Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên Trung Lục Nguyên*

Phiên bản Dịch · 1746 chữ

Liên Trung Lục Nguyên: Đứng đầu liên tục ở cuộc thi Huyện, thi Phủ, thi Viện, thi Hương, thi Hội, thi Đình.

Trong bóng tối mênh mông bao la, chút điểm sáng trắng chợt hiện, sau đó là một ngôi sao chổi màu trắng, xoẹt qua bóng tối để lại một vệt sáng mờ.

Sao chổi thuần trắng yên tĩnh bay trong bóng tối, cũng không biết từ thuở nào, hư vô trong vô tận lại có ánh sáng hiện lên, sau đó thấy một ngôi sao chổi màu vàng hiện ra.

Vô cùng vô tận này, trong hư vô vô bờ bến này, chẳng biết lúc nào lại cùng xuất hiện hai ngôi sao chổi vốn không nên xuất hiện, quỹ đạo lại va vào nhau!

Ầm!

Sương trắng lồng vào nhau tỏa ra, ánh sáng vàng lấp lánh to lớn, sau đó, hai đạo ý chí đột nhiên thức tỉnh trong khoảnh khắc đó.

"Má, có biết bay không? Vội đi đầu thai hả?"

Một âm thanh nói kháy vang lên trong tinh vân sương trắng mờ mịt và ánh vàng chói lọi đan vào nhau, sau đó một giọng nói khác không khách sáo chửi lại.

"Ông mày đi đầu thai đó rồi sao? Chẳng lẽ mày không đi đầu thai à?"

"Má, tao quên!"

"Chim đần, đầu thai quên đem não hay gì? Vậy cũng đụng được nữa, quên đem mắt theo hả?"

"Vớ vẩn, tao bay thẳng, mày bay vẹo đâm vào mà..."

"Khỉ mốc, mày mới tỉnh ngủ..."

Trong tinh vân do ánh vàng và sương trắng tạo thành, hai ngôi sao chổi vòng ra, bay vùn vụt ngược hướng nhau, khoảng cách xa dần, hai đạo ý chí chửi nhau trong đó cũng yên tĩnh lại dần, vì nếu có chửi tiếp thì bên kia cũng không nghe được.

Nhưng hai đạo ý chí dần ngủ say này không phát hiệnánh sáng sao chổi của họ không còn thuần khiết nữa, trong sao chổi trắng sáng, trung tâm dính ít ánh vàng, mà trong sao chổi màu vàng lớn, bên trong lại biến thành một vùng thuần trắng.

...

"An ca, An ca, đừng câu nữa, về nhà nhanh, người báo hỷ Huyện nha đang tới nhà huynh đó!"

Trên bờ ruộng mọc đầy cỏ dại, một đứa nhóc mặc yếm chạy như bay, vọt tới một mẫu đất không quá lớn cạnh ao vườn, hét về phía một tóp nhóc đang cầm cần câu tre câu tôm cá.

"Lại có người tới nhà huynh báo hỷ à?"

Chỉ thấy trong đám nhóc dính bùn, một cậu bé áo quần rất sạch đứng lên, chỉ có chân đứa bé trai anh tuấn dính bùn, cậu ngẩng đầu lên nhìn phương xa, mặt rất bình tĩnh vì không phải lần đầu tiên, đã quen rồi.

Nhưng mà chỉ có cậu bình tĩnh, nhóc con bên cạnh chơi với cậu nghe được tin này, trên mặt rối rít cười như hoa, ngay cả cần câu tôm cá trong tay cũng không thèm, xô đẩy hâm mộ muốn chạy tới nhà cậu.

"An ca, nhất định là đại ca của huynh đậu cao rồi!"

"Đúng thế, đúng thế, ca huynh lại đậu rồi, tụi đệ lại có thể ăn tiệc rồi!"

Một tên nhóc mặc yếm chảy nước miếng, ánh mắt tràn đầy khao khát và ham muốn. Từ khi đại ca của An ca tham gia khoa cử, làng cũng bày tiệc rượu mấy lần, lần sau ăn ngon hơn lần trước.

