Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

'Hồn quyết Dẫn Linh Uẩn'

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Lúc đêm khuya vắng người, rốt cuộc Phong Thanh An cũng có cơ hộ nói chuyện một mình với đại ca Phong Thanh Bình.

"Đại ca!"

Phong Thanh An ưỡn cái mặt vui vẻ giống như là chồn đi chúc tết gà.

"Hơn nửa đêm rồi không ngủ, tới tìm huynh làm gì đây?"

Phong Thanh Bình nhìn em út nhà mình. Thằng nhóc này nói chuyện chẳng có gì tốt cả, nếu không phải là nói chuyện hôn nhân đại sự của hắn trên bàn cơm, hắn lại không thể nói dối ở trước mặt cha mẹ nên chỉ có thể nói đúng sự thật mà thôi. Rốt cuộc là khiến hai người có tâm sự nặng nề, ăn xong thì đi về phòng luôn.

"Đệ muốn bàn bạc chuyện này với huynh!"

"Đệ muốn làm gì đây? Không đi bàn bạc với cha mẹ, không phải là đợi huynh về chứ?"

"Không có gì đâu, đệ chỉ muốn nuôi một con chó thôi. Sợ cha mẹ không đồng ý nên mới muốn huynh mở miệng nói giúp đệ thử."

"Chỉ chuyện này thôi?"

Phong Thanh Bình hơi kinh ngạc.

"Đệ tự đi nói với cha mẹ là được rồi mà!"

"Đệ sợ là họ không có đồng ý đâu!"

Phong Thanh An nói như kiểu cây ngay không sợ chết đứng.

"Nhưng đại ca nói thì khác, họ chắc chắn sẽ không từ chối huynh!"

"Đệ, cái thằng nhóc này. Được, để huynh đi nói với cha mẹ."

Phong Thanh Bình cũng không hỏi nhiều, đồng ý thẳng luôn. Chỉ nuôi một con chó thôi mà, cũng chẳng có chuyện gì cả.

"Đệ biết rồi, đại ca, huynh tốt với đệ nhất."

Thoáng chốc, Phong Thanh An hớn ha hớn hở, vui vẻ ra mặt. Đại ca bằng lòng nói chuyện giúp cậu vậy trên cơ bản chuyện này thành công rồi.

"Khuya rồi mau về ngủ đi. Chắc ngày mai nhà hơi ầm ĩ đấy!"

"Chỉ sợ là không chỉ có mình ngày mai đâu!"

Đương nhiên Phong Thanh An biết có chuyện gì rồi. Đại ca cậu thi đậu Trạng nguyên, lần đầu tiên về đương nhiên có người đến thăm rồi.

Ngày kế tiếp, sắc trời vừa tờ mờ sáng thì có tiếng ồn ào truyền tới từ trong viện. Phong Thanh An bò dậy khỏi chăn, nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Sau đó đi ra khỏi phòng mình nhìn thử, thoáng chốc thấy được vài gương mặt quen thuộc.

"Chậc!"

Phong Thanh An cũng không đi góp vui. Chuyện chiêu đãi khách là chuyện của người lớn, không có liên quan gì tới thằng nhóc như cậu cả. Cậu đợi trưa lên ăn cỗ là được rồi.

Có điều Phong Thanh An rõ ràng đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của chàng Trạng nguyên rồi. Lúc mặt trời lên cao, nhà của họ đã đông như trẩy hội rồi. Nội viện ngoại viện rộn rã, người ta cũng chỉ muốn xem thử chàng Trạng nguyên thôi, tiếng người ồn ào.

Cô dì chú bác, quen, không quen, Phong Thanh An từng gặp, chưa gặp. Tóm lại hôm nay lần đầu tiên cậu biết nhà nghèo bình dân có nhiều họ hàng như thế. Có điều bất luận là có quen hay không, cho dù là lần đầu gặp mặt, những người họ hàng cũng rất nhiệt tình, rất khách sáo.

Nếu những thân thích này chỉ dẫn họ hàng tới thì cũng không tới mức như thế này. Nhưng trong chu vi mười phương tám hướng, hễ là địa chủ nông thôn thân hào giàu có trên hàng thượng hào, sau khi nhận được tin tức đều rối rít phái người. Thậm chí là đích thân đến cửa.

Dưới tình huống nhiều người viếng thăm như thế, đương nhiên người nhà họ Phong bận tới chân không chạm đất. Cô ba thím sáu cũng phải thu xếp hỗ trợ. Cho dù Phong Thanh An là thằng nhóc choai choai cũng bị bắt đi làm việc, đừng có hòng ăn bơ làm biếng.

Mặc dù bị ép đi làm, bận tới chân không chạm đất, bưng trà rót nước cho người đến viếng thăm. Nhưng Phong Thanh An rất là kiên nhẫn, rất cần mẫn chạy lên chạy xuống.

Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, vì những người viếng thăm này không thiếu ông chủ địa chủ. Những người này mặc lụa là gấm vóc, tay đeo vàng ngọc ban chỉ. Giở tay nnhấc chân đều quê mùa vô cùng nhưng Phong Thanh An rất thích sự quê mùa này.

