Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa lan hồ điệp

Phiên bản Dịch · 2610 chữ

Máy bay hạ cánh vào buổi chiều, sân bay nội địa ồn ào náo nhiệt.

Du Cảnh xoay cổ cứng đờ rồi đi xuống máy bay, anh cảm thấy hơi mệt mỏi, ngủ trên máy bay càng ngủ càng mệt. Đôi mắt nhức mỏi, trước mắt như trở nên tối sầm lại.

Nhiệt độ mùa đông trong nước làm cho Du Cảnh cảm thấy quen thuộc, nhìn thấy bóng mặt trời ấm áp, cuối cùng thể xác và tinh thần của anh cũng thoải mái hơn đôi chút.

Trên làn da bắt đầu đổ mồ hôi, Du Cảnh cởi áo khoác bên ngoài ra, khoác lên khuỷu tay, giơ tay lên ấn ấn yết hầu vài lần.

Trong lúc chờ lấy hành lý, anh không tự chủ ngây người, suýt nữa lấy nhầm hành lý. Từ lúc xuống máy bay đến đoạn đường này, Du Cảnh có vẻ hơi hoảng hốt.

Du Cảnh không nói cho bất kỳ ai biết hôm nay mình về, hai tay anh kéo theo hành lý gọi chiếc taxi tiếp theo, tài xế quay đầu lại hỏi anh đi đâu. Du Cảnh im lặng một lúc, rơi vào tình trạng do dự không biết phải đi đâu.

Một lát sau Du Cảnh nói địa chỉ nhà của mình.

Xe chạy trên đường cao tốc, khung cảnh quen thuộc lùi lại trong tầm mắt anh, cảnh vật như bị gió cuốn đi, hành lý phía sau va vào trong vách xe phát ra tiếng vang nặng nề vụn vặt.

Tài xế rất thân thiện mà bắt chuyện với Du Cảnh lang thang không có mục tiêu bằng những chuyện vụn vặt, ví dụ như mới nãy ông gặp vị khách kỳ lạ như thế nào, thành phố mới xây một trung tâm mua sắm vân vân. Du Cảnh thỉnh thoảng sẽ trả lời hai câu nhưng suy nghĩ của anh hoàn toàn không nằm trong cuộc trò chuyện với bác tài xế.

Vào một buổi chiều ở Oslo, Du Cảnh nhận được cuộc gọi của Trần Triệu Nam.

Trần Triệu Nam gọi một tiếng tên Du Cảnh trong điện thoại, sau đó lập tức im lặng. Nếu không phải còn tiếng hít thở mỏng manh, Du Cảnh còn nghĩ rằng Trần Triệu Nam đã cúp điện thoại.

Bởi vì Du Cảnh tiếc phí cuộc gọi đường dài quốc tế nên mở lời hỏi trước: “Gọi điện thoại có chuyện gì sao?”

Giọng điệu anh hơi gấp gáp, có vẻ hơi mất kiên nhẫn nhưng lúc đầu Du Cảnh không có ý như vậy, vì thế anh hắng giọng, tốc độ nói chậm lại: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Triệu Nam lập tức trả lời: “Khi nào anh về?”

Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng, truyền tới chỗ Du Cảnh cách mấy nghìn km, có sự chênh lệnh nho nhỏ với giọng điệu vốn có của cậu. Cổ họng Du Cảnh nóng bừng, khó khăn nói: "Không biết, dường như không có chỗ nào đặc biệt muốn đến.”

Hai bên lại rơi vào im lặng, Du Cảnh định cúp máy, Trần Triệu Nam đột ngột nói tiếp: "Chúng tôi rất nhớ anh."

Du Cảnh có thể tưởng tượng được hình ảnh hai hàng răng của Trần Triệu Nam va vào nhau. Cậu nhấn mạnh từ "Chúng tôi" kia, phát âm nhấn mạnh, những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Du Cảnh đến mức làm cho anh có hơi choáng váng. Anh và Trần Triệu Nam đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, anh đoán ra rằng Trần Triệu Nam có lẽ đã uống rượu nên bắt đầu nói lung tung.

Anh hỏi Trần Triệu Nam, cuối cùng là cậu nhớ tôi hay mọi người nhớ tôi.

