Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Sơn

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

"Hôm nay sao con lại giết gà?"

Ân thị về đến nhà sắc mặt không vui nhìn cái thứ phá của đang bận rộn ở nhà bếp trong nhà, bình tĩnh hòa nhã hỏi. Không vì chuyện gì cả, bà muốn nghe thử thằng nhóc vô liêm sỉ này lại tìm lý do gì để giết gà.

"Mẹ, mẹ về rồi."

Ân thị đã quen thấy cậu làm xằng làm bậy rồi, Phong Thanh An hơi ngại nhưng vẫn giải thích:

"Không phải là con muốn giết gà là do con gà này bị say nắng. Con thấy nó đáng thương nên mới bỏ nó vào trong nước giải nắng. Nhưng mà ngâm một hồi thì phát hiện con gà này đột nhiên không thở nữa. Con cũng chỉ có thể nhịn đau giúp nó một lần cuối cùng."

"Thì ra là vậy!"

Ân thị bình tĩnh gật đầu.

Nửa tháng trước, nếu nghe được chuyện mê sảng như thế đương nhiên là bà sẽ không nói hai lời, cầm cây gậy lên để cho thằng oắt này nhớ lâu, cho cậu biết kết quả của nói bậy bạ.

Nhưng mà bây giờ mệt tim rồi, không muốn đánh nữa, thằng nhóc này nói cái gì thì cái đó đi!

Ông lão ngày hôm đó nói đúng, tình trạng của nhà họ hôm nay cũng không thiếu gà vịt này. Đúng lúc thằng nhóc này cũng sắp tới thời kì trưởng thành rồi, tạm thời bồi bổ cho cậu đi.

"Mẹ không đánh con ạ?"

Ân thị rõ ràng khác với lúc trước, Phong Thanh An hơi bứt rứt. Khoảng thời gian này cậu mưu mẹo toàn thân, nghĩ đủ cách tìm cơ hội luyện tập 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện'.

Có điều, hễ là tu hành nhất định phải trả giá.

Ví dụ như những gà vịt đã luân hồi chuyển thế kia, còn có cái mông luôn sưng kia của câh, mà tất cả đều đáng giá.

"Mẹ đánh con thì con sẽ tha cho gà vịt của mẹ à?"

Ân thị rất mệt tim dò hỏi.

"Ặc!"

"Mẹ muốn nghe nói thật!"

"Không ạ!"

Lần này Phong Thanh An không có nói dối, mặc dù lần này có tiến bộ thần tốc nhưng vẫn chưa đạt được yêu cầu. Đợi đến khi cậu dẫn linh được rồi, gà vịt bị cậu chọn làm mục tiêu còn thấy vui vẻ, đó mới được xem như là thành công.

"Đánh thì không sợ bị đánh, mắng thì cũng chẳng vào đầu. Vậy mẹ có thể kêu con làm thế nào đây?"

"Ân thị thở dài một hơi, lắc đầu:

"Con thích thì cứ làm theo con đi, học nấu cơm cũng là chuyện tốt. Đi đến chỗ nào cũng không đói!"

"Vậy thì không có sao ạ?!"

Phong Thanh An bứt rứt trong người, cậu đã chuẩn bị nhanh chân chạy rồi, ngay cả đường trốn cũng quy hoạch xong cả rồi. Còn chuẩn bị thêm chỗ thứ ba là đất để trốn nữa. Kết quả là không dùng được cái nào cả.

"Ôi!"

Thằng nhóc choai choai này thở dài một hơi như ông cụ non, hơi có cảm giác luyện thành thần công, cảm giác cao thủ cô quạnh không có đối thủ trong thiên hạ này.

Có điều mùi canh gà bay tới rất nhanh, Trong nháy mắt, Phong Thanh An phá công, vội vàng loay hoay. Đừng nói chuyện gì khác, mấy tháng qua cậu đã có trình độ nấu canh rồi, đúng là nước lên thì thuyền lên.

Dù sao những gà vịt mà cậu gieo họa phải nổ tung mà chết, thịt vụn còn lại cũng không thể lãng phí được, đó cũng là thịt mà.

Cuộc sống sau đó bình tĩnh hơn nhiều. Ân thị nhớ lại bà luôn thấy con trai phá của giết gà giết vịt làm thú vui. Người Thập Lý Phong Gia Cương lại không thấy được.

Không phải là vì chàng Thanh An tuyên bố làm Nha nội đã được đính chính mà là mẹ cậu nghĩ thoáng,

Không chỉ là người làng cảm thấy có nhiều thú vui, chính Phong Thanh An cũng cảm thấy bắt đầu nhàm chán rồi. Có điều nhàm chán thì nhàm chán, nhưng quá trình giết gà giết vịt phải giấu cha mẹ cậu, không thể để cho họ nhìn thấy được.

