Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng đùa giỡn mập mờ

Phiên bản Dịch · 2826 chữ

Trước khi đến đây, Trần Triệu Nam không nghĩ rằng mình sẽ uống rượu, cậu lái xe đến đây, vì đã khá muộn rồi nên cậu cũng không muốn tìm người lái thay, cho nên đã nói với Du Cảnh rằng đêm nay sẽ ở lại nhà của anh.

Trước khi uống rượu thì cậu có thể nói rằng mình còn phải lái xe, nhưng Trần Triệu Nam lại lựa chọn làm lơ, có thể là do cố ý, cũng có thể là do quên mất.

Du Cảnh không có lý do gì để từ chối, anh lấy áo ngủ của Trần Triệu Nam từ trong tủ quần áo ra, rồi đặt vào phòng ngủ của cậu.

Có một khoảng thời gian Trần Triệu Nam thường xuyên ở lại nhà của Du Cảnh, cho nên đã để lại đây một bộ đồ ngủ, sau đó Trần Triệu Nam không còn ở lại nhà của Du Cảnh nữa, đồ ngủ cũng quên lấy về, không ngờ Du Cảnh vẫn còn giữ.

Đồ ngủ bị nhét dưới đáy tủ quần áo đã lâu ngày, bên trên có những nếp nhăn nhỏ, Trần Triệu Nam đưa áo lên mũi, ngửi thấy mùi đọng lại thật lâu, đây là mùi bột giặt đặc trưng của Du Cảnh.

Ra khỏi phòng tắm, Du Cảnh vẫn chưa vào phòng, anh nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt lại như đang ngủ, hơi thở khá ổn định, điện thoại trên bàn liên tục lóe lên ánh sáng màu xanh.

Trong khoảnh khắc này, Trần Triệu Nam không thể khống chế được mà nhớ đến đêm đó, cái đêm mà cậu đến nhà Du Cảnh một lần cuối cùng, là đêm mà những chuyện bất thường bắt đầu.

Cậu khẽ nhón chân, tất cả trọng lượng đều đặt trên mũi chân, men theo cửa phòng tắm, vô cùng yên lặng mà nhích từng bước đến bên cạnh Du Cảnh. Du Cảnh chắc là đã ngủ quên trong lúc chờ cậu tắm xong, điều khiển tivi đặt trên bụng, đầu nghiêng qua một bên

Trần Triệu Nam muốn gọi Du Cảnh dậy, nhưng trước đó, cậu nhìn thấy điện thoại của Du Cảnh.

Thông báo Wechat không ngừng hiện lên, vì không mở khóa nên không thể nhìn thấy được nội dung cụ thể bên trong. Trần Triệu Nam đưa mắt nhìn bàn tay của Du Cảnh, bỗng có cảm giác muốn lén dùng tay của Du Cảnh để mở khóa, tuy nhiên ý nghĩ này đã nhanh chóng bị lý trí ngăn lại.

Là một người bạn bình thường đến từ Ý, nhưng Trần Triệu Nam cảm thấy nụ cười của Du Cảnh không giống với đang nói chuyện với bạn bè bình thường.

Gần đây công việc kinh doanh của Every Night vô cùng tốt, có lẽ là do Stowaway đến đây hát vào lễ Giáng Sinh nên từ đó đã vô tình quảng cáo miễn phí cho quán bar, có một thương hiệu cocktail mới muốn hợp tác với Du Cảnh để bán rượu của họ, thế nên Du Cảnh phải bận rộn tổ chức các hoạt động tuyên truyền.

Lễ Giáng Sinh trôi qua, Du Hảo vẫn chưa buông tha chuyện giới thiệu đối tượng cho Du Cảnh, cô thậm chí còn đưa Wechat của một chàng trai cho anh, để Du Cảnh có thể cùng cậu ta từ từ tìm hiểu.

Du Cảnh không thể hiểu được lý do tại sao Du Hảo lại nhiệt tình đến như thế, anh đã come out với gia đình nhiều năm rồi, nhưng chưa từng thấy Du Hảo nhiệt tình đến thế.

Dưới sự áp lực, Du Hảo cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra nguyên nhân tại sao cô lại nóng lòng giới thiệu đối tượng cho Du Cảnh như thế.

Giọng nói của Du Hảo vang lên từ bên trong điện thoại có hơi đau khổ, cô nói cô vừa dự tang lễ của một người bạn đại học vào hai tuần trước, người bạn đó cũng là người đồng tính, nhưng đã ra đi sau vài năm nhiễm HIV.

Du Cảnh luôn cam đoan rằng cuộc sống của anh vô cùng khỏe mạnh và ổn định, chưa bao giờ đi đến những nơi lộn xộn, cũng không tùy tiện lên giường với những người không rõ danh tính, sau đó anh cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại của Du Hảo, trong lòng Du Cảnh bắt đầu cảm thấy không ổn.

