Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1525 chữ

Những ngày sau đó Gia Kỳ rất nhàn rỗi, cả ngày của cô cơ bản chỉ ăn với ngủ, đến một điểm bất thường còn không nghe thấy chứ đừng nói đến gặp nguy hiểm.

Cô thầm thở dài thả lỏng cơ thể, cũng không ngoài khả năng những thứ cô nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

Phía Bắc khắp nơi đều là cây phong đỏ, lá phong rụng khắp nơi, nổi lên một màu đỏ đẹp mắt. Chả trách nhà Phong Dật lại chọn hình chiếc lá phong làm huy hiệu của gia tộc mình.

Phong Dật đến tìm cô, cậu ta ăn vận rất nghiêm chỉnh, trên ngực áo vẫn cài chiếc huy hiệu đẹp mắt.

“Tôi đến hỏi cô về thứ mà cô đã nhìn thấy.”

Cậu vào luôn việc chính, ánh mắt thoáng đượm buồn. Gia Kỳ giả vờ không hiểu: “Tôi thì nhìn thấy gì mà hỏi.”

“Không cần giả vờ, tôi biết Quốc Vương vốn muốn giữ tôi lại làm con tin và hiện tại Điềm Điềm vẫn ở hoàng gia Đông Quốc.”

Nhà họ Phong xưng bá một vùng, người dân còn truyền miệng, gia tộc nhà bọn họ như Vương ở phía Bắc và Điềm Điềm là cô công chúa xinh đẹp của nơi này. Cậu vẫn luôn lo ngại về điều này, rằng một ngày nào đó hoàng gia sẽ nghi ngờ gia tộc nhà cậu tạo phản.

Gia Kỳ im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Trên đời này, anh quý trọng thứ gì nhất?”

Cậu ta dường như không cần suy nghĩ mà trả lời: “Tình đồng đội chiến hữu.”

Cô mỉm cười, gần như đã đoán ra sự lựa chọn của cậu ta. Ánh mắt cậu ta rực lửa nhiệt huyết y như màu lá phong tuyệt đẹp, người đã từng vào sinh ra tử với các anh em chiến hữu há lại có thể vì lợi ích riêng mà làm kẻ phản bội. Thế nhưng… nét mặt của cô lại trầm xuống, đứng trước sự phồn vinh của cả gia tộc máu mủ ruột rà, cậu ta sẽ không giao động sao?

Điều này, sợ rằng ngay đến cả Hoàng Minh cũng không nói trước được.

“Tôi không thể tiết lộ điều tôi nhìn thấy cho cậu, tuy nhiên tương lai sau này, tôi hy vọng cậu và thái tử sẽ là những người bằng hữu thân thiết nhất.”

Gia Kỳ cúi xuống nhặt một chiếc là phong đỏ đưa cho Phong Dật.

“Đối với tôi mà nói, huy hiệu trên áo của cậu với bất kỳ một cái lá phong nào cũng đều như nhau.”

Phong Dật đón lấy chiếc lá phong, ánh mắt của cô như sao sáng lại khiến cho cậu cảm thấy bất an trong lòng.

Thời cơ đã đến, Dịch Nhiên bắt đầu phát động chiến tranh, đường biên giới hỗn loạn, dân chúng sơ tán kéo nhau đi ầm ầm như di dân.

Phong tướng quân dẫn đầu quân đội, đưa quân chiếm đóng từng căn cứ, chốc chốc lại vang lên tiếng nã đạn, tiếng bom và tiếng kêu khóc, tim Gia Kỳ cũng run rẩy theo từng tiếng rên rỷ kêu đau.

“Gia Kỳ, đi thôi.”

Liệt Kiêu từ bên ngoài chạy lại không đầu không đuôi vội vàng kéo cô đi, cậu vốn nhận lệnh phong thủ ở đây, không nghĩ đến thái tử lại ra lệnh gấp, đưa cả Gia Kỳ ra chiến trường tham chiến.

Cô rụt tay, lùi lại: “Tôi không đi.”

Ngoài đó bom đạn ngợp trời, cách xa vài vào chục cây số còn nghe rõ mồn một như thế, cô ra đấy để tự sát sao?

“Thái tử nói, lời tiên tri của cô đúng rồi.”- Liệt Kiêu theo lời được dặn đáp lại.

Nói xong câu này, khóe mắt của Liệt Kiêu cũng đỏ, trên gương mặt nam tính thật thà ấy là sự khó xử và tiếc nuối. Tim Gia Kỳ trùng lại, cô biết, Phong Dật xảy ra chuyện rồi.

Cô theo đoàn quân của Liệt Kiêu tiến qua đường biên giới. Quân Tây Đô rải rác khắp nơi, chốc chốc lại đụng phải vài người nhưng tuyệt nhiên hai bên không hề nổ súng. Cô khó hiểu kéo tay áo Liệt Kiêu lại hỏi: “Sao tôi thấy cứ sai sai chỗ nào vậy?”

Cậu ta chỉ qua loa trả lời: “Có thể sai ở đâu được.”

