Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con sợ gà bị lạnh

Phiên bản Dịch · 1542 chữ

"Không dễ dàng gì, cuối cùng lại có thêm một cơ hội rồi!"

Cách nửa tháng, nhìn căn nhà trống rỗng, Phong Thanh An không khỏi cảm thấy nước mắt vui mừng. Hễ khi có cha hoặc mẹ ở nhà thì cậu không thể tìm được cơ hội ra tay với gà vịt.

Nhưng mà cũng may sạp của nhà họ bày ngày càng lớn, cho nên chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi trong thời gian ngắn là có thể có cơ hội rồi.

"Lần trước là gà nên lần này chọn vịt đi. Công việc quan trọng phải phân phối công bằng mới được!"

Phong Thanh An xoa xoa tay nhảy vào trong chuồng vịt. Nhanh chóng bóp cổ một con vịt to trong bầy vịt đang kêu cạp cạp xách ra ngoài.

"Lần này chắc sẽ không thảm thiết như lần trước nữa đâu!"

Mặc dù đã nghiêm túc tổng kết kinh nghiệm thất bại và bài học kinh nghiệm lần trước. Nhưng Phong Thanh An vẫn không ôm hi vọng quá lớn với sự thành công. Trong lòng đã chuẩn bị kết quả thất bại rồi, đã rửa xong nồi chén muỗng chậu trong nhà bếp rồi, thậm chí đã nhét cả củi vào trong bếp rồi, xếp xong.

Gâu! Gâu!

Đầu của bé Đen đã to hơn trước, lởn vởn quanh chân của Phong Thanh An, cái đuôi nhỏ trên mông còn vẫy vui vẻ vô cùng. Nó biết hôm nay nó lại theo chủ nhân có lộc ăn, không ăn được thịt nhưng nó có thể gặm xương mà.

"Đi, tìm một góc nào đó tránh đi. Đừng để bị dọa chạy như lần trước, mất mặt lắm!"

Phong Thanh An xách con vịt đang giãy giụa không ngừng, đè ở trong chậu gỗ đã được chuẩn bị từ trước. Nín thở ngưng thần lại dẫn linh lần nữa, ngựa quen đường cũ bơm linh khí vào người con vịt trên tay.

Lần này cậu còn thử nghiệm dùng hồn lực thăm dò cơ thể con vịt. Thử nghiệm dẫn dắt linh khí nhập vào máu thịt của vịt. Chỉ tiếc là chợt tới bước này đối với cậu vẫn quá xa lạ cho nên...

Ầm!

Có điều nếu so với lần trước thì Phong Thanh An có bước tiến vượt bậc tồi. Thậm chí ngay trước khi con vịt nổ tung cậu cũng đã mở hai mắt ra. Chuẩn bị xong nắp nồi đậy lên chậu gỗ trước, chỉ cảm thấy dưới tay truyền tới sức mạnh đập vào hết sức, sau đó vô cùng bình tĩnh nhấc cái nắp đầy máu lên.

"Tối nay hầm một nồi canh vịt già đi!"

Ánh chiều tà hạ xuống, ánh mắt trời hoàng hôn nghiêng nghiên chiếu vào nhà họ Phong. Phải là cảnh vô cùng hài hòa mới đúng, tiếc là bị một âm thanh tức giận ngút trời phá vỡ.

"Phong Thanh An, con lại phá hoại gà của mẹ nuôi nữa rồi!"

"Không có mà, lần này con hầm canh vịt. Mẹ ơi, mẹ nếm thử xem đi, lần này đã tiến bộ hơn lần trước nhiều rồi đó. Con không có bỏ nhiều muối đâu."

"Không phải không cho con vào nhà bếp rồi à? Tại sao con lại vào nữa hả?"

Ân thị có hơi tức giận. Cũng không phải ngày lễ ngày Tết, đụng một cái là giết gà giết vịt, vậy ai chịu nổi chứ.

"Con không cam lòng!"

"Con không cam lòng? Sau đó lại phá hoại con vịt mà mẹ già này nuôi vất vả hả? Con, cái thằng phá của này không để cho ai bớt lo này. Đi đứng cho mẹ!"

"Chờ đã, đừng đánh, đau mà! Mẹ ơi! Con sai rồi!"

"Sai? Sai thì ngoan ngoãn quỳ xuống, trước khi kêu con ăn cơm con khong được đứng lên!"

"Vâng!"

Phong Thanh An chịu phạt đàng hoàng, chẳng qua là trên gương mặt khôn khéo ngoan ngoãn kia lại có một suy nghĩ khác:

"Lần sau con còn dám nữa!"

...

Ba ngày sau, không thể không ra ngoài nhưng mà Ân thị nhớ gà vịt nhà. Trở về trước rồi sau đó:

"Phong Thanh An!"

Mọi người đều biết, khi mẹ ruột dùng hết sức kêu tên mình thì không nên do dự, xòe chân ra chạy thật nhanh. Thường thường thì có thể tránh được một ít tai họa.

"Mẹ, con biết sai rồi! Mẹ đừng đuổi nữa!"