Anh nói với chị gái hãy yên tâm về chuyện yêu đương của mình, tự anh có thể tìm được. Nhưng Du Cảnh không hề cảm thấy rằng mình sẽ tìm được một người phù hợp để yêu đương.

Ngay cả trong hôn nhân cũng không thể cam đoan rằng vợ và chồng có thể trung thành với đối phương, hơn nữa giữa hai người đàn ông không hề có cái gọi là hôn nhân, thế nên càng không thể duy trì sự trung thành cơ bản nhất, vậy mới nói vòng luẩn quẩn này rất loạn, Du Cảnh cũng biết điều đó. Anh không phải là không có dục vọng hay hoàn toàn sạch sẽ, lúc hai mươi mấy tuổi Du Cảnh có một mối quan hệ cố định, anh chỉ tìm những chàng trai vừa đẹp vừa dễ thương, ngay từ khi nhận ra bản thân thích con trai, anh đã giữ gu này.

Du Cảnh đúng là một bạn tình tiêu chuẩn, trên giường thì dịu dàng, sẽ đeo bao cao su, chưa bao giờ để bạn tình trả tiền phòng và tiền cơm, còn có thể kể rất nhiều truyện cười vui vẻ.

Nhưng Du Cảnh không có cách nào để bắt đầu một mối quan hệ yêu đương, anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi ngoài hôn môi và lên giường ra thì anh sẽ yêu đương với người khác như thế nào, chuyển dời tình cảm hết lòng hết dạ lên một người, đối với Du Cảnh mà nói, dường như không hề có khả năng.

Thế nên anh không bao giờ tìm một người tình như Trần Triệu Nam, bởi vì sự thay thế sẽ làm anh cảm thấy đau khổ, sau đó nghĩ tình cảm đơn phương của mình thật đáng buồn.

Du Cảnh không hề muốn tìm bạn tình bởi vì anh cũng không còn trẻ nữa. Theo như lời của Du Hảo và Tống Cửu Tiêu, thì anh phải tìm một đối tượng có thể yêu đương đàng hoàng.

Buổi tối Trần Triệu Nam và Hướng Bùi cùng nhau đến Every Night, Hướng Bùi dẫn theo bạn trai của cậu ta là Lương Chương đến.

Sau khi Hướng Bùi và Lương Chương chia tay, Du Cảnh đã hơn tám năm chưa gặp lại Lương Chương, lúc trước quan hệ của anh và Lương Chương không tệ, bây giờ cậu ta đã quay lại với Hướng Bùi, Du Cảnh cũng đã có thể trở lại làm bạn tốt với cậu ta.

Lương Chương đã hoàn toàn trở thành một người trưởng thành, không còn dáng vẻ ngây ngô non nớt của tuổi mười bảy nữa, thứ không đổi chính là ánh mắt nhìn Hướng Bùi.

Mỗi lần đối diện với Lương Chương, Du Cảnh luôn có chút cảm giác hổ thẹn vì thua kém, rõ ràng nhỏ hơn anh sáu tuổi nhưng lại dũng cảm và thẳng thắn hơn anh rất nhiều.

Lương Chương ngồi trên quầy bar tán gẫu với Du Cảnh, Du Cảnh nói: “Lúc trước em đến đây chỉ có thể uống nước trái cây.”

Lương Chương ngửa đầu bật cười: “Lúc đó em còn rất nhỏ, cũng thường ngồi trên quầy bar tán gẫu với anh.” Cậu ta nói: “Lúc em vừa về Trú Thành có đến tìm anh, nhưng anh không có ở đây, bọn họ nói anh đã ra ngoài đi du lịch.”

“Cũng đã đi du lịch được hơn một năm rồi, không ngờ vừa về đã nhìn thấy em và Tiểu Bùi lại ở bên nhau. Cũng tốt, đã lâu rồi Tiểu Bùi không vui vẻ như thế.”

Lương Chương quay đầu lại nhìn thoáng qua Hướng Bùi đang nói chuyện với Trần Triệu Nam, đúng là cười rất vui vẻ.

“Có chuyện gì xảy ra à? Anh Cảnh, sao anh lại đột nhiên đi ra ngoài du lịch.”

Lương Chương có thể đoán được nguyên nhân Du Cảnh đi du lịch là do Trần Triệu Nam, nhưng Hướng Bùi không nói cụ thể, cậu ta cũng không hỏi nhiều.

Hôm nay nhìn Trần Triệu Nam nói chuyện với Du Cảnh, lại cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ cũng không có gì khác, Du Cảnh vẫn ôm lấy vai của Trần Triệu Nam như trước, nói những chuyện vô nghĩa.

