Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lúc xếp hàng

Phiên bản Dịch · 2431 chữ

Anh với tôi khác nhau.

Hình như Du Cảnh đã từng nghe kiểu nói này, nhưng nghe lúc nào, nghe ở đâu, anh lại không nhớ rõ, ký ức lờ mờ không thể chắc chắn có sự tồn tại của những lời này.

Ánh sáng vàng hắt lên lông mi cong vút của Trần Triệu Nam, Du Cảnh mở to mắt và bừng tỉnh, quên mất lời định nói.

Ô tô chạy lên trên cầu, mặt hồ vô cùng yên tĩnh, phía đối diện là những tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn, Trần Triệu Nam chớp mắt một cái, ánh sáng đã biến mất.

Mắt đường dần thoáng đãng, giờ cao điểm buổi tối cũng tản bớt, trời gần như ngả đen.

Du Cảnh chợt cảm thấy phiền muộn, anh quay đầu nhìn thành cầu màu đỏ cổ xưa ở phía bên kia. Bầu không khí vẫn ngột ngạt cho đến tận khi tới chỗ ăn cơm.

Lúc Du Cảnh và Trần Triệu Nam đến đã là mấy người gần cuối cùng, đối diện và bên trái Giản Minh Trạch vẫn còn bốn chỗ, Du Cảnh ngồi bên trái Giản Minh Trạch, Trần Triệu Nam chọn vị trí bên cạnh Du Cảnh.

Đương nhiên mọi người cũng giữ hai chỗ cạnh nhau cho Du Cảnh và Trần Triệu Nam, chơi với nhau hơn mười năm, từ trước tới nay bọn họ chưa từng ngồi xa nhau.

“Thì ra hai cậu đi với nhau à, tôi còn tưởng hai cậu ăn ý mà cùng nhau đến muộn chứ.” Giản Minh Trạch bắt đầu đùa giỡn, bảo nhân viên phục vụ thêm trà và lấy thực đơn.

Du Cảnh cười trả lời: “Trần Triệu Nam mua xe mới, cố tình lái qua chỗ tôi để khoe đó.”

Anh còn nói thêm chuyện đứa bé hất que kem ốc quế lên chiếc xe mới của cậu, mấy người nhao nhao tỏ vẻ đáng đời Trần Triệu Nam, làm người không nên quá khoe khoang. Trần Triệu Nam thờ ơ cãi lại, còn trách Du Cảnh chuyện gì cũng nói ra ngoài.

“Anh em với nhau mà không nói được à? Du Cảnh nhún vai, nháy mắt nhìn Trần Triệu Nam, cúi đầu chọn trên menu: “Tôi chọn hơi nhiều, đói.”

Trần Triệu Nam ôm vai Du Cảnh, rất tự nhiên ngả trên người anh: “Anh Cảnh là đại ca của chúng ta, đương nhiên muốn cái gì có cái đó.”

Đại ca là cách gọi từ hồi xưa, trước kia thì nghiêm túc nhưng giờ thì là trêu chọc, mọi người cười ồ, lâu rồi chưa thấy cảnh Du Cảnh và Trần Triệu Nam dỗi nhau.

Trong lòng Giản Minh Trạch thở phào, thừa nhận hai người họ không thể nghỉ chơi được, anh ta như nhớ tới gì đó, nói: “Vợ Đường Sách đi công tác, không ai lo cơm tối cho con gái nên cậu ta mang đứa bé tới đây.”

Lần cuối Du Cảnh gặp con gái Đường Sách là mấy năm trước, khi đó cô bé còn học ở nhà trẻ, anh cũng không nhớ rõ dáng vẻ nó nữa, chỉ nhớ là một đứa bé thông minh và rất biết nói chuyện.

Chờ không bao lâu, Đường Sách đã đến, anh ta đeo balo hồng nhạt của con gái, giải thích rằng vừa đón con gái đi học thêm nên tới trễ, giờ học sinh tiểu học cũng phải có thành tích, Du Cảnh nói từ nhỏ đến lớn anh vẫn không biết lớp học thêm ra sao, đó là sự đối đãi đặc biệt của học sinh dốt.

