoài. Chứng kiến con quái vật Đặc Vân Quái kia càn quét nội thành thành phố hệt như một chiếc xe tăng như thế thì hắn đã nghĩ ra một đối sách.

Trường Lâm hỗ trợ người dân sơ tán xong, thì lao lên, tung ra một thụi thẳng vào mặt con Ma Năng Quái cấp B kia.

Cú đấm của hắn sỡ hữu lực đạo mạnh mẽ vô song, một đấm như tên lửa đã khiến cho Đặc Vân Quái choáng váng đầu óc, lùi lại khoảng chừng vài mét.

Nó thấy người có thực lực mạnh mẽ liền nổi lên cơn thèm ăn, thế là đuổi theo sau người vừa tung đấm đánh nó choáng váng.

Trường Lâm từ từ dẫn dụ con Đặc Vân Quái này ra vùng ngoại ô cực kỳ ít người để dễ bề hành động.

Hắn sau khi đã dẫn dụ được rồi thì đứng lại, đối mặt với con quái thú khổng lồ cao hơn ba mươi mét kia.

Trường Lâm đấm tay xuống đất, lôi lên một cây thép dùng trong xây dựng. Cây thép sáng lên từng tia xanh lam, không ngừng tỏa ra vô số tia sét bao bọc lấy thanh thép này, biến nó trở thành một vũ khí lợi hại.

Hắn hạ thấp trọng tâm, đưa thanh thép cao qua đầu, rồi biến thành một tia chớp màu xanh vòng qua phía sau con chuột kia. Dùng thanh thép hắn cắm một phát cực mạnh vào đuôi. Dòng đỉnh cao thế hơn một ngàn vôn chạy khắp người con Đặc Vân Quái kia, khiến cho toàn thân tê giật, cả người hiện lên vô số mảng đen bị cháy xém.

Nhân lúc nó bị tê liệt, Trường Lâm lại phóng tói, găm cho nó thêm hai phát nữa ở đùi, làm con Đặc Vân Quái này bất động, không thể nào di chuyển được.

Vì Đặc Vân Khoáng này đặc biệt cứng cáp, thế nên nếu là sát thương thông thường thì sẽ không thể nào làm tổn thương được nó. Nhưng Trường Lâm thì lại có thể.

Hắn sau khi khiến cho con chuột này không thể di chuyển được nữa mà vòng xuống, tung ra vô số cú đấm sỡ hữu lực đạo phi thường vào vùng bụng của con Ma Năng Quái.

Khi đấm vào, lực của nắm đấm của Trường Lâm không bị chặn lại bởi lớp Đặc Vân Khoáng dày đặc mà dưới tác dụng của Xuyên Phong thì nó trực tiếp đánh thẳng vào nội tạng của con Đặc Vân Quái này, khiến cho lục phủ ngũ tạng của nó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Kỳ thực năng lực của Trường Lâm không phải là lôi điện hay là ngự phong mà kỳ thực yếu ớt hơn rất nhiều, đó chính là thích nghi.

Đúng vậy, đó chính là năng lực thích nghi, được thu thập bởi máu thịt của một con thằng lằng bất tử gọi là Tử Quân. Năng lực này lúc ban đầu chỉ giúp Trường Lâm chịu nóng, chịu lạnh, chịu thêm cả thời tiết khắc nghiệt cùng với cải thiện thể chất một chút mà thôi. Nhưng sau khi chinh chiến qua không biết bao nhiêu là chiến trường thì năng lực thích nghi lại trở nên cực kỳ bá đạo.

Nguyên lai là tiến hóa luôn bắt đầu bằng việc thích nghi. Cá khi lên bờ để tiến hóa thành bò sát thì cần phải thích nghi với môi trường trên cạn, thì cơ thể sẽ tự nhiên mà biến hóa trở nên phù hợp hơn. Và Trường Lâm cũng như thế, hắn chiến đấu càng nhiều, càng chém giết nhiều con quái thú, thì năng lực thích nghi của hắn, càng biến đổi hắn nhanh hơn. Cuối cùng sau đó những năng lực thích nghi này dần dần trở thành tiến hóa, ban cho Trường Lâm vô số năng lực đặc biệt, nhiều hàng trăm lần so với những người Biến Dị khác.

Đánh xong, con Đặc Vân Quái không còn sức lực nào nữa, mà nằm rạp xuống mặt đất. Khi này Trường Lâm cũng đã mệt bở hơi tay, nhưng hắn không thể nào dừng được. Thiếu đi cơ giáp hỗ trợ, thực sự quá mức khó khăn mà.

Trường Lâm tung người bay lên cao, nhắm thẳng vào điểm yếu trên đỉnh đầu của con Đặc Vân Quái này là một viên tinh thể sáng bất thường mà đánh vào.

