Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đường đi phía Bắc

Tiểu thuyết gốc · 1582 chữ

Lễ hội vừa kết thúc, phía điện chính đã nhận được mật báo quan trọng, Quốc Vương ra lệnh gấp, điều Hoàng Minh và Liệt Kiêu đi đến vùng biên giới phía Bắc, nơi Phong tướng quân đóng quân.

Ông còn kín đáo liếc sang Phong Dật một cái, trầm giọng lại: “Chỗ ta có chút việc cần Phong Dật giúp đỡ nên…”

“Thưa ngài, phía Bắc là quê hương của thần, xin ngài hãy cho thần đi cùng thái tử.”

Chưa đợi Quốc Vương nói xong cậu ta đã ngắt lời, không hiểu sao từ lúc gặp Gia Kỳ hôm lễ hội đến giờ, cậu cứ cảm thấy cả người bồn chồn không yên.

Quốc Vương suy nghĩ giây lát mới trả lời: “Được.”

Nói xong ông còn quay vào trong nói tiếp:

“Hoàng Minh, lần đi này đã được dự đoán là nguy hiểm, ta để thần nữ đi cùng con giúp sức, nhớ bảo vệ cô ấy cho tốt.”

Gia Kỳ từ phía sau bước ra, mặt tái nhợt như không còn nổi một giọt máu. Thực sự thì, mặc dù cô không muốn Hoàng Minh hay bất cứ ai gặp nguy hiểm nhưng cô cũng không hề nguyện ý ra biên giới làm một cái bia đỡ đạn bất đắc dĩ.

“Cô điên à?”

Hoàng Minh gằn từng chữ, ánh mắt anh nghiêm khắc nhìn cô, thấy chiến tranh còn muốn ra trận? Cô bị ngu chắc.

“Anh mới điên đấy, ai mà biết được mật báo gì đấy lại nhắc đến tôi chứ.”

Cô căm hận, lần này đi cô mà bị thương tích gì, nhất định sẽ tính hết lên đầu người viết mật báo đó.

Nét mặt của Hoàng Minh tối sầm lại, ngày đó ở phía Nam giao ước với Dịch Nhiên, chỉ cần cậu ta giúp anh tìm ra kẻ phản bội sẽ đồng ý giao ra Gia Kỳ, thật không ngờ cậu ta đề phòng anh như vậy.

Đoàn xe bắt đầu khởi hành.

Gia Kỳ vẫn chưa nói cho ai biết về chuyện mà cô nhìn thấy Phong Dật bị giết. Suốt cả dọc đường, mắt cô đều dán chặt vào cậu ta, đặc biệt chú ý đến chiếc huy hiệu cậu ta cài trên áo.

“Cô làm gì mà nhìn tôi ghớm vậy?”. Phong Dật cảnh giác nhìn cô, ánh mắt không quên liếc sang Hoàng Minh đang ngồi bên cạnh, người mù cũng nhìn ra Hoàng Minh rất bao bọc cô gái này, huống chi là một người bạn lâu năm như cậu.

“Mắt của tôi, tôi nhìn gì cũng phải xin phép anh hay sao?”

Cô ngang ngược cãi lại, còn cậu ta thì trừng mắt lườm.

“Con bé này, thế thì nhìn người khác đi, cấm nhìn tôi.”

“Tôi thèm vào.”

Hai người lời qua tiếng lại. Gia Kỳ trực tiếp đổi lên chỗ của Liệt Kiêu, mà lúc này ánh mắt của Liệt Kiêu cũng kín đáo nhìn Hoàng Minh mọt cái, Phong Dật hình như đối đãi với Gia Kỳ rất khác với người khác, thậm chí cậu ấy còn gần gũi với cô hơn so với em gái của mình.

“Này, Gia Kỳ, cái này có nghĩa là gì?”

Gia Kỳ đang bực mình, vừa quay đầu lại đã thấy Phong Dật giơ ngón tay giữa ra hỏi liền nổi điên mắng người.

“Là mời anh ăn kẹo đó”.

Cô bực bội, thật sự cảm thấy cậu ta như đang chửi mình.

Tình hình ở biên giới còn xấu hơn mọi người tưởng tượng, quân Tây Đô đã áp sát biên giới, bây giờ hai bên đang ở thế cân bằng, chỉ cần một bên có động tĩnh, dù là nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến chiến tranh.

Đoạn đường ra biên giới phía Bắc cực kỳ xấu, ổ gà, ổ chuột có cả, đường quanh co hết rẽ trái lại đến rẽ phải, Gia Kỳ ngồi cả đoạn đường dài, ruột sắp lộn lên đến nơi thì chiếc xe cũng dừng lại, cô vội vàng chạy xuống nôn thốc nôn tháo.

“Không sao chứ?”

Phong Dật đưa cho cô chai nước, một tay giữ tóc, một tay vỗ lưng cho cô.

Hoàng Minh đang bàn việc với Liệt Kiêu, quay ra đã thấy cảnh tượng trước mắt, anh nhanh chóng bước lại, nhàn nhạt mở lời.

“Tôi đưa cô về phòng.”

Phòng của mọi người do Phong Dật sắp xếp, Hoàng Minh đi đến trước cửa phòng của Gia Kỳ mắt đã tối sầm lại.

“Cô sang phòng của tôi ngủ.”