Bởi vì người bên cạnh thấy được một con gà hoặc vịt bị cậu cầm lên, đôi mắt khép hờ. Không bao lâu thì gà vịt trên tay đột nhiên nổ tung hay là chết bất đắc kỳ tử, không có tăm hơi nào.

Cảnh tượng này cứ thấy kỳ lạ thế nào ấy. Kêu cậu là yêu nhân tà đạo nằm vùng có tên tuổi gì đó cũng có thể. Cậu cũng không muốn bị bắt vào trong quan phủ ăn đại bản, đó không thể so sánh với cây chổi trong tay mẹ của cậu.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng cái đã đến giữa hè.

Ánh nắng chói chang, khí nóng bốc lên, Phong Thanh An tránh trong nhà nghỉ mát nhìn chằm chằm con gà trống to không lo lắng đi loanh quanh trong phòng cậu, trên mặt vui sướng thêm vài phần.

Đây là con gà trống lớn năm màu vô cùng đẹp, mào đỏ rực như lửa, lông hai cánh tươi đẹp và xinh đẹp, chỗ cổ và sống lưng có lông màu vàng sáng, màu sắc tươi đẹp. Cái đuôi cao vút màu chàm không có một cái lông màu khác lẫn vào. Năm màu tươi sáng làm cho con gà trống lớn này diễm lệ và uy vũ.

"Đến đây!"

Phong Thanh An ngoắc tay với con gà trống lớn. Sáng sớm nửa tháng trước, cậu thành công để cho một vài gà vịt sống trong móng vuốt của cậu. Nhưng dù vậy cậu cũng không dám thi triển tùy tiện lên người bé Đen. Mà dưới sự giúp đỡ và hầu hạ, kiên nhẫn quan sát những gà vịt hấp thu linh khí thành công biến hóa.

Mà con gà trống lớn trước mắt này chính là một trong những con biến hóa lớn nhất, cũng dễ thấy nhất. Lông trên mình con gà này quả là thu hút tầm nhìn của người khác.

"Cục cục!"

Con gà trống lớn kêu lên cục cục, làm như không thấy hành động của Phong Thanh An.

"Nghe không hiểu à, xem ra trí thông minh không có tăng lên rõ ràng lắm!"

Phong Thanh An chưa phát hiện chỗ tốt nhất định của sinh linh trí khônn đã trải qua một lần lột xác, sẽ từ chối lần thứ hai. Xem ra con gà này biểu hiện hấp thu linh khí chủ yếu là cái đám lông kia.

"Hắc Sơn! Đuổi con gà này ra ngoài!"

Con gà trống lớn này bị cậu chọn thành mục tiêu quan sát, biểu hiện cũng không có gì làm cậu khâm phục, Phong Thanh An thuận miệng sai bảo.

Tiếng nói của cậu vừa nghe, một con chó con có bộ lông màu xám đen dần thay đổi ngay bên chân cậu chợt xông ra. Một tiếng sủa vang lên với con gà trống này.

Bị một con chó chỉ mới có hai tháng hơn dọa một chút như thế, gà trống vốn là hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng giống như là đang tuần tra lãnh địa thoáng chốc kinh hoảng đập cánh. Chạy vài bước thật nhanh lại không bay lên được, chạy từ phòng của Phong Thanh An vào trong viện.

"Được lắm! Hắc Sơn!"

Phong Thanh An kêu tên lấy cho con chó này, đây là lúc cậu có thể dẫn linh luyện huyết thuần thục cho gia cầm rồi lại lấy tên mới cho con chó nhỏ này.

Cứ kêu là bé Đen thì cũng không được. Cậu kêu thì cũng được, nhưng ngỡ như sau này con chó sói này được cậu bồi dưỡng thành một đại yêu. Thậm chí còn là yêu vương nếu thông báo tên họ với những người khác, giới thiệu bản thân nói mình tên là bé Đen. Vậy chẳng phải để cho yêu quái khác cười rụng răng à?

Vì thế, sau khi suy tư một khắc, Phong Thanh An lấy Hắc làm họ, đặt tên là Sơn.

Không có ngụ ý gì khác, căn cứ vào câu chuyện và sự hiểu biết của cậu đối với yêu quái trong thoại bản. Yêu quái giỏi về sức mạnh, tôn sùng người khí lực mạnh mẽ. Phong Thanh An hi vọng con chó sói nhỏ cậu nuôi ngày sau có thể có thân hình cao lớn, nguy nga như núi cao.

"Gâu!"

Chó con vẫy đuôi chạy tới, dù là chưa từng dẫn linh luyện huyết một lần nhưng sau khi nghe Phong Thanh An gọi nó, rất nhanh nó ý thức được đó là tên của nó.

"Tao chuẩn bị lâu như thế, rốt cuộc có thể tưởng là dẫn linh luyện huyết được!"

Phong Thanh An ôm con chó con này, hai tháng, người của Hắc Sơn đúng là nặng gấp đôi. Cậu ôm cũng cảm thấy hơi gắng sức, cũng may là nhóc con này rất phối hợp.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.