Trên đường nhỏ ở nông thôn, Phong Thanh An chân ngắn bước ngắn dùng toàn lực chạy. Mỗi lần quay đầu lại là có thể Ân thị cầm chổi, khí thể như hổ sói luôn rượt theo sau lưng cậu.

"Cái thằng phá của này đứng lại cho mẹ!"

"Mẹ không rượt thì con không chạy nữa!"

Phong Thanh An lớn tiếng cãi, mặc dù cậu biết trận này bị đánh không có oan nhưng mà chổi đập lên người thì đau lắm nên cậu theo bản năng xu lợi tránh hại, chạy trước thì tốt hơn.

"Mẹ của Thanh An à, sao thế? Thằng nhóc kia lại gây ra chuyện gì? Chọc con nổi cơn tam bành như thế?"

Ông lão đang phơi nắng trong viện nhà mình, thấy thằng nhóc chạy qua trước cửa nhà mình, sau đó cười ha hả hỏi Ân thị đang cầm chổi rượt theo.

Đây đúng là chuyện quá hiếm, người lớn đuổi đánh thằng nhóc nghịch ngợm, ở trong cái làng này đó là chuyện hằng ngày.

Nhưng mà hai thằng nhóc nhà họ Phong đều nổi tiếng là thông minh ngoan ngoãn, để cho người lớn đỡ lo biết bao nhiêu, luôn là tấm gương gương mẫu trong miệng của người lớn, con nhà người ta tiêu chuẩn. Nhưng lại có ngày hôm nay, ông thấy thằng nhóc này chọc cho mẹ giận, đuổi theo đánh cả một đường thế này. Vậy sao không hỏi thử xem một chút cơ chứ.

"Cái thằng nhóc thôi này nhân dịp con không có ở nhà lại giết thêm một con gà nữa!"

Ân thị đuổi theo mệt rồi, bước chậm lại, giận không kiềm được trả lời.

"Mẹ Thanh An à, chàng lớn nhà con đã đậu Trạng Nguyên rồi. Nhà con đã giàu sang rồi còn thiếu gà vịt hay sao?"

Ông lão có hơi khó hiểu, nếu con nhà nghèo trong làng giết gà vịt qua loa thì người lớn rượt đánh cũng có thể hiểu được. Nhưng nhà này, ruộng đất, có ít thì cũng phải mấy trăm mẫu. Gà vịt thôi mà, có cái gì lớn chứ?

"Nhưng cái thằng nhóc thôi này cách luôn làm thịt một con gà của con, giết một con vịt của con. Còn nói là rèn luyện tài nấu bếp nữa?"

Ân thị oán hận nói, dễ nuôi nhiều gà vịt như thế à? Lại bị xoèn xoẹt thế này.

"Rèn luyện tài nấu bếp? Đáng đánh!"

Ông lão nghe lời này thì thoáng chốc gật đầu đồng ý. Em trai của chàng Trạng nguyên sao có thể đụng tới chuyện nhà bếp được. Nên yên tâm đi học, thi đậu công danh, rạng rỡ tổ tông mới đúng.

Chàng Trạng nguyên xuất thân từ Thập Lý Phong Gia Cương, những bà con đồng hương như họ cũng có được loáng thoáng vài chỗ tốt.

Đừng nói tới chuyện khác, cháu lớn của ông có một hôn sự với làng kế bên. Vốn dĩ là nói không thông, kết quả nghe nói trong làng của họ có một vị Trạng nguyên nên cũng quyết định cuộc hôn nhân này. Vì đang đồn trong làng của họ có văn khí.

"Mẹ Thanh An à, mau đuổi theo nó đi! Cũng phải để cho nó cải tà quy chính rồi!"

"Cụ phơi nắng từ từ thôi, con đi bắt thằng oắt kia!"

...

"Phong Thanh An, sao gà trong chuồng lại thiếu một con rồi hả?"

"Đang ở chỗ này nè!"

Phong Thanh An mặt đầy kiêu ngạo giơ con gà không còn một sợi lông trên tay nhưng có thể nhìn rõ đó là con gà.

Sau khi xoèn xoẹt mười mấy con gà vịt, rốt cuộc cậu cũng có thể đảm bảo không nổ tung nữa. Mặc dù không có cách để cho mấy con gà vịt này còn sống nhưng cũng được xem là tiến bộ vượt bậc so với lúc mới bắt đầu rồi.

"Con lại giết gà của mẹ!"

Ân thị vô cảm nhìn con trai phá của nhà mình. Trong hai tháng, chỉ cảm thấy tâm sức tiều tụy. Bà nghĩ không ra tại sao những con gà con vịt mình nuôi lại mích lòng thằng nhóc này, kiên nhẫn không bỏ như thế.

"A, không phải đâu mẹ. Mẹ nghe con giải thích đã. Con gà này nó tự bay ra ngoài, con đuổi theo nó chạy đến mương của nhà Cu Cún mới bắt được nó về!"

"Vậy sao gà lại biến thành như thế rồi?"

"Gà rớt xuống nước, con sợ nó bị lạnh nên mới lột sạch lông giúp nó. Đợi lát nữa con còn muốn bỏ nó vào nồi nước ấm áp nữa."

"Ừ, con đứng yên đừng có nhúc nhích nha!"

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.