"Ăn ăn ăn, các đệ chỉ có bao nhiêu giá vậy thôi, chỉ biết ăn tiệc thôi!"

Nghe được tiếng hô trong cái đám ham ăn này, nhóc con tuấn tú cười mắng, đạp mông mỗi đứa một cái, cũng không kéo dài lâu thì chạy về nhà mình, vừa chạy vừa nghĩ.

"Lần trước người báo hỷ thông báo có lẽ đại ca huynh đệ nhất thi Hội, kế tiếp thi Hội chính là thi Đình, chắc chắn có tên Tiến sĩ, là Hoàng đế xếp tên thứ bao nhiêu, cũng không biết có thể xếp hạng mấy, nếu đầu óc Hoàng đế không thông thì thế cũng nên ban cho Trạng nguyên, mặt mũi hắn cũng vẻ vang!"

Một đám nhóc theo sau, Phong Thanh An mới chạy đến gần nhà mình thì thấy đội ngũ báo hỷ, không giống như mấy lần trước, đội ngũ lần này lớn chưa từng có.

Đội ngũ có hơn mấy trăm người, thậm chí có thể mấy vị mặc áo gấm, dáng vẻ tài giỏi cực kỳ, đội ngũ báo hỷ đi cả đường, chiêng trống vang trời, pháo nổ ì đùng, múa rồng múa lân, treo đỏ khắp nơi khiến cho Thập Lý Phong Gia Cương tràn đầy không khí vui mừng.

Đám nhóc đi sau lưng Phong Thanh An lần đầu thấy chiến trận lớn như vậy, tất cả đều thán phục không thôi, đẩy Phong Thanh An, va người báo hỷ ở trước, chạy một mạch tới nhà Phong Thanh An.

Nhưng xung quanh viện nhà họ Phong lúc này đã bu đầy người từ lâu, Phong Thanh An vóc dáng chưa lớn dẫn theo một đám nhóc, nhìn qua nhìn lại đều là người lớn có bối cảnh, ngay cả nhà mình Phong Thanh An cũng không thấy.

Thậm chí Phong Thanh An cũng thấy trên cây nhà kế bên trồng cũng có một đống người, mà nóc nhà hàng xóm xung quanh khỏi phải nói, một đám đông nghẹt, cũng chả sợ đè sập nóc nhà, thậm chí cậu còn thấy một con chó vàng, không biết sao bị người nuôi lôi lên đó.

Chiến trận như thế, Phong Thanh An cảm thấy nếu đi ngang qua người mình sợ là cũng chỉ ở ngoài xem náo nhiệt thôi, có điều cũng may, Phong Thanh An được người làng vây xem nhận ra.

"Đây không phải là chàng hai nhà họ Phong hả?"

"Ê, chàng Thanh An về kìa!"

"Đây chính là anh em ruột với Trạng nguyên công, tránh ra, để cho người ta vào nhà!"

Đám người chen lấn trong viện nhà họ Phong nước chảy không lọt nghe thế, phút chốc vô cùng gian nan nhường ra một con đường mòn, thả em ruột của Trạng nguyên vào, còn mấy đứa bé đi theo cậu thì cũng đừng nghĩ.

Hai bên Phong Thanh An năm nay càng gần gũi quen thuộc với miệng của các người dân, vừa trả lời vừa chen vào viện.

Sau khi đại ca cậu tham gia thi cử, đại sát tứ phương, địa vị nhà cậu tăng vọt trong làng, ngay cả cậu mới tròn mười tuổi cũng có lợi, đi trên đường cũng có thể được người ta gọi một tiếng chàng Thanh An, về phần nhũ danh, không ai kêu cả.

"Thằng Hai Trâu, đi đâu chơi đó hả? Người báo hỷ cho huynh con cũng sắp tới cửa nhà rồi con mới về, lại đây lẹ lên cho mẹ, mẹ thay đồ mới cho con."

