Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con muốn làm Nha nội

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

[Đang cập nhật nhiệm vụ phụ, đang thông báo...]

[Nhiệm vụ phụ: Tầm nhìn cao xa - 2]

[Giải thích: Ngự Thú Sư ưu tú sẽ ký kết hồn khế với thú cưng, bắt đầu thiết lập mối quan hệ thân thiết, quen biết nhau từ sớm]

[Yêu cầu: Để thú cưng trong điều kiện nuôi nhốt không ghét những hành động khác người của vật chủ làm!]

[Phần thưởng: 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện']

Phong Thanh An vẫn chưa tỉnh táo trong niềm vui sướng khi đạt được cách tu hành thì nghe được tiếng máy móc vang lên trong đầu. Có điều cậu chưa kịp suy nghĩ phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào thì nhận được thông báo mới.

[Nhiệm vụ phụ: Tầm nhìn cao xa - 2, đã hoàn thành]

[Phần thưởng: 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện', có nhận hay không?]

"Nhận."

Chuyện này không có gì phải do dự cả, luồng thông tin quen thuộc hiện lên trong đầu, các loại tin tức cặn kẽ vô cùng. Cách thì Phong Thanh An có thể hiểu được, có dòng chảy trong ý thức của cậu.

"Quả nhiên là thế!"

Xem sơ sơ thì Phong Thanh An biết ngay chỗ dùng của 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện'. 'Hồn quyết Dẫn Linh Uẩn' là cách tu hành của Ngự Thú Sư để tu luyên hồn lực. Tu hành tới trình độ nhất định có thể ngưng kết hồn khế, ký kết hồn khế với thú cưng.

'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện' thì khác, mặc dù cũng là bí phương Ngự Thú Sư cần phải học nhưng mà không phải dùng cho bản thân, mà là để cho thú cưng sử dụng.

Công dụng của cái này chính là cường hóa huyết mạch khí lực của thú cưng, để cho xác suất lột xác siêu phàm thoát tục lớn hơn, sinh ra trí tuệ linh tính đầy đủ.

Mà đây chỉ là suy đoán của Phong Thanh An, nếu Ngự Thú Sư không có bản lĩnh tăng cấp sinh mạng lên vậy thì kém cỏi quá rồi. Nếu không lúc thú cưng được khế ước lúc nhỏ yếu, đến khi mạnh lên thì chỉ có thể vứt bỏ mà thôi.

Chẳng qua có hơi tiếc là cậu không luyện Huyết Thuật vì bây giờ cậu chỉ là một người bình thường biết cách tu lyện Ngự Thú Sư mà thôi. Chẳng có một tia hồn lực nào cả, cũng đừng nghĩ tới chuyện dùng bí pháp dành riêng cho Ngự Thú Sư này.

"Vẫn phải chờ tới trời tối đã!"

Nghe ngoài nhà truyền tới tiếng ồn ào náo động, mặc dù trong lòng Phong Thanh An tràn ngập mong đợi, hận không thể băt đầu tu hành ngay nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc.

Bất luận là tu hành kiểu nào đều cần một môi trường ổn định và yên lặng. Bây giờ nhà của cậu chắc chắn không thể làm chuyện này được rồi, nói không chừng lúc nào đó lại có người đẩy cửa vào.

Phong Thanh An chỉ có thể kìm nén tâm trạng kích động đi bộ ra ngoài cổng nhà, lẳng lặng đợi trời tối.

Đến khi xế chiều, trong viện lại càng náo nhiệt hơn, có Thôn chính và già làng đến cửa. Phong Thanh An nằm úp sấp bên cạnh góp vui nhưng mà nghe được là lập bia khắc đá.

Lập bia, đương nhiên là khen ngợi công danh Trạng nguyên của đại ca Phong Thanh Bình của cậu, tiện thể khích lệ hậu bối trong làng. Có thể lấy đại ca Phong Thanh Bình của cậu làm gương, làm mục tiêu.

Khắc đá, là lập một cột cờ đá trước từ đường, biểu dương công danh, an ủi liệt tổ liệt tông. Thi đậu Trạng Nguyên, bất luận là để ở đâu cũng là một chuyện lớn làm rạng rỡ tổ tông.

"Út Thanh An à, đại ca con thi đậu Trạng nguyên rồi, chắc là con phải học vài thứ với đại ca con. Đừng bị tuột lại ở phía sau, mấy năm nữa cũng tham gia khoa cử đi, cũng thi thành một Trạng nguyên về!"

Một Thôn lão cao tuổi chống gậy nhìn Phong Thanh An góp vui ở bên cạnh, cười ha hả nói.

"Cụ ba, Trạng nguyên không dễ thi như thế đúng không? Cái thằng Hai Trâu này còn kém xa đại ca nó nhiều lắm!"

Ân thị ở bên cạnh nghe cười hì hì nói.

"Chàng Thanh Bình vẫn chưa cập quan nhỉ, chẳng phải nó thi đậu à? Cho dù thằng hai nhà con kém chút vậy cũng chắc khoảng chín phần là một Tiến sĩ rồi!"