“Thời chúng ta cũng không có nhiều lớp học thêm như vậy.” Trần Triệu Nam nói.

Con gái Đường Sách tên là Miêu Miêu, lớn lên rất dễ thương, hơn nữa giọng nói ngọt ngào mà chào hỏi từng chú một.

Đôi mắt Miêu Miêu rất lớn, bên trong giống như chứa đầy thủy tinh. Ánh mắt cô bé đảo quanh một vòng qua mặt các chú, cuối cùng dừng trên người Du Cảnh.

Du Cảnh không hứng thú với mấy đứa bé lắm, dù sao đời này anh cũng sẽ không có nên cũng không chú ý tới ánh mắt Miêu Miêu.

“Cháu nhớ rõ chú, chú Du.” Cô nhóc đột nhiên cất lời ngọt ngào: “Hồi trước cháu nói muốn gả cho chú.”

Mọi người đang ngồi hoàn toàn khiếp sợ, Du Cảnh không thể nuốt được miếng cơm trong cổ họng, Giản Minh Trạch vội vàng đưa cho anh ly nước.

Nhớ mang máng hình như có chuyện đó, Du Cảnh không hiểu, theo lý thì mấy đứa nhỏ sẽ không thích vẻ mặt anh lắm, bình thường chúng đều sẽ thấy sợ.

Trần Triệu Nam đặt đũa xuống, dường như khinh thường lời nói bậy bạ của đứa nhóc, khinh miệt mà liếc mắt nhìn nó.

“Miêu Miêu, vậy có khả năng cháu phải xếp hàng rồi, người theo đuổi chú Du nhiều lắm đấy.”

Không ai coi lời của đứa bé 9 tuổi là thật, lúc Du Cảnh 6 tuổi nói muốn lấy Chu Nhân làm vợ, sau này anh phát hiện anh và Chu Nhân đã bắt đầu sai ngay từ giới tính rồi.

Nhưng Du Cảnh nhận ra, thế mà Trần Triệu Nam lại coi lời lẽ khác thường này là thật.

Sau khi ăn xong, Đường Sách muốn đưa con gái về nhà, cô bé có vẻ không vui lắm, bĩu môi kéo tay Cảnh Du, cố gắng ngẩng đầu lên, dáng vẻ rất tiếc nuối.

Dù sao mấy đứa trẻ lợi dụng vẫn dễ hơn nhiều, Du Cảnh hơi xấu hổ nên buông tay cô nhóc ra, nhưng anh thật sự không thích cảm giác yếu ớt trong lòng bàn tay đứa bé, anh dùng ánh mắt ý bảo Đường Sách mau đưa đứa bé đi.

“Sao chú kia lại có vẻ tức giận như vậy ạ? Chú ấy cũng là người xếp hàng sao?”

Du Cảnh sửng sốt vài giây, mới nhớ ra xếp hàng có ý gì.

Những người còn lại không phải độc thân như Du Cảnh, Trần Triệu Nam thì chính là chưa kết hôn, không phải vội về nhà, vì vậy cả đám xuất phát đi Every Night.

Giản Minh Trạch nói Đường Sách kết hôn sớm mà, đáng lẽ phải chơi mấy năm, sau khi có gia đình thì nhiều chuyện không thể làm nữa, ví dụ như uống rượu tới rạng sáng, không cần quan tâm mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Du Cảnh ném quả nho trong đĩa trái cây vào miệng, lưng dựa vào ghế sofa, lười nhác thong thả hút thuốc: “Tôi thấy có mà cậu nghĩ kết hôn rồi thì không được đến gần mấy em gái xinh đẹp nữa ý?”

Một câu nói toạc ra, Giản Minh Trạch xoa gáy cười rộ lên, chỉ vào Trần Triệu Nam ở đối diện: “Tôi còn có bạn gái rồi, anh xem Trần Triệu Nam còn sướng hơn kìa.”

Trần Triệu Nam đang chọn chút đồ ăn trên ipad, đôi mắt cụp xuống, có lẽ chọn xong rồi, cậu ra hiệu nhân viên phục vụ cúi thấp xuống, ở đây hơi ồn ào, phải lại gần mới nghe được đúng giọng nói của nhau.