“Cái gì?”- Gia Kỳ đang yếu đuối cũng phải mạnh mẽ tỉnh lại, cô không nghe nhầm chứ? Sang phòng của anh ta? Hơn nữa trong tình trạng say xe nôn mật xanh mật vàng này? Cũng không thông báo trước một tiếng có phải cô đỡ đi lại nhiều không?

Hoàng Minh nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô nói tiếp.

“Tôi có thể bị ám sát vào ban đêm nên sẽ đổi phòng với cô.”

“Anh vừa nói cái gì cơ?” Bàn tay cô đặt lên tay nắm cửa run nhẹ, ý là cô thí mạng thay cho anh ta à?

Đêm đến, Dịch Nhiên lẻn vào quân khu của Đông Quốc, cậu vừa bước vào cửa phòng của Gia Kỳ đã thấy Hoàng Minh ngồi vắt chân ở sô pha đợi.

“Sao anh lại ở trong phòng của cô ấy?”

Dịch Nhiên khó chịu hỏi Hoàng Minh, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?

Anh cũng dửng dưng đáp trả: “Thế sao cậu không đến phòng của tôi, lẻn vào phòng của Gia Kỳ làm gì?”

Cậu trợn mắt lên hỏi: “Giống nhau được sao? Tôi là thanh mai trúc mã của cô ấy, anh là gì chứ?”

Hoàng Minh nghẹn lại, cuối cùng lấp liếm bằng một cái lí do nghe cũng có vẻ hơi chính đáng: “Ân nhân cứu mạng.”

“Cũng không phải là bố của cô ấy.”-Dịch Nhiên bất mãn lẩm bẩm rồi vứt cho anh tấm bản đồ trên tay.

Hoàng Minh mở ra xem, trên đó đã ghi rõ ràng tất cả vị trí mà quân đội hai bên đang ẩn náu, chi tiết, rõ ràng. Anh có chút bất ngờ, cất lời khen ngợi: “Khá đấy, cậu rất có năng lực.”

“Nói thừa. Lấy rồi thì giao Gia Kỳ cho tôi đi, chúng tôi còn phải về nhà.”

Dịch Nhiên trực tiếp đòi người, để Gia Kỳ ở lại đây một mình cậu không yên tâm.

Thế nhưng vẻ do dự của Hoàng Minh lại hiện rõ mồn một. Dịch Nhiên nheo đôi mắt của mình lại rò xét: “Anh… không phải thích cô ấy rồi đó chứ?”

Tim của Hoàng Minh run nhẹ một cái, thích sao? Anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích một người, chỉ là bản thân rất muốn bảo vệ cô ấy, lo lắng cho cô ấy một cách chu toàn nhất.

Anh im lặng một lúc mới cất lời: “Hiện tại cô ấy chưa thể theo cậu được.”

“Tại sao?”- Dịch Nhiên như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời. Trao đổi xong rồi bây giờ Hoàng Minh nói trở mặt liền trở măt?

“Tôi không lừa cậu, nhưng mà hiện tại chưa phải lúc, bởi vì… Gia Kỳ cô ấy, thực sự có thần lực của Đông Quốc.”

Giọng nói của Hoàng Minh càng ngày càng nặng nề. Sử dụng thần lực sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ mà Gia Kỳ có vẻ như không khống chế được thần lực của mình. Chỉ là, hiện tại Dịch Nhiên chưa tìm được cách để quay trở về, anh lại không nỡ để cô rời đi sớm như vậy.

“Thần lực? Là cái gì?”

Là một con người sống ở Trái Đất, từ thần lực Dịch Nhiên cậu chắc chắn hiểu nhưng đó chỉ là trên phim ảnh, đây là ngoài đời thực, một con người ở Trái Đất thực sự có thể sở hữu thần lực khi xuyên không sao?

“Là khả năng nhìn thấy tương lai của người khác.”

Dịch Nhiên nghẹn lại. Vốn cứ nghĩ chỉ cần tìm cách đưa Gia Kỳ về nhà là được nhưng hiện giờ tình thế phức tạp hơn rất nhiều. Gia Kỳ hiện tại đã bị lún quá sâu vào hoàng gia của Đông Quốc.

Ở một phòng khác, Gia Kỳ yếu ớt nhắm mắt, ngồi dưới đất tựa vào góc tường sau cánh cửa. Hoàng Minh nói tối nay sẽ có người đến ám sát anh nên con tốt thí mạng như cô không thể không đề phòng cảnh giác, mà vị trí an toàn nhất có lẽ chính là cái góc khuất này.

Hoàng Minh bàn xong chuyện liền quay về phòng xem cô như thế nào, ai ngờ anh vừa bước vào bước đầu tiên đã có một bóng đen vụt đến đập một gậy về phía mình. Anh tránh về phía sau bắt lấy đầu cây gậy, bóng đen ấy lại xoay người, tung một cú đá móc ngược, Hoàng Minh mỉm cười, thân thủ khá nhanh nhẹn, chỉ là lực đạo quá yếu.

“Là tôi.”

Nghe thấy giọng của anh Gia Kỳ mới dừng lại, đúng là doạ chết cô.

“Sao anh biết là tôi vậy?”

Anh cười cười: “Mùi hương trên người em rất khác.”

Gia Kỳ bỉu môi, lại giơ tay mình lên hít hít thử, vẫn không nhận thấy mùi hương nào khác người.

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.