Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1574 chữ

Máu đỏ chảy ra từ người cậu, Gia Kỳ ôm lấy thần hình đang căng cứng vì đau của Phong Dật khóc không lên tiếng.

Liên Phàn cũng nổ súng, một hàng người lập tức đứng lên trước dựng khiên che chắn, hàng người phía sau nã đạn không ngừng. Máu của Phong Dật chảy thấm đẫm cả chiếc áo đang mặc trên người, Gia Kỳ cuống quýt chân tay bịt lấy vết thương của cậu cố gắng cầm máu nghẹn ngào: “Cậu điên rồi sao, đã về đến đây rồi mà…”

Phong Dật nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trên bụng của mình vỗ nhẹ: “Giúp tôi… báo… với Hoàng Minh… nhiệm vụ đã hoàn thành…”

Cô lắc đầu, cánh tay run lẩy bẩy ôm chặt lấy cậu: “Không nói nữa, tôi đưa cậu đi bệnh viện, cậu không được chết.”

Nước mắt của cô rơi xuống bàn tay cậu, Phong Dật gượng cười, bao năm cùng anh em vào sinh ra tử, cậu biết bản thân mình hiện tại ra sao: “Nếu có thể… tôi thực sự rất muốn… nhận cô… làm em gái của mình.”

“Được, tôi nhận anh làm anh trai, làm ơn đừng chết.”- Cô lên tiếng cầu xin, ánh mắt tìm kiếm sự giúp đỡ: “Liên Phàn, làm ơn đưa anh ấy đi bệnh viện, huhu, anh không được chết…”

“Em gái ngoan…”- Phong Dật dường như dùng hết sức lực của mình yếu ớt nói.

Bàn tay cậu đang nắm tay cô buông lỏng dần, Gia Kỳ hoảng sợ nắm chặt lại, kéo cậu vào lòng khóc đau đớn.

Phong Dật trong vòng tay cô nở nụ cười, trút hơi thở cuối cùng như đã được giải thoát. Gia Kỳ nấc nghẹn, tất cả là tại cô, tại vì cứu cô mà cậu ấy mới chết. Tại sao lại cho cô cái thần lực tiên tri chết tiệt đó? Tại sao lại bắt cô đến nơi này?

Phía trước đoàn quân vẫn cầm khiên chắn đạn cho cô. Liên Phàn chạy lại đã thấy cô như cái xác không hồn ôm chặt Phong Dật. Cậu đưa tay muốn đưa Phong Dật đi thì bị Gia Kỳ giữ lại, ánh mắt cô nhìn cậu đầy thù địch như thể cậu là tên trộm, muốn trộm lấy đồ vật quý giá của cô.

Sắc mặt Gia Kỳ trắng bệnh, đôi mắt đỏ hoe lạnh lùng nhìn về phía trước. Phong Điềm Điềm và Dịch Cương đang liên tục tránh đạn, muốn rút lui ra khỏi thành.

“Bằng mọi giá phải giết chết Phong Điềm Điềm.”- Giọng cô đều đều, bàn tay đang đặt trên chiếc huy hiệu lá phong giật mạnh một cái cài vào áo của mình: “Không được, tôi không yên tâm, tôi muốn đến chỗ của Hoàng Minh.”

Mặt Liên Phàn lạnh lại, dường như không nhận ra cô, Gia Kỳ của hiện tại vì chịu cú sốc lớn đã không còn dáng vẻ ngây ngô của ngày thường: “Cô làm gì vậy? Thái tử hạ lệnh phải đưa cô an toàn trở về.”

Cô không nghe, lấy ra khẩu súng mà Liệt Kiêu đưa cho cô lên cò cứ thế đi thẳng về phía trước: “Đưa Phong Dật về Phong gia, anh ấy là người thừa kế của nhà họ Phong, điều này không thể thay đổi.”

Người anh trai mới nhận của cô, người đã bảo vệ cô bằng cả tính mạng, cô nhất định phải trả thù cho anh ấy.

Liên Phàn túm tay cô kéo lại: “Gia Kỳ, cô bình tĩnh lại chút đi.”

“Bình tĩnh?” Cô bực bội túm lấy cổ áo của Liên Phàn gằn từng chữ: “Phong Dật chết rồi, anh bảo tôi bình tĩnh thế nào?”

Mặt cô như không còn giọt máu, Liên Phàn đau lòng an ủi: “Cô đừng tự trách mình, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, tôi…”

“Vậy anh có biết lời tiên tri là gì không?”- Cô ngắt lời, nhìn cậu chằm chằm. Mặc kệ cái gì là nhiệm vụ, cô chỉ biết những hình ảnh cô nhìn thấy kia đã thành sự thật, cô không thể chịu nổi đã kích này, Phong Dật đã chết thay cho cô.

Ánh mắt Liên Phàn híp lại, cậu như lờ mờ đoán ra được gì đó, đôi môi mím chặt lại chờ cô nói tiếp.

Gia Kỳ buông cậu ra: “Cậu có bao giờ tự hỏi, tại sao Hoàng Minh lại để Phong Dật cùng tôi trở về không?”

Cậu im lặng, lúc sau mới hỏi cô: “Vậy còn thái tử?”

