Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1708 chữ

Liên Phàn trầm ngâm vài giây: “Tôi thấy cũng không ảnh hưởng gì nhiều, dù sao nếu chúng ta thắng, cô ta cũng sẽ chết, nếu chúng ta thua, cô ta cũng không qua khỏi, chi bằng cứu cô về, chí ít trong chúng ta, vẫn còn người có thể sống sót.”

Cô cười cười, miết nhẹ vào khẩu súng mà Liệt Kiêu đưa cho: “Cậu không hiểu, lời tiên chi của tôi chính là cái chết của Hoàng Minh có liên quan đến Phong Điềm Điềm.”

Lời này vừa nói xong, cô lại phun ra một ngụm máu đỏ. Liên Phàn hoảng hồn muốn dừng xe thì bị cô cản lại. Lần này cô sẽ không ngất, cô còn nhất định phải đưa được Hoàng Minh trở về.

Ngoài biên cương, bầu trời ẩm ướt ảm đạm, bao phủ bơi sự tang thương u ám.

Phong tướng quân không hổ danh là người đứng đầu Phong gia, đội quân do ông ta chỉ huy chả bao lâu đã đánh thẳng đến khu căn cứ chính của Dịch Nhiên.

“Nhanh đấy.” Cậu vẫn chưa hề có ý nổ súng, từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh nâng chén trà, từ từ thưởng thức. Hương trà hoa cúc nhẹ nhàng tao nhã thoang thoảng trong không khí đối lập với không khí căng thẳng ở đây.

Ông ta chĩa thẳng nòng súng vào chỗ cậu mắng chửi: “Thằng khốn mồm còn hôi sữa như mày, dám lừa tao.” Nếu ông ta không chuẩn bị phương án dự phòng là liên kết với Dịch Cương thì đã sớm bỏ mạng ở nơi này rồi.

Cậu nhàn nhạt trả lời: “Ông chết cũng không hết tội đâu, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ông cũng xảo trá lắm, còn dám tìm đến tên bại trận kia cơ đấy.”

Cậu trào phúng, theo như điều tra, lúc trước tam hoàng tử của Tây Đô đã một tay hạ gục Dịch Cương để leo lên vị trí người thừa kế, sau đó thì hắn ta ở Tây Đô chính là một tay che trời, quyền lực của hắn ta vững chắc đến nỗi dân chúng ở đó còn truyền miệng nhau: Tam hoàng tử chính là luật, chỉ cần hắn nói là được. Cũng nhờ vậy mà khi đến đây, Dich Nhiên cũng hành động dễ dàng hơn.

Ông Phong nheo mắt hoài nghi: “Mày có ý gì?”

Lúc này Dịch Nhiên mới đứng dậy, đội quân phía sau cậu cũng lập tức giàn trận, súng ống bao vây lấy ông ta: “Ý là ông chọn sai đồng đội rồi.”

Tay cầm súng của ông ta run một cái, dường như bị khí chất ngông nghênh này áp xuống, Dịch Nhiên nhân cơ hội tung một cước làm rơi súng xuống đất, cậu cũng chẳng buồn để ý đến khẩu súng bị rơi ở dưới đất, cười nhẹ: “Giờ mới biết sợ sao?”

Hai bên rơi vào thế cân bằng, chĩa súng vào nhau nhưng đều không dám manh động.

Dịch Nhiên vẫn giữ nụ cười bình tĩnh nhìn ông ta: “Thật ngây thơ, ông nghĩ Dịch Cương có thể đánh lại tôi?” Cậu nghịch con dao phẫu thuật trên tay mình, bỗng dưng nhớ đến Gia Kỳ, cô nhóc đó dùng súng thì dở tệ nhưng chơi dao thì không hề kém cạnh một bác sĩ ngoại khoa.

Ông Phong nhìn đội quân của mình đang bị vây chặt, đáy mắt tối lại: “Mày nghĩ có thể đánh bại tao à?”

Dịch Nhiên vẫn giữ nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, một tay phóng con dao phẫu thuật về phía Phong tướng quân, con dao phi một đường thẳng tắp, nhanh chóng sượt qua má ông ta, tạo thành một vết thương mảnh. Máu đỏ bắt dầu rỉ xuống, ông Phong run cứng đờ người nhìn Dịch Nhiên, không ngờ cậu lại dùng dao nhanh mà chuẩn xác như vậy.

“Hình như ông hiểu lầm rồi, mục đích của tôi chỉ là cầm chân ông mà thôi.”

Dịch Nhiên nhếch mép, bác sĩ mà, dùng súng giết người thì được nhưng dùng dao phẫu thuật thì không: “Liệt Kiêu, phần cậu đó.”

Lời nói vừa dứt, Liệt Kiêu từ phía sau bước ra, một đội quân cũng đứng lên theo chĩa súng về phía trước. Trên mặt cậu lấm tấm những giọt mồ hôi hòa cùng với những vệt máu khô đã thâm đen lại: “Quân đội của ông đã bị bao vây, tôi nhận lệnh của thái tử điện hạ, đem đầu của ông về tế những chiễn hữu.”

Ông Phong như thể nghe được câu chuyện cười: “Cậu nghĩ tôi chết rồi thì sẽ thay đổi được cục diện trận chiến hay sao, chinh chiến bao nhiêu năm nếu không nắm chắc phần thắng, cậu nghĩ tôi sẽ hành động?”

“Tất nhiên tôi không đánh giá thấp ông.” Liệt Kiêu thẳng thắn: “Thế nhưng trận chiến này chúng tôi nhất định sẽ thắng, bởi vì ngoài ông ra, tôi còn phải mang đầu của con gái ông về tế cho bằng hữu của chúng tôi, Phong Dật.”

