Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

S.T.Dupont

Phiên bản Dịch · 2428 chữ

Du Cảnh nằm ở nhà một tuần. Cuối tuần, anh rủ vài người bạn ra ngoài đua xe, tiện thể thông báo một tiếng rằng mình đã đi du lịch về rồi.

Các cuộc đua mang tính hữu nghị chỉ để cho vui, lúc anh đi du lịch vòng quanh thế giới không có cơ hội đụng vào xe nhưng sau vài vòng đua, Du Cảnh vẫn dẫn đầu. Anh thường chạy ở đường đua trên núi này, nên nhắm hai mắt vẫn có thể đi đến đích.

Du Cảnh thích motor từ cấp ba, xem quá nhiều phim xã hội đen với đám bạn xấu, anh cảm thấy lái motor ngầu muốn chết, cả đám đã tiết kiệm tiền mua một chiếc xe, Du Cảnh là đại ca, vì thế anh được chạy trước. Những học sinh trung học bình thường toàn vùi đầu vào những bài thơ cổ và công thức trong sách còn Du Cảnh thì chạy motor khắp đường, thỉnh thoảng bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp, anh bị tóm về nhà ăn đòn.

Du Cảnh ăn hai cái tát vào mặt rồi bỏ chạy ra ngoài, bố anh cầm ghế đuổi theo. Du Cảnh đứng ở góc cầu thang ngẩng đầu nhìn bố mình, trong đầu muốn biểu tình và nghĩ rằng bố mình sẽ không xuống dưới đâu.

Bố Du Cảnh không đi xuống mà ông chỉ cầm ghế giơ lên trời ngay sau đó, xoay không biết bao nhiêu lần trước mắt Du Cảnh may mắn rồi bay thẳng một đường vô mặt anh, máu chảy đầm đìa.

Đến nay vết sẹo vì cái ghế năm đó vẫn còn ở phía trên lông mày của Du Cảnh, nhưng những oán trách thì đã mờ nhạt đi rồi.

Du Cảnh dừng xe, móc hộp thuốc lá và bật lửa ra, vừa hút thuốc vừa đợi những người phía sau.

Sương sớm lạnh lẽo còn sót lại trên núi dính vào da thịt, Du Cảnh quan sát dưới chân núi, thấy rừng cây rậm rạp bao quanh một con đường quanh co, anh dựa người vào sườn xe, thong thả hút thuốc.

Giản Minh Trạch là người thứ hai đến đích, nhìn thấy Du Cảnh đi một đôi giày Martin cao cổ, khoác chiếc áo jacket màu xanh quân đội ở bên ngoài, còn thảnh thơi hút thuốc, anh ta lập tức trêu chọc anh: "Tay chơi đẹp trai nhất ở đây sao?"

Du Cảnh đón lấy chiếc mũ Giản Minh Trạch ném qua, ôm chắc ở trên tay, không đồng ý nói: "Cút đi, tốc độ của mấy cậu thì cả đời cũng đừng hòng thắng được tôi."

Du Cảnh đua xe rất lồng lộn, không hề có ý khiêm tốn, anh nhìn vài lần mấy chiếc motor phía sau: “Lâu lắm rồi tôi mới được chạy một vòng thoải mái như thế này.”

“Anh Cảnh, tụi tôi còn bận kiếm tiền nuôi gia đình nữa, làm gì có thời gian rảnh luyện xe, cậu tưởng cả đám đều là ông chủ giống cậu, thừa tiền du lịch khắp thế giới à?"

"Hóa ra là cậu ghen tị với tôi à, hết cách rồi, các cậu chỉ có thể nhịn."

Du Cảnh và Giản Minh Trạch đứng trên sườn núi nói đùa mấy câu, chờ hai người còn lại dừng xe xong. Trong ba người, Giản Minh Trạch là bạn học cấp hai của anh, cũng là người trông nhà giúp anh, hai người còn lại đều là Du Cảnh quen khi đua xe, bình thường cũng khá ăn ý, có thể chơi cùng nhóm của Du Cảnh.

