Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quý nữ vương hầu

Phiên bản Dịch · 1887 chữ

"Con tôi đậu Trạng nguyên rồi!?"

Ân thị được Phong Thủ Lễ ngắt Nhân Trung miệng cọp, sau khi từ từ tỉnh lại, sững sờ như thế trong chốc lát, nhìn chằm chằm cha Phong. Câu mở miệng đầu tiên là xác nhận, chỉ là Phong Thủ Lễ còn chưa kịp trả lời đã nghe được người báo hỷ lặp lại lần nữa.

"Chúc mừng Phong lão gia, Phong Thanh Bình quý phủ..."

Lại nghe được chúc mừng từ người báo hỷ, mí mắt Ân thị lại nhắm tiếp, cha Phong thấy vậy, vội vàng ra tay ngắt Nhân Trung miệng cọp. Sau hai lần này, rốt cuộc Ân thị cũng tiếp nhận sự thật con trai trưởng nhà mình đậu Trạng nguyên rồi.

"Nhanh, người đâu, cụ ông nhà họ Phong ngất rồi, thím hai nhà họ Phong cũng ngất rồi..."

Ân thị mới khôi phục bình thường, lại nghe được tiếng ồn ào và hỗn loạn trong viện. Thì ra lúc nãy không chỉ một mình bà ngất vì chuyện kinh ngạc to lớn này, ông nội của con trai bà, cũng chính là cha chồng của bà, còn có một thím út quan hệ gần gũi cũng ngất đi.

Có điều cũng may, một đại phu theo đám người ở ngoài nhà họ Phong xem náo nhiệt bị đẩy vào, ông cụ và thím út bất tỉnh cũng dần tỉnh lại. Dù sao cũng hôn mê vì đại hỷ, không phải là bị bệnh nặng gì.

"Chúc mừng..."

Người báo hỷ chúc mừng lần ba mới đánh thức được người nhà họ Phong đắm chìm trong vui sướng, cha Phong và một đám người nhà họ Phong vội vàng lấy bao lì xì đã chuẩn bị xong phát cho người tới báo hỷ. Thậm chí mẹ Ân thị cũng tới hỗ trợ vì người báo hỷ nhiều quá.

"Lấy hết đi, đủ hết đó..."

Giờ phút này, Phong Thanh An hoàn toàn thành trở thành người trong suốt nhìn mọi người làm việc. Tuổi cậu trong mắt người nhà cũng không giúp được chuyện gì, chỉ có thể yên lặng nhìn mẹ cậu Ân thị cầm bao lì xì mười mấy văn tiền, cứng rắn nhét vào tay hai vị đại nhân vật nhìn là biết quý không thể nào nói được.

Phong Thanh An thông qua nghị luận của người ngoài đã biết hai vị này từ lâu, một người là Huyện tôn vùng này, còn một người là Phủ tôn Giang Dương phủ. Nhưng lúc này Ân thị lòng tràn ngập sự vui mừng, đâu còn để ý mấy thứ này, không nhận cũng phải nhận, ép buộc nhét bao lì xì vào tay người ta.

Mà hai vị đại nhân vật đây dân thường vốn không thấy mặt, cũng chỉ có thể dở khóc dở cười nhận bao lì xì. Dù sao vị này chính là người sinh ra chàng Trạng nguyên thi đỗ Lục Nguyên.

"Chậc!"

Thấy tình cảnh này, Phong Thanh An chép miệng, cũng không biết nói gì cho phải. Đừng thấy cả nhà họ hôm nay ở trong nhà mới, thay áo gấm cũng là chuyện một năm nay. Trước khi đại ca cậu tham gia khoa cử, nhà họ cũng chỉ là dân chúng bình thường không bị đói mà thôi.

Cũng do đại ca cậu Phong Thanh Bình tham gia khoa cử, lúc này nhà cậu mới nghênh đón biến hóa long trời lỡ đất.

Sau khi đại ca cậu lấy được thân phận đồng sinh thì lấy tiếp thi Huyện, Án Thủ thi Phủ, huyện ban thưởng cho hai mươi lượng bạc. Vì thế làng cũng phân cho nhà cậu năm mẫu ruộng tạm, vốn là gia đình tạm ổn cuộc sống khá túng thiếu lập tức trở nên thoải mái.