Nhân viên phục vụ là một cô gái, gương mặt xinh đẹp, tư thế hai người khá mờ ám. Có lẽ chỉ có mình Du Cảnh thấy vậy, trong mắt anh Trần Triệu Nam ở cạnh bất kỳ cô gái xinh đẹp nào thì cũng là mờ ám cả.

Du Cảnh gạt tàn thuốc vào gạt tàn, đứng lên, cúi người lại gần chỗ Trần Triệu Nam.

“Trần Triệu Nam, đừng gieo họa cho Kiki của tôi, vất vả lắm mới tuyển được một nhân viên phục vụ xinh đẹp đấy.”

Mặt anh cách mặt Trần Triệu Nam rất gần, có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cologne cùng với mùi thuốc lá thanh mát trên người anh.

Cuối tuần ở Every Night là náo nhiệt nhất, ban nhạc thoải mái hát trên sân khấu, âm nhạc huyền ảo, tiết tấu trống Jazz cũng tùy hứng, giọng hát của ca sĩ vang lên, bởi vậy ánh sáng trong phòng cũng trở nên mờ ảo theo.

Kiki không ý kiến gì với lời khen của ông chủ, cô vén sợi tóc bên tai, nhận lại ipad trong tay Trần Triệu Nam, nói: “Anh Cảnh, nhân viên phục vụ xinh đẹp đã có bạn trai rồi.”

Cô đi qua đám người láo nháo, dần rời khỏi ánh mắt của Trần Triệu Nam, cậu cũng không thấy Kiki xinh đẹp lắm, ít nhất không phải gu của cậu.

“Du Cảnh, tôi không chơi từ lâu rồi.”

Sắc mặt Du Cảnh chuyển sang màu tím, rồi lại qua màu xanh. Trần Triệu Nam di chuyển lên xuống yết hầu, đêm nay là lần đầu cậu cảm thấy thực sự phẫn nộ, cậu xiết chặt nắm đấm.

Cậu nghĩ tối nay mình đã làm quá nhiều chuyện không nên làm.

Không nên chỉ vì suy nghĩ nông nổi mà lái xe đến đón Du Cảnh rồi thay đổi tâm trạng, không nên vẽ vời cho thêm chuyện mà đốt thuốc cho Du Cảnh ở trong xe rồi cảm thấy khủng hoảng vì chạm vào môi anh, cũng không nên nghiêm túc chỉ vì lời vui đùa của một đứa nhóc mới học tiểu học.

Ngay bây giờ cậu cũng không nên đứng lên đối mặt với Du Cảnh, nói cậu đã không chơi từ lâu rồi, cho dù đó là lời thật lòng đi nữa thì Trần Triệu Nam cũng không thấy không vui vẻ gì khi nói ra thế này.

“Con mẹ nó, ai mà tin được. Lại bị cô gái nào đá à, thề làm Đường Tam Tạng hả?”

Hai người như sắp đánh nhau tới nơi, người bên cạnh đặt ly rượu xuống, đang chuẩn bị đi đến khuyên bảo. Một người trong đó đã kéo tay Du Cảnh lại, đang định lên tiếng thì Du Cảnh lại hất tay ra, nghiêng người cầm áo khoác của mình lên.

“Cậu ra đây.” Anh nói với Trần Triệu Nam: “Chúng ta nói chuyện mấy câu.”

Người vừa kéo Du Cảnh quay đầu lại nhìn Giản Minh Trạch, anh ta khẽ lắc đầu, bảo tất cả mọi người đừng đi ra ngoài, Du Cảnh có chừng mực.

Du Cảnh có chừng mực thật, anh hiểu không thể đánh nhau ẩu đả trước cửa quán bar nhà mình, cho dù có tức giận với Trần Triệu Nam thì cũng nên tìm một con hẻm nhỏ vắng vẻ rồi đánh Trần Triệu Nam một trận, đánh chết cái tên này.

Trần Triệu Nam lên xe trước, Du Cảnh đi theo sau lưng cậu.

“Nói đi, mấy lời “tôi không chơi từ lâu rồi” là có ý gì?”