Nhưng lúc này hắn bỗng nhiên khựng lại, cả người đau đớn quàn oại, da thịt xương cốt thì như bị nứt ra vậy.

Hắn thầm chửi:

- Chết tiệt, tại sao lại là lúc này cơ chứ?

Năng lực thích nghi tiến hóa của hắn thực sự rất bá đạo, không những có thể phục hồi vết thương nhanh chóng, tiến hóa thêm vô số siêu năng lực, nhưng nó không phải là không có điểm yếu.

Khác với Siêu Năng Giả được thức tỉnh tự nhiên với sự thích nghi của cơ thể vừa đủ để cho siêu năng lực xuất hiện mà không gây nên chuyện gì bất trắc. Thì ngược lại Biến Dị Giả lại đem nó vào cơ thể của mình. Từ đó có nguy cơ gây nên vô số hệ lụy, như là bệnh tật, di chứng.

Và Trường Lâm cũng không ngoại lệ. Sau một lần thích nghi thì tế bào Ma Năng Quái được đưa bên trong hắn lại sinh sản mạnh mẽ, đến bây giờ là năm hắn ba mươi ba tuổi, những tế bào mà Siêu Năng Giả cấp A được đưa vào bên trong cũng không thể nào chống lại được những tế bao của Ma Năng Quái Tử Quân được nữa.

Và ngay hôm nay những tế bào kia lại một lần nữa ảnh hưởng tới hắn.

Con Đặc Vân Quái kia cũng nhận ra sự khác thường của con mồi của mình, nên liền nhe nanh há miệng định đớp lấy Trường Lâm đang ngã trên không trung.

Vào lúc cận kề sinh tử nhất thì hắn lại nghe thấy được giọng nói của con gái mình Tịch Mị:

- Papa cố lên! Papa sẽ không thua đâu! Papa Tịch Mị vô địch.

Nghe thấy những lời đó, cơn đau lập tức chắm dứt, cả cơ thể của Trường Lâm như vừa được tiêm thuốc vào, mạnh mẽ trào dâng hệt như núi lửa.

Hắn gồng người, khiến cho phía sau lưng mình mộc ra hai cái cánh dơi lớn.

Dùng cánh, Trường Lâm tránh thoát được một đòn táp khủng khiếp đó của Đặc Vân Quái. Nắm lấy thời cơ, hắn cường hóa tay mình bằng vô số vảy nhỏ của thằng lằn xanh lam, mà lao xuống tung ra thêm một đấm mang theo lôi điện bắn thẳng vào điểm yếu bên trên đỉnh đầu của con quái thú kia, phá nát đi hệ thần kinh cùng với hệ Ma Năng của nó, trực tiếp hóa kiếp cho con chuột này.

Mặc dù không mang thương thế, nhưng Trường Lâm cũng không khấm khá gì. Cả người hắn như đau điến như muốn vỡ tung ra vậy, nhưng nhớ đến hình ảnh tươi cười của Tịch Mị, hắn liền cố sức mà chạy đến hầm trú ẩn kia.

Khi mối nguy hiểm đã được dời đi thì hầm trú ẩn cũng được mở ra, tiếp theo đó là cả đoàn người chạy lũ lượt ra bên ngoài.

Trường Lâm mặc dù là Biến Dị Giả cũng không ngăn được đám đông, chỉ có thể đứng bên ngoài gọi lớn:

- Tịch Mị, Tịch Mị, Tịch Mị con ở đâu rồi, con ở đâu rồi? Tịch Mị trả lời ta đi!

Từ phía đoàn người lao ra như lũ kiến vỡ tổ kia, Tịch Mị lại một lần nữa nhảy lên bám vào người của Trường Lâm, nói:

- Papa, Tịch Mị ở đây.

Lúc trước cũng chính là một con Ma Năng Thú đã cướp đi Diễm Lệ Xuân của hắn, thế nên lần này khung cảnh kia cũng y hệt, nên Trường Lâm cực kỳ lo lắng, sợ nó lại xảy ra một lần nữa.

Nhưng thật là may mắn, chuyện này đã không xảy ra một lần nữa.

Hắn ôm chầm lấy Tịch Mị vào trong lòng, hai mắt thì xúc động ngấn lệ.

Tịch Mị thấy papa mình như thế, cũng không tài nào nỡ giận hắn được.

Cô bé vỗ nhẹ đầu của hắn, hệt như trước kia hắn đã từng làm với cô bé mà cười nhẹ một cái nói:

- Papa, ổn rồi, ổn rồi. Tịch Mị ở bên cạnh papa mà

Bạn đang đọc Nghỉ Hưu, Ta Về Quê Nuôi Con Gái sáng tác bởi [email protected]

Truyện Nghỉ Hưu, Ta Về Quê Nuôi Con Gái tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.