Lần đầu tiên Ân thị không tiết kiệm, sau Tết, không tiếc đi cắt ít thịt heo về. Lần đầu tiên Phong Thanh An được ăn thịt heo ngoài ngày Tết, có thể nói là lệ nóng doanh tròng.

Bình thường cậu muốn ăn thức ăn mặn cũng chỉ có thể cái ao ngoài làng câu ít tôm cá. Còn xuống nước hả, à, từ khi ra đời tới nay cậu sẽ không để nước tới ngang hông mình, mương hơi sâu một chút cậu sẽ không đến gần. Còn hồ lớn thì đi đường vòng.

Mà sau khi đại ca cậu thi đậu Tú tài, đậu Cử nhân, cuộc sống nhà họ lập tức rực rỡ hẳn lên, dễ chịu vô cùng. Vốn là nhà cũ mái cỏ, đập đi xây lại biến thành gạch xanh ngói đỏ. Trạch viện hai vào hai ra, trong mấy trăm hộ gia đình ở Thập Lý Phong Gia Cương cũng xếp hàng thượng hào.

Vì nhà ngày càng nhiều ruộng đất, cha Phong trồng trọt nửa đời người thậm chí còn tới huyện mua hai con trâu về, thỏa mãn tâm nguyện, mỗi ngày đều vui vẻ ra cửa, dẫn một đám người làm ruộng.

Hết cách, bỗng chốc có thêm mấy chục mẫu ruộng tốt, nên dù cha Phong là một anh nông dân tráng niên chịu thương chịu khó, một người dắt hai con trâu cũng không chăm sóc được nhiều ruộng đất như thế, chỉ có thể thuê người hỗ trợ.

Hôm nay, đại ca cậu thi đỗ Lục Nguyên, đậu Trạng nguyên. Ngày sau nhà cậu biến thành bộ dạng gì, Phong Thanh An không thể tưởng tượng được. Vì đại ca cậu sắp mười bốn tuổi rồi, có nhiều khả năng.

Đừng nói chuyện khác, đến nay đại ca cậu chưa thành hôn, càng chưa có hôn ước. Trước khi tham gia khoa cử, thì là nhà nghèo thuần chất, không ai để ý.

Nhưng lúc tham gia khoa cử, thi đậu Tú tài, đậu Cử nhân. Cửa nhà cậu sắp bị người làm mai ở mười phương tám hướng đạp vỡ rồi.

Chỉ là mấy người làm mai này tới cửa, người nào đến Phong Thanh An đuổi người đó đi. Nếu là trước khi đại ca cậu không có công danh, hai bên đều có tình cảm mới quyết định hôn ước, thành thân, cậu cũng không nói nhiều.

Hôm nay trên người đại ca cậu có công danh, mắt thấy chính là gia thân phú quý. Lúc này mới muốn kết thân với đại ca cậu, cái suy nghĩ quái quỷ gì đây? Con gái nhà địa chủ thân hào cũng xứng leo lên cành cao là đại ca cậu? Cút xa chừng nào tốt chừng đấy.

Phong Thanh An không chỉ đuổi người mai mối, thậm chí còn cùng cha mẹ dùng cảm tình đả động lòng người. Dù sao trong mắt Phong Thanh An, con gái nhà địa chủ thân hào không xứng với đại ca cậu, nhưng nếu cha mẹ cậu không cảm thấy thế, sắp đồng ý rồi. Phong Thanh An mắng xé trời cũng vô dụng, đại ca cậu có công danh trên người cũng không xứng.

Lệnh của cha mẹ, người mai mối nói thế cũng không phải nói một chút. Cũng may là Phong Thủ Lễ cha cậu mặc dù chịu thương chịu khó nhưng cũng không ngu. Mà Ân thị mẹ cậu bị Phong Thanh An rung rinh một lát cũng có thể giữ vững mặt trận.