Sau một thời gian dài chờ đợi, hô hấp của Trần Triệu Nam trở nên nặng nề, cuối cùng Du Cảnh thật sự mất kiên nhẫn và bắt đầu hối hận về câu hỏi ngu ngốc của mình.

“Du Cảnh, đừng trốn ở bên ngoài nữa.” Cuối cùng Trần Triệu Nam không trả lời câu hỏi của Du Cảnh.

Du Cảnh nghe vậy thì có hơi tức giận, đè nén cơn bực bội xuống để không nổi giận qua điện thoại.

Bên Trần Triệu Nam rất ồn ào, Du Cảnh nhìn đồng hồ trên tường khách sạn, bây giờ trong nước có lẽ đang về khuya. Miệng Trần Triệu Nam như lấp đầy bông, từng câu từng chữ không rõ ràng, sau đó cậu nói rất nhiều, Du Cảnh không nghe rõ chữ nào. Anh bảo Trần Triệu Nam uống say rồi thì mau về nhà đi, đừng phát điên uống rượu ở ngoài nữa.

Du Cảnh vô cùng buồn bực, nhắc nhở cậu: “Tôi không ở đó, sẽ không có ai dọn dẹp đống hỗn loạn cho cậu đâu.”

Lúc sau hình như Trần Triệu Nam đi đến một nơi yên tĩnh, Du Cảnh hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng lời cậu nói.

"Có phải anh cho rằng thiếu anh thì tôi sống không nổi hay không?” Trong điện thoại có chút ồn ào của tiếng gió, giống như Trần Triệu Nam đang trách móc Du Cảnh.

Du Cảnh giơ tay hất đổ ly sữa bò ở trên bàn, hoảng loạn đứng dậy đi WC, kẹp điện thoại vào giữa tai và bả vai.

Du Cảnh mở vòi nước, nước chảy trên mu bàn tay khiến anh ngứa ngáy. Anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của mình ở trong gương—— mặt không biểu cảm, lúc anh không cười, thường bị người ta nói là hung dữ.

Nhưng Du Cảnh lại cảm thấy trong lòng mình đang cười: “Vậy nếu cậu có thể sống thật tốt thì nhớ trả phí điện thoại cho tôi."

Du Cảnh không chờ nghe câu trả lời mà cúp máy luôn, sau đó lập tức quyết định đi xem nhóm cực quang, xem xong cực quang thì về nhà.

“Tên nhóc kia!”

Giọng nói của tài xế làm cho Du Cảnh giật mình, anh bừng tỉnh bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt nhìn thoáng qua đồng hồ đếm ngược.

Bác tài xế lộ ra ngoài hai hàm răng không đều: "Cậu suy nghĩ gì thế? Tôi gọi cậu mấy tiếng rồi."

Du Cảnh mở cửa kính xe, nhìn thấy chung cư đối diện tòa nhà đang sửa chữa: "Có chuyện gì vậy?"

"Dừng lại đối diện hay đi vòng qua?"

Du Cảnh nghĩ đến đống hành lý trong cốp xe và trả lời: "Đi vòng qua."

Trước khi đi nhà mình thế nào thì trở về vẫn là thế đó.

Du Cảnh có nhờ bạn mình giúp đỡ quản lý nhà hộ, vì thế trông nó không giống như ngôi nhà đã không có ai ở hơn một năm, trên bàn trên sàn cũng không bụi lắm. Anh kéo tấm vải che ghế sofa lên rồi nhắm mắt lại nằm xuống không nhúc nhích một lúc lâu, cơ thể vô cùng mệt mỏi đến mức cử động ngón tay cũng thấy mệt.

Hôm nay gió lớn đập mạnh vào cửa kính, phòng khách rộng rãi, cung cấp đủ không gian để tiếng vang lan tỏa trong không khí. Du Cảnh không kéo rèm ra mà gối đầu lên đệm, anh thích cảm giác nằm trong bóng tối không cần suy nghĩ về cái gì này.

Nằm nằm đã ngủ mất, đến khi tỉnh dậy thì bên ngoài cũng tối đen, đèn ở tòa nhà đối diện lần lượt được bật lên.

Du Cảnh đứng trên ban công nhàm chán vừa hút thuốc vừa ngắm cảnh đêm công nghiệp buồn tẻ. Những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, bê tông xám xịt được sơn màu sặc sỡ.