Đường lên núi quá nguy hiểm nên bốn người quyết định đi bộ lên, còn có thể hít thở không khí núi rừng trong lành vào sáng sớm.

Bốn người đi trên con đường đá nhỏ, cỏ dại mọc um tùm xung quanh.

Trong số bốn người, một người có rất nhiều tàn nhang trên mặt, biệt danh là Mặt rỗ.

Mặt rỗ tò mò hỏi Du Cảnh: "Lúc ở nước ngoài cậu từng yêu đương chưa?"

Du Cảnh cười mắng: “Yêu, yêu, yêu, cả một ngày mà mẹ nó mấy cậu chỉ biết yêu đương!”

“Không có tình yêu thì không thể sống nổi.” Mặt rỗ cảm thán, anh ta là một nạn nhân của tình yêu.

Có lẽ anh ta nghĩ rằng Du Cảnh cũng là một nạn nhân của tình yêu nên mới hỏi như vậy.

Lúc xuống núi, Giản Minh Trạch đề nghị tụ tập ở Every Night, vẫn có một vài người không biết Du Cảnh đã về, bình thường mọi người cũng bận rộn công việc, đúng lúc đã lâu không gặp nhau.

Du Cảnh lập tức đồng ý, thấy Giản Minh Trạch liếc mắt qua mình, anh không nhịn được mà giật tóc anh ta: “Tôi biết cậu muốn nói gì, lằng nhằng chết mất thôi.”

Du Cảnh rất khó chịu khi nhìn người khác ngượng ngùng xoắn xuýt trước mặt mình, chỉ muốn đạp chân vào mông người đó, có lẽ anh di truyền tính cách này từ bố mình.

Giản Minh Trạch cười ngại ngừng: "Tôi sợ cậu sẽ tức giận.”

“Tức giận cái gì?” Du Cảnh trừng mắt: “Cậu thông báo cho nó đi, đừng làm như cả đời này không chơi với nhau nữa."

Giản Minh Trạch sửng sốt, tiếp tục nói: “Tôi tưởng hai người đã nghỉ chơi rồi."

Du Cảnh nghe xong thì không biết phải hiểu từ “nghỉ chơi” này thế nào.

Sau khi xảy ra cái chuyện đáng xấu hổ kia, Trần Triệu Nam vẫn lắm chuyện gửi tin nhắn cho Du Cảnh như chưa từng có chuyện xảy ra, vẫn là tác phong làm lành trước kia của họ, còn vô cùng ra vẻ mà nói: "Chúng tôi đều nhớ anh" nữa chứ.

Nếu Giản Minh Trạch biết "Chúng tôi" bao gồm cả mình, anh ta phải tìm một thùng rác rồi nôn ra.

“Không có nghỉ chơi." Du Cảnh đáp: "Tôi và cậu ta vốn dĩ không nghỉ chơi nổi."

Khoảng thời gian tồi tệ nhất của anh và Trần Triệu Nam đã trôi qua từ lâu.

Buổi tối Du Cảnh muốn uống rượu nên không định lái xe mà quyết định đi bộ.

Lúc đi ra khỏi chung cư, anh thấy một chiếc Mercedes-Benz G màu đen dừng ở ngã tư đường, thân xe phát sáng trong tối, xem ra nó vừa được rửa.

Ở bên phải đường, một đứa trẻ cầm cây kem ốc quế đang chạy quên hết tất cả, đến một khu đất thì ngã xuống, cây kem ốc quế trong tay rơi vào chiếc xe G màu đen mới tinh.

Kem ốc quế màu trắng tan chảy như bơ trên thân xe rồi chảy xuống lốp xe, một tình cảnh vô cùng đáng thương.

Du Cảnh nhìn sắc mặt Trần Triệu Nam chuyển từ trắng sang xanh, đứa trẻ không biết chiếc xe đắt tiền thế nào, nhưng nó thấy ông chú đầy tức giận trước mặt thì sợ hãi đến mức gào khóc, cứ ngồi dưới đất không chịu đứng lên.

"Mùa đông ăn kem làm gì? Người nhà cũng không sợ trẻ con ăn xong sẽ bị ốm à." Trần Triệu Nam lẩm bẩm vài câu, muốn đi tới túm quần áo của đứa trẻ, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Du Cảnh thì trố mắt ra chớp mắt một cái.