“Tôi không thể anh ấy chết.”- Cô không cách nào nói ra lời tiên tri ấy một lần nữa.

Đôi chân cô tê cứng đi thẳng ra cổng Bắc thành, bàn chân cô dẫm lên những chiếc là phong đỏ dưới mặt đất sột soạt, màu đỏ này thật nhức mắt, y như màu máu của các chiến hữu đánh đổi tính mạng của mình nhuộm ra.

Liên Phàn đuổi theo cô, bật bộ đàm liên lạc trong tay: “Hoàng Minh, cậu nghe thấy không?”

“…”

“Hoàng Minh, có báo cáo khẩn, cậu có nghe thấy không?”

Mặt Liên Phàn đanh lại, vẫn không nhận thấy hồi âm từ bên kia. Đội quân của cậu chỉ có 12 người, chạy bốn chiếc xe không ngừng tăng tốc tiến về biên giới. Dịch Cương và Phong Điềm Điềm đã chạy thoát, một người là đại hoàng tử của Tây Đô, một người là vị hôn thê của thái tử luôn được mọi người chào đón, mọi thứ chớp mắt một cái liền hỗn loạn, khiến tất cả đều không thích ứng kịp.

“Có thể xin thêm chi viện không?”- Gia Kỳ lo lắng hỏi, giọng cô trầm xuống, cả lòng nặng trĩu như bị rơi xuống đáy vực.

Ở chính điện chỉ còn một mình Hoàng Triệt đang cầm cự với đội quân tạo phản chưa lật mặt, nếu giờ cậu ấy rời đi thì sẽ không còn ai có đủ khả năng cầm binh nữa mà bên phía chính điện cũng đang kìm kẹp đối phương nên cũng không thể điều động quá nhiều quân chi viện. Hiện tại, sở dĩ ở chính điện đang an toàn là bởi vị mọi người còn đang đợi tình hình ở biên cương.

Tốc độ lái xe của Liên Phàn chậm lại, hơi do dự. Bây giờ không ai biết tình hình ngoài kia thế nào, lời tiên tri của Gia Kỳ về Phong Dật đã đúng khiến cho cậu càng thêm lo.

“Liệt Kiêu, cậu đang ở đâu?”- Liên Phàn thử liên lạc sang đội của Liệt Kiêu, hy vọng có thể biết được thông tin của thái tử.

“Tôi còn đang muốn hỏi cậu đấy, Phong Điềm Điềm đang đưa quân ám toán tôi đây, cậu đang ở đâu vậy?”- Giọng Liệt Kiêu đầy bực bội, hai hôm nay đội quân của cậu liên tục bị dột kích trên đường đi đến chỗ của Hoàng Minh.

Liên Phàn thở hắt ra một hơi, nặng nề lên tiếng: “Tôi đang trên đường ra chỗ cậu, cho xin vị trí của thái tử đi.”

Liệt Kiêu nhạy cảm nhận ra có điểm bất thường, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Phong Dật bị Phong Điềm Điềm giết rồi.”

Liệt Kiêu chấn động, khẽ xiết chặt khẩu súng trên tay hạ lệnh: “Giết chết cô ta, không cần nương tay.”

Súng đạn vô tình, vốn dĩ cậu còn muốn bắt sống cô ta nhưng xem ra, cô ta còn máu lạnh hơn cả bố của mình, đến máu mủ mà cũng dám sát hại.

Bánh xe bon bon lăn trên con đường ngoằn nghèo, Gia Kỳ bị sóc đến lộn cả ruột gan, mới có mấy ngày trôi qua mà cô đã cảm thấy như trải qua mấy năm trinh chiến ròng rã, nghĩ lại quãng thời gian cô điều hành Ninh thị quả thực như sống ở hai kiếp người.

Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, đôi mắt của Gia Kỳ thâm cuồng lại. Sắc mặt của Liên Phàn cũng không tốt hơn là bao, suốt cả đêm qua, vì để tránh đụng mặt quân Tây Đô mà cậu đã lựa chọn đi đường vòng. Đội của cậu chỉ có hơn chục người, nếu như chạm mặt một đội quân nào đó thì bỏ mạng là điều không tránh khỏi.

“Liên Phàn, tại sao chúng ta lại phải trao đổi con tin vậy?”- Cô đột nhiên mở miệng, cổ họng khô khốc.

Liên Phàn đưa cho cô bình nước của mình, nước bên trong sớm đã nguội ngắt, cô đưa lên uống một ngụm, cổ họng đau đớn, có lẽ cô bị viêm họng rồi.

“Bên Tây Đô có biến, Dịch Cương muốn nhân cơ hội để lật đổ Dịch Nhiên nên đã cấu kết với nhà họ Phong, biên giới xảy ra chiến tranh là điều không tránh khỏi, bên ta rơi vào thế bị động, có thể thất bại bất cứ lúc nào, thái tử vị lo cho sự an nguy của cô nên mới đồng ý với ông Phong, trao đổi con tin.”

Cô nhịn cơn đau ở cổ họng, lên tiếng, trọng miệng còn dư vị tanh nồng của máu tươi: “Các anh không nên làm vậy.” Cô chỉ là một người ở hành tinh khác đến, tại sao lại đối xử tốt với cô như thế?

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.