Phong Thanh An mới vào viện đã bị một người phụ nữ trẻ mặc áo gấm bắt lại, vừa khiển trách vừa lôi vào phòng.

Phong Thanh An nghe chàng Thanh An cả đường, nghe được nhũ danh này, sắc mặt nhất thời tối sầm. Đây là mẹ cậu, Ân thị, cũng là một trong số ít người gọi nhũ danh của cậu.

"Mẹ à, bộ đồ này con mới mặc hai ngày!"

Phong Thanh An không có kháng nghị, đại ca cậu ở nhà cũng là thằng Heo mà, Hai Trâu có là gì chứ.

"Hai ngày cũng cũ rồi, mẹ mới may một bộ đồ mới cho con, thay nhanh lên cho mẹ."

Đến khi Phong Thanh An thay đồ mới, lúc từ trong phòng đi ra thấy đội ngũ báo hỷ đã vào viện, mà trong đó có hai người đặc biệt khiến người ta chú ý tới, nghe nghị luận loáng thoáng, lúc này Phong Thanh An mới biết kia là Huyện tôn vùng này, còn có Phủ tôn từ Giang Dương phủ xa hơn tới.

"Đại ca ta thi Huyện, thi Phủ, thi Viện đều là Án Thủ, đã là tiểu Tam Nguyên, giải Nguyên trong thi Hương, lấy Hội nguyên trong thi Hội, đã là Liên Trung Ngũ Nguyên, chỉ cần lão Hoàng đế biết điều, đó chính là thi đỗ Lục Nguyên chưa từng có khi lập triều!"

Đối với hai nhân vật lớn này đến, Phong Thanh An kinh ngạc, nhưng cảm thấy rất hợp lý, vì đại ca cậu lớn hơn cậu ba tuổi rưỡi, đã đủ mười ba, chưa tới mười bốn tuổi, chỉ là lần đầu tham gia khoa cử đã một đường giết tới cùng.

Nói thật, Phong Thanh An biết đại ca cậu văn chương đẹp đẽ nhưng không ngờ đại ca cậu mạnh tới như thế, người này còn chưa tới tuổi lập gia đình đã giết sạch khao cử, chắc chắn là không phải là người rồi!

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Năm Mậu Dần Vĩnh Khang thứ hai mươi tám, Ân Khoa ngày mười lăm tháng ba, cống sinh Phong Thanh Bình đứng đầu đậu cao thi đỗ Trạng nguyên của Ân Khoa thi Đình Giang Dương phủ, nhân đây chiếu kỳ thiên hạ, cả nước chúc mừng, khâm thử!"

Nha dịch báo tin mừng mở lụa vàng báo hỷ ra, lớn tiếng đọc nội dung trên đó, âm thanh vang vọng vô cùng, người ngoài viện cũng có thể nghe được tiếng, trong chớp mắt đám người yên tĩnh sau đó nổ tung lên.

Đậu Trạng nguyên rồi!?!?

Chàng cả nhà họ Phong, thằng nhóc choai choai lông tơ chưa mọc hết ngoài miệng đậu Trạng nguyên rồi!

"Chúc mừng Phong lão gia, Phong Thanh Bình quý phủ đậu cao Trạng nguyên, kinh báo liên đăng hoàng giáp..."

Nha dịch lớn tiếng chúc mừng, lặp lại nội dung báo hỷ, Phong Thanh An lẫn trong người nhà nghe tiếng huyên náo nhộn nhịp xung quanh, đột nhiên cảm giác được một ý lạnh, một âm thanh cứng ngắc vang lên trong đầu.

[Hệ thống tài liệu số liệu khác thường, giải nén thất bại, có giải nén lần nữa hay không?]

"Mẹ!"

Phong Thanh An mặc kệ âm thanh vang trong đầu, chạy về người đang bất tỉnh, mềm nhũn ngã xuống, sau đó Ân thị được cha Phong đỡ.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.