Một già làng khác nhìn chằm chằm Phong Thanh An, tâng bốc khó hiểu nói, trong mắt chứa sự hâm mộ không thể nói thành lời.

Người trong làng không phải là người mù, hai anh em này đều thông minh từ bé. Chẳng qua biểu hiện của đại ca làm người ta chú ý hơn mà thôi. Cho dù nhỏ không bằng lớn nhưng cũng vượt xa người bình thường. Thi đậu Tiến sĩ cũng chẳng phải chuyện chơi.

"Đại ca con cũng thi đậu Trạng nguyên rồi, con còn đọc sách gì nữa chứ. Đợi đại ca con trao quyền làm quan, con đi theo làm một Nha nội là được rồi. Vậy chẳng phải tự do dự tại hơn à?"

Nhìn cha mẹ nhà mình đang thảo luận hôm nào đó tham gia khoa cử với Thôn chính già làng ở đây, có thể thi được công danh gì trở về. Lúc này Phong Thanh An chỉ cảm thấy da đầu mình giật giật, mở miệng pha trò ngay.

Nhưng mà tha cho cậu đi, cỡ nào cũng đừng ôm mong đợi cao như thế với cậu. Đến lúc đó mong đợi càng cao thì thất vọng lại càng lớn. Đại ca cậu có thể thi đậu Trạng nguyên thì không hề có liên quan tới cậu có thể thi đậu Tiến sĩ hay không.

Bản thân được bao nhiêu thì Phong Thanh An biết. Cậu cũng không muốn làm cho mình có nhiều áp lực cũng không muốn người khác trông đợi vào mình quá nhiều. So sánh với đại ca cậu thì cậu là em trai danh xứng với thực, đủ mọi giá trị.

Ân thị vốn dĩ mặt mày đang vui mừng, nghe được những lời hèn mạt của Phong Thanh An thì lúc này sắc mặt lại trầm xuống. Mà Thôn chính và những già làng nghe được tiếng nói có thể xưng là nghịch thiên này cũng đang trố mắt nhìn nhau. Một già làng nhìn Phong Thanh An chằm chằm, không nhịn được nắm quải trượng trong tay.

"Mẹ ơi, đại ca con học tập gian khổ mười năm, con vẫn không thể hưởng thụ một chút ạ? Làm Nha nội có gì không tốt chứ?"

Vẻ mặt của Phong Thanh An thành thật, không hề có chút sự chột dạ nào.

Cậu đã lấy được cách tu hànhh rồi, siêu phàm nhập thánh gần ngay trước mắt. Khoa cử gì đó cứ vứt qua một bên trước đi. Sao có thể lãng phí thời gian trên cái chuyện tầm thường này được.

Còn mong đợi của bọn họ, vậy thì xin lỗi đi, đã có một chàng Trạng nguyên là đại ca của cậu rồi. Đừng có tham lam quá, cũng không cần cậu phải thêu hoa trên gấm. Cho dù cậu liều cái mạng già này đi học thì xác suất đậu Tiến sĩ cũng cực kỳ thấp.

"Đại ca con học tập gian khổ mười năm thì có liên quan gì tới con?"

"Đó là đại ca của con mà!"

Phong Thanh An cây ngay không sợ chết đứng.

"Phong Thanh An!"

Chỉ với vài câu đối thoại rất đơn giản, Phong Thanh An dễ dàng chọc giận Ân thị mặt mày đang vui vẻ. Mà lúc cậu nghe được mẹ kêu tên đầy đủ của cậu thì Phong Thanh An nhanh chân chạy không hề do dự.

Không chạy chờ bị đánh hay gì?

"Đứng lại cho bà già này, con còn muốn làm Nha nội hả? Hôm nay bà già này phải đánh gãy chân của con!"

Ân thị nổi giận đùng đùng cầm một cây chổi lên rượt theo cái mông của Phong Thanh An. Thấy thế này thì chắc không đánh Phong Thanh An nằm liệt trên giường chắc không bỏ qua rồi đây.

"Mẹ ơi, con sai rồi. Con đang nói giỡn, nói giỡn thôi mà!"

Phong Thanh An khỏe mạnh luồn lách trong đám người. Khi cậu nghiêng đầu thấy Ân thị đuổi theo như hổ dữ vậy thì lúc này bắt đầu xin tha. Khách khứa đến thăm nhìn cảnh này thì có người cười to ồn ào, có người thì lắc đầu than thở.

Bất luận là như thế nào, hôm nay Phong Thanh An quần áo là lượt tiêu chuẩn đã phát biểu một phen rồi. Ắt sẽ truyền khắp mười phương tám hướng theo miệng của khách khứa đến thăm.

Còn trên người cậu bị dán cái mác gì thì Phong Thanh An cũng khó đoán được, nhưng cũng chẳng phải là cái thứ gì tốt.

Nhưng cái này chính là thứ Phong Thanh An muốn, chức vụ em ruột của chàng Trạng nguyên hơi nặng quá. Cậu biểu hiện vô liêm sỉ một chút thì thoải mái hơn. Như thế thì yêu cầu của những người khác đối với cậu cũng không quá cao.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.