Du Cảnh hút thuốc xong thì cúi đầu dập tắt điếu thuốc, mới phát hiện một chậu hoa đã héo khô.

Chậu hoa lan hồ điệp Trần Triệu Nam đưa tới khi anh chuyển nhà đã chết. Du Cảnh ngồi xổm xuống nghịch những chiếc lá khô héo của nó, híp mắt phun ra những làn khói dày đặc với cái "xác chết", giống như rất thương tiếc. Lúc trước Trần Triệu Nam tặng hoa, anh còn mắng cậu có bệnh, anh không rảnh rỗi chăm sóc cây hoa, những bông hoa đó hợp với các cô gái, không thích hợp với người có cuộc sống khô khan như anh. Du Cảnh còn tưởng mình sẽ bóp chết chậu hoa này nhưng không ngờ lại chăm sóc nó lâu như này.

Không thể trách bạn mình không chăm tốt chậu hoa của mình, chỉ có thể trách chậu hoa này không biết cố gắng, không trụ được qua mùa đông năm nay mà chết mất. Dường như báo trước lần này anh trở về, tình cảm của anh dành cho Trần Triệu Nam cũng nên chết theo.

Ban công khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, sau khi anh hút thuốc xong thì quay về phòng, quyết định đến Every Night. Anh lấy túi nhựa bọc chậu hoa lan hồ điệp rồi ném vào thùng rác ở tầng dưới của tiểu khu.

Every Night là quán bar của Du Cảnh, nơi tụ tập của những ban nhạc cũ và mới ở Trú Thành, những ban nhạc nổi tiếng và không có danh tiếng, thậm chí có cả những ban nhạc vừa thành lập hay tan rã đều rất thích Every Night.

Every Night, Every Night, có nghĩa là mỗi khi trời tối bạn phải hòa mình vào đó.

Du Cảnh ngồi trên chiếc mô tô yêu dấu của mình, chạy như bay trên đường phố quen thuộc, anh cảm thấy linh hồn mình đang được chào đón, chào mừng anh trở lại. Không biết cuối tuần có cuộc đua nào không, Du Cảnh hào hứng muốn đi ra ngoài chạy một lần, muốn trở lại con người thật thì cần có quá trình giảm xóc. Tốc độ và cảm xúc mãnh liệt là cách tốt nhất.

Motor dừng trước cửa quán Every Night, cả con đường có rất nhiều quán bar, người người qua lại, nồng nặc mùi rượu.

Du Cảnh không vội vàng đi vào, tấm poster trên cửa kính ở bên cạnh đã thu hút sự chú ý của anh.

Đó là một tấm poster lớn, pha trộn giữa màu đỏ và màu xanh, ba chữ "Stowaway" (Người trốn theo tàu là những người che giấu sự thật hoặc đi qua các kênh bất hợp pháp. Hay còn gọi là nhập cư bất hợp pháp.) chiếm một phần lớn tấm poster, dưới cùng tấm poster viết tháng và ngày "Stowaway" sẽ biểu diễn ở Every Night. Gương mặt đầu tiên là ca sĩ chính Hướng Bùi, bên phải poster là Trần Triệu Nam và chiếc trống của mình, cậu cúi đầu, trông tinh thần có vẻ rất u sầu buồn bã.

Bình thường các tay trống của ban nhạc sẽ khiến người ta cảm thấy mất tinh thần và điên cuồng. Du Cảnh xem xong《Khát Vọng Nhịp Điệu thì lo lắng Trần Triệu Nam sẽ đam mê, nhưng anh nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng. Trần Triệu Nam đẹp trai nhưng chỉ là giả vờ, não thiếu dây thần kinh mới là bản chất của cậu, tóm lại cả đời sẽ không đam mê gì cả.

Du Cảnh nhìn chằm chằm poster một lúc thì cảm thấy chóng mặt nên châm một điếu thuốc. Anh chợt cảm thấy tò mò vẻ mặt của Trần Triệu Nam khi biết mình quay về, mấy tin nhắn WeChat trước đây, cậu có vẻ rất sốt ruột hỏi anh khi nào trở về giống như là thật sự mong chờ anh sẽ xuất hiện ngay trước mặt mình, sau đó lòng vòng hỏi anh đang đi đâu, gửi mấy bức ảnh cho cậu xem.