Đứa trẻ nằm bẹp trên mặt đất, không chịu nhấc mông lên. Người đến hóng chuyện ngày một đông lên, Du Cảnh nghe đứa trẻ khóc đến khó chịu, thuận miệng đe doạ: "Này nhóc, còn khóc nữa sẽ phải bồi thường đấy, đây không phải chuyện của nhóc, mau chạy đi."

Chú này nói chuyện có vẻ còn đáng sợ hơn cả ông chú mặt xanh vừa rồi, nó nhặt que kem dở trên mặt đất rồi chạy đi như một cơn gió.

"Ồ, đổi xe rồi à?" Du Cảnh đi vòng quanh chiếc xe nói: "Phù hợp với cậu đó."

Ai cũng nói rằng G hợp với những cậu chủ ăn chơi. Du Cảnh không nói ra lý do phù hợp, trong lòng anh đồng ý với quan điểm này.

Ánh mắt Trần Triệu Nam nhìn theo hành động của Du Cảnh, lúc Du Cảnh nhìn sang thì cậu lại rời mắt đi chỗ khác, đùa nghịch chiếc chìa khóa xe trong tay giống như rất tủi thân, lông mi cong lên như vừa mới uốn.

"Anh cũng không nói với tôi.”

Trước khi Trần Triệu Nam lên tiếng, Du Cảnh đã bắt đầu đau đầu, bây giờ lại càng đau hơn.

“Đến hôm nay mới biết.” Du Cảnh không cho rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng, đáng phải bàn luận quá nhiều.

Không ngờ Trần Triệu Nam còn muốn hỏi đến cùng: “Tôi hỏi khi nào anh về trên WeChat mấy lần, anh lại chọn phớt lờ tôi?"

Màu cam hồng xung quanh nhạt dần, mặt trời chỉ còn chiếu một nửa ánh sáng. Du Cảnh không tìm được câu trả lời, chép chép miệng.

"Tôi đã gọi cho Hướng Bùi, anh ấy nói đã biết chuyện này từ một tuần trước." Giọng Trần Triệu Nam dần trở nên hùng hổ dọa người: "Thế là tôi trở thành người cuối cùng mà anh muốn nói cho, à không, nếu Giản Minh Trạch không gọi cho tôi, có lẽ anh không định liên lạc với tôi."

Du Cảnh nhướng mày, cảm thấy lúc này Trần Triệu Nam giống như một đứa trẻ đang cố tình gây sự.

“Cậu giống như một cô vợ đang hờn dỗi đó, biết không?” Du Cảnh bình tĩnh trả lời.

Trần Triệu Nam lập tức dừng nói, giống như nghẹn ở cổ họng, cậu bỗng trở nên rất yên tĩnh.

Trong không gian kín mít, Du Cảnh không tìm được lời nào để trò chuyện với Trần Triệu Nam, trước kia bọn họ không giấu nhau chuyện gì.

Anh vuốt ve ngón tay, không gian yên tĩnh dễ làm cho anh cảm thấy thèm thuốc lá, anh lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng nhưng không có châm lửa.

Ô tô chạy vào dòng xe ở giờ cao điểm buổi tối, phía trước là một hàng dài nối nhau, Trần Triệu Nam không khỏi thở dài mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Du Cảnh.

Du Cảnh đang ngây người, môi hững hờ cắn điếu thuốc lá, cánh tay đặt trên thành cửa sổ.

Chiếc xe không hề di chuyển được trong một khoảng thời gian ngắn, Trần Triệu Nam lấy một chiếc bật lửa ra từ ngăn chứa đồ, chạm nhẹ vào vai trái của Du Cảnh: "Không châm lửa à?"

Du Cảnh không giữ vững, cú chạm này của Trần Triệu Nam dễ dàng làm cho anh nghiêng người.

Bầu trời xen lẫn màu đỏ và đen, ánh nắng chiếu lên sống mũi thẳng tắp của Du Cảnh, tạo ra bóng đen. Du Cảnh nghiêng người tránh ngọn lửa nhưng lại vô tình cọ môi vào đốt ngón tay cái của Trần Triệu Nam.