Ánh mắt ngông cuồng của ông ta phút chốc như vỡ vụn, bàn tay rút một khẩu súng lục trên người ra: “Cậu nói gì?”

Mặt Liệt Kiêu đanh lại, bọn cậu với Phong Dật thân nhau từ nhỏ, thật không ngờ cũng có ngày phải chĩa súng vào bố của cậu ấy: “Ý trên mặt chữ, con gái của ông đã nhẫn tâm xuống tay với cả người anh sẵn sàng nhường cả vị trí người thừa kế của mình cho em gái.”

Câu nói ấy không chỉ làm ông Phong chết điếng mà còn làm Dịch Nhiên hoảng sợ, cậu vội vàng hỏi: “Gia Kỳ thì sao?”

“Cô ấy vẫn an toàn.”

Sau khi thoát khỏi Phong Điềm Điềm, đội của Liệt Kiêu gặp được Dịch Nhiên, cậu liền nảy ra ý định mượn quân của Tây Đô để giữ chân của Phong tướng quân. Mà Dịch Nhiên, vì không muốn cấp dưới của mình xảy ra xung đột nội bộ nên cũng đồng ý thay đổi chiến thuật.

Ông Phong nghe tin con trai mình đã chết liền điên cuồng nổ súng về phía trước, chẳng biết có trúng hay không nhưng ông ta nổ súng liên tục dường như để phát tiết sự đau xót trong lòng. Trong lòng mọi người đều rõ, ông ấy yêu con trai của mình như thế nào, đến cả việc cậu ấy đứng ở phe thù địch mà ông cũng không nỡ ra tay, chỉ gạch ngang huy hiệu của cậu ấy và đuổi ra khỏi gia tộc.

“Ông ta điên rồi sao?”- Liệt Kiêu chau mày, thực lực chênh lệch nhiều như thế, mặc dù biết là không còn cơ hội để thắng nhưng ông ta vẫn muốn đánh đến cùng.

Không khí lại bị một trận khói đạn.

Ở bên khác, Liên Phàn và Gia Kỳ vừa đến chỗ của Hoàng Minh đã thấy Phong Điềm Điềm đứng nấp sau một bụi cây bắn lén. Rừng rậm um tùm, địa thế này rất tốt để mai phục, xem ra đội của Hoàng Minh đã gặp phải mai phục ở đây.

Ninh Gia Kỳ hoảng sợ, chưa đợi xe dừng hẳn cô đã nhảy xuống, cả người bị mất thăng bằng lăn mấy vòng trên mặt đất, hét lớn: “Nguy hiểm.”

Hoàng Minh đang đánh nhau với Dịch Cương, nghe thấy tiếng hét vọng lại bèn nhanh nhẹn xoay người, viên đạn đi một đường thẳng tắp qua trước mặt của anh để lại một đường gió lạnh.

Dịch Cương cũng tức giận mắng chửi: “CMN, cô làm cái gì vậy, tính giết cả ông đây à?”

Liên Phàn lập tức xuống xe đuổi bắt Phong Điềm Điềm, đội quân chiến đấu lại bị chia nhỏ ra, nhận ra tình hình xấu đi, Dịch Cương liền muốn rút lui nhưng chạy chưa được bao xa đã bị Dịch Nhiên chặn đầu. Cậu đứng trên con xe quân dụng, khoảng cách ba mét bắn liên tục hai phát súng vào hai tay của Dịch Cương, hắn ta hét lên đau đớn: “Mày dám bắn tao à? Tao sẽ giết mày, tao phải giết chết mày.”

Dịch Nhiên nhìn cũng chả buồn nhìn hắn ta, lẳng lặng nhảy xuống xe ra lệnh: “Áp giải hắn về Tây Đô, chờ ngày xét xử.”

Cấp dưới đi theo nhận lệch: “Rõ.” Cậu ta hô lớn: “Đại hoàng tử, anh bị bắt giữ với tội danh châm ngòi chiến tranh giữa hai nước và tùy ý sử dụng lục lượng quân đội, mời anh theo chúng tôi.”

Phía Liệt Kiêu cũng báo cáo trận chiến đã kết thúc, Phong tướng quân tự sát ngay trên chiến trường mà Liên Phàn cũng đã thành công bắt sống Phong Điềm Điềm về quy án.

Trận chiến đến đây xem như đã hoàn toàn kết thúc.

Gia Kỳ lăn trên mặt đất mấy vòng cả người xây xát, cánh tay bị đụng trúng viên đã đã bị bầm tím một mảng. Vừa thấy Liên Phàn giải Phong Điềm Điềm đi đến liền bùng nổ cơn tức, cô rút con dao dắt sẵn trên người, không nói không giằng muốn ra tay trả thù.

“Ninh Gia Kỳ, em làm gì vậy?”- Hoàng Minh kịp thời chạy đến giữ cô lại, trên người anh đầy mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi khói đạn.

“Buông ra, tôi phải giết chết cô ta.” Cô như lên cơn, đẩy mạnh anh ra khiến con dao trên tay vô tình cứa vào bắp tay anh một cứa. Cô hốt hoảng đánh rơi cả con dao bất lực rơi nước mắt: “Xin lỗi.”

Vết thương không sâu, nhưng trên vết thương cũng bắt đầu chảy máu, Hoàng Minh an ủi cô: “Không sao, không trách em.”

Cô bám lấy tay anh lí nhí: “Xin lỗi, tại tôi mà Phong Dật mất rồi.”

Ánh mắt Hoàng Minh lạnh lại, cắn răng, quai hàm bạnh hẳn ra, anh dường như đoán ra được lí do mà Gia Kỳ quay trở lại, cũng đoán ra được người giết Phong Dật là ai: “Thu quân về chính điện.”

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn

Truyện Ngôi sao chí mạng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.