Bưng trà lên cho những người này, trong lúc lơ là cậu chỉ cần tự nhận thân phận của mình là em ruột của chàng Trạng nguyên là được. Những người này sẽ chủ động nhét vài thỏi ngân lượng vào trong lòng cậu, coi như là tiền lì xì gặp mặt. Người lấy ra rất rộng rãi, thậm chí còn đưa hạt dưa vàng cho cậu.

Chuyện này làm Phong Thanh An chạy chuyên cần hơn, chưa được một buổi thì túi ở trên người phình ra, chạy từng bước từng bước, dáng vẻ rất là nặng nề.

Có điều, sự khác thường trên người cậu rất nhanh đã bị Ân thị chú ý tới. Bất luận là cậu nịnh hót van xin thế nào, tất cả bạc vụn và hạt dưa vàng trên người đều bị Ân thị cướp đoạt trước công chúng. Mà hành vi bồi thường chỉ là ném cho cậu vài đồng tiền thôi.

Phong Thanh An cầm tiền đồng, gương mặt nhỏ ỉu xìu bĩu môi. Cũng chẳng hăng hái bao nhiêu nữa, chỉ là sau khi lén về phòng của mình không nhịn được cười ra mặt. Cười giống như là một con cáo trộm gà thành công vậy.

"Cuối cùng cũng có kho bạc nhỏ của mình rồi."

Phong Thanh An dè dặt rút ra một quyển sách trên giá sách trong phòng ra. Trong đó có giấu một đống bạc vụn và hạt dưa vàng sau đống sách, gương mặt nhỏ bé cười càng tươi hơn.

Hôm nay nhà cậu có nhiều người tới lui như thế, cái cảnh địa chủ thân hào nhét cho cậu hạt dưa vàng không biết bị nhiêu người nhìn thấy. Tiền để trên người chắc chắn phải bị Ân thị lột sạch rồi, cắt đứt suy nghĩ không nên có của một vài người.

Nhưng là cậu chạy lên chạy xuống trong nhà của mình, vàng bạc thì lại ở trong túi của mình. Có cơ hội gian lận lén, lén giấu đi một phần nhỏ trong đó. Đương nhiên đó là chuyện vô cùng đơn giản, vì ngoại trừ cậu thì không có ai biết hôm nay cậu nhận được bao nhiêu vàng bạc.

"Mẹ cầm nhiều tiền của mình như thế chắc nuôi chó cũng không sao. Hơn nữa đại ca cũng sẽ nói giúp mình mà."

Lại nhét sách về, Phong Thanh An hài lòng. Ngẫm nghĩ lại không tránh khỏi chuyển tới con chó con kia. Sinh được hơn một tháng rồi, cũng gần dứt sữa được rồi.

Đến trưa, sau khi ăn xong cỗ mà trong làng bày ra, Phong Thanh An chạy đến nhà của Hai Mập. Sau khi được dạy không ít kiêng cữ và cách nuôi chó con xong thì ôm chó con của nhà mình về.

Lúc này nhà họ Phong đã qua buổi trưa rồi, dòng người vẫn như dệt, khác thăm như mây. Nhà từ trên xuống dưới bận chân không chạm đất. Cũng không ai chú ý tới Phong Thanh An ôm một con chó con về.

Mà đây chính là thứ Phong Thanh An hy vọng. Đợi cậu nuôi ở nhà mấy ngày rồi, chắc cha mẹ cũng quen mắt thì cũng không phản đối nữa, cũng không thể đuổi ra ngoài được.

"Bé Đen!"

Phong Thanh An đùa cho dù là đổi hoàn cảnh mà cục lông nhỏ cũng không sợ hãi và bất an chút nào. Bởi vì cậu ở đây, con chó con này đã quen hơi cậu, mà chỗ này là phòng của cậu.

Gâu! Gâu!

Con chó nhỏ lông màu đen xám dùng sức vẫy cái đuôi nhỏ, lè đầu lưỡi mềm mại ra liếm lòng bàn tay của Phong Thanh An đưa ra.

"Đến đây ăn nè!"

Sau khi xoa mạnh vài cái cho đã ghiền xong Phong Thanh An lấy bánh gạo sữa và lòng đỏ trứng đã chuẩn bị từ trước để trước mặt chú chó nhỏ. Mặt đầy chờ mong nhìn nó.

Mà chó con mới vừa dứt sữa nhìn thức ăn đặt trước mắt mình, nhẹ nhàng ngửi thử. Không có do dự lâu đã mở miệng mới mọc răng sữa ra, sau đó vùi đầu vào trong bánh gạo sữa.

[Nhiệm vụ phụ: Tầm nhìn cao xa hoàn thành]

[Phần thưởng: 'Hồn quyết Dẫn Linh Uẩn', có nhận hay không?]

"Nhận!"

Nhìn bé Đen vùi đầu ăn cơm trước mắt, Phong Thanh An không do dự suy nghĩ trong đầu.

Tức khắc, có một luồng thông tin xuất hiện ở trong đầu, chính là cách tu hành Phong Thanh An khao khát từ lâu. Hơn nữa không chỉ là cách tu hành mà trong đó còn có những mẹo cần phải kiêng kỵ, liệt kê từng cái vô cùng chi tiết.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.