Đôi môi và ánh mắt mang theo độ ẩm, có tiếng chuông báo động mỏng manh vang lên trong trái tim của Trần Triệu Nam, ngọn lửa cũng tắt.

“Trong xe không được hút thuốc.” Du Cảnh vươn đầu lưỡi liếm môi, nhìn con ngươi đen láy của Trần Triệu Nam.

Trần Triệu Nam không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau mỗi hành động của Du Cảnh, cậu dựa ra sau.

“Không sao, sẽ không để lại mùi.” Trần Triệu Nam chỉ vào chai tinh dầu trên xe, đó là một mùi hương gỗ rất nhạt. Du Cảnh rất thích mùi này, còn hỏi Trần Triệu Nam mua ở đâu.

“Anh thích thì tôi sẽ mua tặng cho.”

“Tôi không có tiền chắc? Còn cần cậu mua cho.” Du Cảnh đang từ chối thì thấy rõ chiếc bật lửa trên tay Trần Triệu Nam.

Chiếc bật lửa hình hộp chữ nhật của thương hiệu S.T.Dupont có màu đen với khung viền vàng xung quanh, mắt thường cũng có thể nhìn thấy lớp vỏ hơi bị mòn đi.

Năm ấy, Trần Triệu Nam ra nước ngoài theo đuổi giấc mơ âm nhạc của mình, khi về Du Cảnh đã tặng chiếc bật lửa này cho cậu. Lúc đó Du Cảnh đã kiếm ra tiền nên Trần Triệu Nam cũng không từ chối.

Du Cảnh chạm vào vỏ ngoài lạnh lẽo của bật lửa, chiếc xe bắt đầu di chuyển về phía trước. Anh nhớ mình đã khắc chữ "Trần" nho nhỏ vào đó.

Trần Triệu Nam im lặng một lúc mới nói: "Giữa chúng ta, còn phải nói mấy lời khách sáo như vậy sao?"

"Cậu là gì của tôi? Có thể đừng nói mấy câu này với tôi không?"

"Bạn thân nhất, không phải sao?"

Bạn thân nhất, Du Cảnh lặp lại mấy chữ này, sau đó nuốt nó vào trong bụng qua đầu lưỡi và hàm răng.

Trên đời này còn từ ngữ nào có thể tóm tắt mối quan hệ của anh và Trần Triệu Nam tốt như vậy sao?

Du Cảnh thích bạn thân nhất của mình hơn mười năm. Anh muốn hôn cậu, muốn ngủ với cậu, anh thà muốn trở thành người xa lạ với cậu chứ không muốn trở thành bạn thân nhất của cậu, bởi vì bạn thân còn tệ hơn cả bạn bình thường.

Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón tay mở nắp bật lửa lên, nhưng vẫn tránh điếu thuốc ở giữa môi, ngọn lửa giống như đang khiêu vũ trong lòng bàn tay anh.

Góc nghiêng và góc chính diện của Trần Triệu Nam đều đẹp như nhau, dưới ánh lửa bầu không khí thật mờ ám, Du Cảnh lại có chút say mê nó.

"Nói đến cũng kỳ lạ, Trần Triệu Nam, mẹ nó cậu là người có mới nới cũ như vậy, tại sao cứ nhớ mãi không quên mấy món đồ tôi đưa thế?"

Du Cảnh nâng cằm lên, nhìn chằm chằm lông mi Trần Triệu Nam, anh thật sự không hiểu được tên trai thẳng này.

Trai thẳng dường như ngây người, cho đến khi tiếng còi chói tai của chiếc xe phía sau vang lên.

"Không phải,tôi không phải có mới nới cũ." Trần Triệu Nam muốn giải thích, có lẽ cậu cảm thấy những việc làm trước đây của mình rõ như ban ngày, cho nên đành tỏ vẻ bất lực: “Anh với tôi khác nhau."

Bạn đang đọc Ngựa Hoang của Giả Nhật Ban Mã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Piđă
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.