Du Cảnh đã gửi mấy tấm ảnh qua, Trần Triệu Nam hỏi anh —— ai chụp cho anh? Du Cảnh trả lời liên quan gì đến cậu mà hỏi này hỏi nọ. Nhưng trên thực tế Tống Cửu Tiêu chụp cho anh ở Ý, Du Cảnh không thích nói dối nên không trả lời.

Poster thật sự rất cuốn hút, Stowaway là ban nhạc nổi tiếng trong nước những năm gần đây, mấy năm trước thỉnh thoảng Du Cảnh cũng chơi thay cho một tay guitar, nhưng anh không đi lần lưu diễn đầu tiên ở trong nước.

Lúc đó Trần Triệu Nam vẫn đang theo học khoa m nhạc ở đại học C. Sân khấu duy nhất dành cho Stowaway là sân khấu ca hát của Every Night. Chiếc trống rách tung tóe và những chiếc dùi đã qua sử dụng của Trần Triệu Nam vẫn còn ở dưới tầng hầm.

Có lẽ Trần Triệu Nam không còn nhớ chiếc dùi trống đó.

Dựa vào màn đêm đen, ít người chú ý đến Du Cảnh, khuôn mặt Trần Triệu Nam trên tấm poster nhanh chóng thủng một lỗ.

Cho đến khi có người gọi "anh Cảnh" ở sau lưng, tay Du Cảnh run lên, trên mặt đất còn có chút bụi, anh đạp chân giẫm lên đi rồi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên của Hướng Bùi.

Chỉ có một mình Hướng Bùi, Du Cảnh nhanh chóng rời mắt, từ bỏ việc tìm kiếm hình bóng một người khác.

Du Cảnh chào hỏi nhân viên phục vụ ở quầy bar, gọi hai ly rượu có nồng độ không cao.

Hướng Bùi là hàng xóm lúc nhỏ của Du Cảnh, lúc đó thường đi theo sau anh, anh luôn coi cậu ta như em trai ruột của mình, trong lúc anh đi du lịch thì để Hướng Bùi quản lý quán bar. Có lẽ Hướng Bùi không vui vì anh trở về mà không thông báo cho cậu ta nên vẻ mặt có chút buồn bực. Du Cảnh giải thích mấy câu, nói rằng anh cũng chưa nói với ai cả.

"Anh cũng không nói cho Trần Triệu Nam sao?"

Sau đó Hướng Bùi nhận ra câu hỏi này quá vi diệu, giống như nếu Trần Triệu Nam không biết thì người khác không biết cũng rất hợp lý.

Du Cảnh cũng không quan tâm lắm, liếc mắt nhìn thấy hình nền điện thoại của Hướng Bùi, anh lập tức hiểu ngay. Hướng Bùi có vẻ tươi tắn hơn, thì ra là đã làm hòa với bạn trai cũ của mình.

Hai người trò chuyện vài câu, Hướng Bùi muốn về nhà, trước khi đi còn nói tối nay Trần Triệu Nam sẽ không đến. Du Cảnh không nói gì, lặng lẽ đếm người đi vào, vô số gương mặt xa lạ làm rối bời tâm trạng, anh thản nhiên búng ngón tay vào ly hỏi: “Cậu ta lại yêu mấy lần nữa à?”

Hướng Bùi lắc đầu nói không có, Du Cảnh lắc đầu, không hề tin tưởng.

Chờ Hướng Bùi rời đi thì nhân viên pha chế rượu vòng qua Du Cảnh để lau bàn. Hai mắt Du Cảnh khép hờ, đầu trống rỗng, ánh sáng trước quầy bar hơi chói mắt, anh muốn đổi sang màu tối hơn.

“Anh Cảnh, anh có muốn uống thêm rượu không?” Nhân viên pha chế rượu nghiêng người che ánh sáng trên đầu Du Cảnh.

Du Cảnh mở mắt, có vẻ mệt mỏi: “Sau khi tôi đi, Trần Triệu Nam đã từng đưa bạn gái đến đây à?” m cuối kéo ra rất dài.

"Bạn gái của anh Trần sao? Em chưa nhìn thấy bao giờ."

"Ồ." Du Cảnh đẩy ly rượu về phía trước: "Vậy cho tôi thêm một ly nữa."

Bạn đang đọc Ngựa Hoang của Giả Nhật Ban Mã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Piđă
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.