Phong Thanh Bình, đại ca cậu tướng mạo đẹp trai bảy phần, lại phối với thân phận chàng Trạng nguyên duy nhất từ khi lập triều, vương công quý nữ kinh thành kia còn không tranh cướp.

Mặc dù nhà cậu là dân thường nhà nghèo, không môn đăng hộ đối nhưng sinh ra đói rét, không có bối cảnh nào trong mắt vương công quý tộc nào đó. Nhưng không phải là tình thế xấu, trái lại có thể là sở trường điểm cộng nào đó.

Nghĩ thế, tên gương mặt nhỏ nhắn của Phong Thanh An không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Nếu đại ca mang về một quý nữ vương công thật, vậy cuộc sống gia đình tạm ổn của cậu... Phong Thanh An tha hồ tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này của mình. Chỉ là cậu chưa nghĩ được chút nào thì bị một âm thanh om sòm cắt đứt.

[Có giải nén lần nữa không?]

"Có!"

Thấy bộ điệu này, thì nếu mình không trả lời vẫn hỏi tiếp, Phong Thanh An không hề mong đợi trả lời đại.

[Tài liệu hệ thống đang giải nén tiếp... Xin vui lòng đợi giây lát!]

"Thứ rác rưởi!"

Trả lời như thế Phong Thanh An nghe được mười lần rồi, cậu không hề mong đợi gì đối với cái gọi là hệ thống này, bởi vì đã phí sạch sẽ.

Khoảng một tuổi là cậu thức tỉnh trí tuệ kiếp trước rồi, mà lúc đó cơ thể cậu đã trổ mã tiến vào giai đoạn tiếp theo, đang lắc lư học đi thì cậu phát hiện mình có hệ thống.

Phong Thanh An đã quên mất lúc đó bản thân hưng phấn thế nào, thất vọng với hệ thống một lần rồi một lần, trái lại ấn tượng sâu sắc hơn.

Vì hệ thống cần giải nén, mỗi lần giải nén cần tiêu hao ba trăm sáu mươi ngày. Như vậy thì cũng thôi đi, khiến Phong Thanh An vô cùng căm tức là chờ đợi khá dài như thế chỉ đổi lấy một câu: Số liệu tài liệu lỗi, có giải nén tiếp không!

Phong Thanh An nhớ lúc ấy răng sữa mình mới mọc, lần đầu nghe được tiếng giải nén thất bại, không chút do dự chọn giải nén tiếp, nhưng đừng ngờ nữa, vẫn là giải nén thất bại.

Một lần rồi một lần, hôm nay đã là lần thứ mười rồi. Bây giờ Phong Thanh An đã không còn mong chờ gì nữa với thứ rác rưởi này. Gần mười năm, cũng đủ để cậu nhận rõ thực tế.

Đặc biệt là thấy được các chỗ yêu nghiệt của đại ca ruột mình, hệ thống rác rưởi này đã bị Phong Thanh An vứt qua một bên, ôm chặt đùi đại ca nhà mình, không mạnh hơn cái đồ rác rưởi này?

Đại ca cậu ba tuổi là thần đồng được mười phương tám hướng công nhận, vào làng học là do thầy đích thân nói với cha mẹ, không cần đóng học phí, còn được đảm bảo một bữa cơm trưa, chủ yếu là lúc đó nhà cậu nghèo quá.

Lúc đại ca cậu, Phong Thanh Bình chìm trong hào quang, thậm chí Phong Thanh An không cần giả ngu, chỉ cần cậu không nói vài lời kỳ lạ gì. Dù cho cậu luôn biểu hiện như người lớn vậy, có suy nghĩ như người trưởng thành cũng không ai thấy cậu bất thường.

Bây giờ lại càng không có ai không xem cậu ra gì, thi đỗ Lục Nguyên, chàng Trạng nguyên chưa tới mười bốn tuổi, anh em ruột còn thông minh hơn bạn đồng trang lứa thì xem là gì.

Thà rằng nói là không có chỗ nào khác với bình thường mới bất thường, từ một bụng mẹ sinh ra, dính sự điềm đạm của chàng Trạng nguyên, thế nào cũng thông minh hơn người thường!

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.