Cô tất nhiên không biết nên im lặng, chỉ có điều nếu như lần này nếu như Dịch Nhiên là người cầm quân của Tây Đô thì cô gần như có thể khẳng định, Phong tướng quân là người tạo phản.

Gia Kỳ được đưa đến doanh trại, vừa bước vào cô đã thấy Phong Dật ngồi thù lù một đống, cô thầm thở phào, may mà cậu ta chưa bị gì nguy hiểm đến tính mạng.

“Tôi hình như biết được lời tiên tri của cô rồi.”

Cậu ta cầm cuống một chiếc lá phong xoay tròn, nở nụ cười thê lương.

“Tôi bị cậu ta nhốt ở đây, cô giúp tôi ra ngoài đi.”

Tất nhiên Gia Kỳ từ chối: “Anh ấy nhốt cậu lại vì muốn bảo vệ cậu.”

Cậu ta ngây ra, cô lại nói tiếp: “Bởi vì hình ảnh tôi nhìn thấy chính là chiếc huy hiệu của cậu bị gạch ngang và cậu bị bắn chết.”

Lời nói vừa dứt, một cơn ho dài ập đến, Gia Kỳ bịt miệng lại ho đến nổi cả gân xanh trên chán, Phong Dật vội vàng đến đỡ cô, đúng lúc nhìn thấy kẽ tay cô chảy ra một chất lỏng màu đỏ.

“Cô bị ho ra máu?”

Cậu ta lạnh người, vốn nghe nói thần nữ khi sử dụng thần lực sẽ bị rút ngắn tuổi thọ, bây giờ được nhìn thấy tận mắt thật sự rất đau lòng.

Cô lắc đầu tỏ ý không sao, đây là lần đầu tiên cô có triệu chứng này, không chừng có thể là sinh bệnh nào đó.

“Không cần lo…”

Cô đang định trấn an cậu ta thì nhìn thấy chiếc huy hiệu lá phong đã bị gạch ngang đang cài trên áo của Phong Dật, cậu ta cũng không dấu diếm, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Đầu óc của Gia Kỳ hoạt động hết công suất, cô nhớ không nhầm lần đầu tiên cô sử dụng thần lực đã nhìn thấy Hoàng Minh nằm trên đống xác chết. Chiếc áo choàng màu trắng khoác trên thi thể của anh là chiếc áo choàng màu trắng có hình huy hiệu chiếc lá phong…

“Gia tộc nhà họ Phong, ai dùng chiếc áo choàng màu trắng?”

Giọng cô lạnh lẽo cực điểm, cô nhầm rồi, đống xác chết đó không phải ở phía Nam mà là phía Bắc. Chỉ cần xảy ra chiến tranh thì xác chết sẽ như ngả rạ.

Phong Dật nheo mắt lại nhìn cô, phương Bắc vốn chuộng màu đỏ, nhà họ Phong cũng vậy, đỏ lá phong, nhưng chỉ có cha cậu và em gái là thích màu trắng ngà, nên áo choàng trắng chỉ có thể là một trong hai người đó.

Gia Kỳ lại nôn tiếp ra một ngụm máu tươi, ánh mắt cô mờ dần, chìm vào trong bóng tối. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Phong Dật gọi cô nhưng lại không cách nào tỉnh lại được. Cuối cùng cô chỉ còn cách dùng hết sức lực mà yếu ớt mấp máy: “Xin hãy cứu thái tử.”

Phong Dật thực sự đã trốn được ra ngoài, một mình cậu gan dạ, trong tay chỉ có hai khẩu súng lục và một quả bom ẩn náu giữ biển quân lính dày đặc.

Chiếc huy hiệu lá phong vẫn được cậu cái trên áo nhưng dường đi đã mất đi thứ ánh sáng đẹp đẽ của nó.

Noi Hoàng Minh đóng quân im ắng lạ thường, Phong Dật không hổ danh là người thừa kế của Phong gia, chả mây chốc đã mò được đến đây.

“Cậu dám kháng quân lệnh sao?”

Không biết Hoàng Minh đã đứng phía sau Phong Dật từ bao giờ, giọng nói của anh lạnh lẽo cực điểm. Ban đêm, từng lớp sương lạnh giá đậu trên mái tóc, làn da khỏe mạnh, tiếng côn trùng bò xột xoạt càng làm người khác lạnh sống lưng.

Lời tiên tri của Gia Kỳ đã đúng, anh chỉ muốn thử thay đổi số mệnh đã được định sẵn, đưa mọi người ra khỏi tình thế nguy hiểm, thế mà cạu ta lại dám kháng lệnh.

“Thái tử, là thần nữ muốn tôi đi bảo vệ người.”

Phong Dật xưng hô đã không còn thân thiết như trước nữa, có vẻ như cậu ấy đã chấp nhận bản thân của hiện tại, một kẻ bị gạch tên khỏi gia tộc.

Hoàng Minh đưa cậu ta về nơi ở của mình, một căn phòng nhỏ đơn giản rất gọn gàng ngăn nắp.

“Người đưa tôi về đây lẽ nào không sợ tôi tạo phản sao?”

Anh cười nhàn nhạt: “Thân thủ của tôi hơn cậu.”

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.