Nhiệt độ trong xe ấm áp hơn bên ngoài, Trần Triệu Nam chà hai tay với nhau, thở ra một làn hơi trắng: “Rất lâu rồi tôi không yêu đương.” Cậu nói: “Cũng không muốn nói đến.”

Du Cảnh biết Trần Triệu Nam không nói đùa, mới nãy ở bên trong cũng đã biết rõ, chỉ là như tức giận đến nghẹn lại. Trước kia Trần Triệu Nam chưa bao giờ kiếm cớ cho sự trăng hoa trước kia của cậu, cậu nói muốn tìm tình yêu đích thực, trước khi tìm được sẽ không từ bỏ.

Bây giờ xem ra cậu thật sự không tìm được, chuẩn bị từ bỏ sau một thời gian dài rồi.

“Vì sao chứ? Bây giờ lăn lộn đủ rồi nên người đẹp bình thường không thỏa mãn được cậu à?”

“Anh biết tôi không thích gái đẹp.”

Du Cảnh chậm rãi cong môi: “Không thích gái đẹp, chẳng lẽ thích trai đẹp?”

Trần Triệu Nam không trả lời, đầu tựa vào lưng ghế, nặng nề hỏi: “Sau khi ăn cơm xong, cô bé kia còn nói gì với anh nữa không?”

Đột nhiên cậu lại nhắc tới chuyện này, Du Cảnh không kịp phản ứng nên ngẩn người một lúc mới sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu.

“Giống như lời nói bừa của cậu, có rất nhiều cô gái theo đuổi, như những đứa ngốc vậy.” Du Cảnh cười nhìn Trần Triệu Nam: “Mẹ nó tôi cũng đâu có thích con gái đâu.”

“Vậy anh đã nói gì rồi?”

Du Cảnh quay đầu, nhìn Trần Triệu Nam một cách đầy ẩn ý.

“Cô nhóc hỏi tôi, có phải cậu cũng muốn gả cho tôi nên mới tức giận như vậy không?”

“Anh đừng có nói bậy.” Trần Triệu Nam buột miệng thốt lên, một lúc sau mới nhận ra biểu cảm Du Cảnh không giống đang nói đùa, mới nghiêm túc nghĩ.

Trần Triệu Nam cứng họng, không biết nên trả lời thế nào, thấy nói cái gì cũng không đúng, đều dễ nói sai khiến Du Cảnh tức giận, cảm thấy mình rất đáng xấu hổ.

Không gian trong xe lại trở nên chật hẹp, giống như không thể chứa nổi hô hấp của cả hai người, đè nén trái tim đang đập của Trần Triệu Nam.

“Bị tôi thích kinh tởm lắm sao?”

Nói xong, Du Cảnh nhìn thấy vẻ mặt Trần Triệu Nam dần trở nên khó coi, sự nặng nề đánh úp về phía anh, vì vậy anh bổ sung: “Đương nhiên tôi thấy chuyện này cũng bình thường. Ông đây không giống mấy cậu, cũng không thèm để ý suy nghĩ của người ta.”

“Chỉ là tôi từng thích cậu cho nên vẫn khá tò mò.”

Trần Triệu Nam không để ý đến câu hỏi trước của Du Cảnh lắm, thật ra câu hỏi này, cậu cũng thầm hỏi trong lòng rất nhiều lần.

Từ khi biết Du Cảnh thích mình, Trần Triệu Nam đã không ngừng tự hỏi, rốt cuộc cậu có từng cảm thấy kinh tởm không.

Thứ làm Trần Triệu Nam hoảng loạn hơn việc Du Cảnh thích mình, đó là cậu không thấy kinh tởm, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thấy kinh tởm.

Bây giờ cậu thấy khó chịu, chỉ là vì tối nay Du Cảnh cố tính xa cách với cậu, còn để lại một câu “Tôi từng thích cậu”.

Thay vì nói Trần Triệu Nam không biết trả lời câu hỏi khó này thế nào thì cứ nói thẳng là cậu không muốn trả lời, bởi vì suy nghĩ của chữ “từng” này đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của cậu.

Bạn đang đọc Ngựa Hoang của Giả Nhật Ban Mã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Piđă
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.