“Sau này sẽ không có gì nữa, định duy trì mối quan hệ như hai người bạn tốt với cậu ta.” Du Cảnh dường như vô cùng thản nhiên, cũng không có bất kỳ tiếc nuối gì: “Chính là kiểu quan hệ không có tương lai gì ấy.”

Yêu đơn phương là thứ tình yêu khiến người khác phải bó tay, Lương Chương đã từng trải nghiệm qua nhưng lại không biết phải an ủi thế nào mà chỉ có thể tỏ vẻ đồng cảm.

Khi số lượng người đạt đến độ đông đúc nhất, quán bar bỗng xuất hiện tranh chấp.

Tiếng ồn lan rộng ra xa, vang đến Du Cảnh đang ngồi bên này, bọn Trần Triệu Nam cũng đứng dậy khỏi vị trí, nhìn từ lầu hai lên.

Đang ồn ào chính là người của hai bàn, có một bàn cũng xem như là bạn của Du Cảnh, hình như là do thù hằn cá nhân, hôm nay đúng lúc gặp nhau ở quán bar, càng cãi càng hăng, tuy chưa đến mức đánh nhau nhưng cũng gây ra ảnh hưởng không tốt.

Du Cảnh lên lầu khuyên can nhưng không ngờ vô tình bị đẩy ra, eo đụng vào lan can trên lầu hai, Du Cảnh đang đứng cách lan can khá xa, nên khi đụng phải đã tạo ra một tiếng vang rất lớn.

Trần Triệu Nam chuẩn bị lao vào cãi nhau với đám người đó thì Du Cảnh đã giữ cậu lại trước một bước: “Nơi này, mẹ nó, không có chuyện của cậu, đừng gây thêm rắc rối cho tôi.”

“Bọn họ đẩy anh.”

“Mẹ nó, cũng không sao hết.”

Người va phải Du Cảnh quay đầu lại, nói xin lỗi.

Trần Triệu Nam nhìn những người xung quanh, nhịn lại cơn tức giận đang dâng trào, lôi kéo Du Cảnh muốn đến bệnh viện, cú va chạm khi nãy có cảm giác rất đau.

Du Cảnh xua tay kêu Hướng Bùi nhanh đưa Trần Triệu Nam cút sang một bên, còn anh lại đi lên xử lý tranh chấp.

May mắn là chuyện không ầm ĩ quá lớn, bạn của Du Cảnh vẫn nể mặt anh, đồng ý không gây chuyện ở quán bar, có thù hằn gì thì ra ngoài tính, bàn còn lại sau đó cũng rời đi.

Du Cảnh tiếp rượu với bạn bè cả đêm, bạn đi rồi anh mới vào nhà vệ sinh rửa mặt, xoay người quay trở về phòng của nhân viên, vừa mới nhìn vào gương chuẩn bị cởi đồ ra thì Trần Triệu Nam đã tiến vào.

Cậu lập tức đi đến ngồi lên ghế sô pha, mở túi nilon, lấy ra một túi tăm bông và một chai dầu hoa hồng, sau đó mở nắp, yên lặng không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm Du Cảnh, ý kêu anh đến đây.

Mùi của dầu hoa hồng bay vào mắt làm Du Cảnh không thoải mái, anh mất tự nhiên buông áo xuống, nhưng cũng không đi qua: “Đừng như thế, tôi không yếu đuối đến vậy đâu.”

Trần Triệu Nam yên lặng cầm tăm bông, tâm trạng không mấy vui vẻ, giọng nói bị đè nén vô cùng nặng nề: “Đã bầm xanh cả rồi.”

“Xanh thì xanh, dù sao tôi cũng không muốn bôi.” Du Cảnh muốn ra khỏi cửa nhưng Trần Triệu Nam giữ chặt anh lại, dùng lực rất mạnh, Du Cảnh không thể nào thoát ra dễ dàng được.

Trần Triệu nam ngồi trên sô pha nhìn Du Cảnh, hai chân bắt chéo, môi mím chặt. Mùi của dầu hoa hồng này thật sự quá nồng, Du Cảnh hít hít mũi.

Trong gương phản chiếu động tác lúc này của hai người, Du Cảnh đưa mắt nhìn, Trần Triệu Nam như không có mục đích giữ anh lại, tay của bọn họ quấn lấy nhau giống như hai cơ thể vĩnh viễn không thể tách rời. Du Cảnh cảm thấy tuyệt vọng, nhớ đến lời đã nói với Lương Chương khi nãy, đưa ra quyết định mà mình đã quyết tâm từ lâu.

“Vậy cậu ra ngoài đi, tôi tự làm.”

“Anh thế này rất bất tiện.”

Trần Triệu Nam mạnh mẽ kéo Du Cảnh ngồi lên đùi mình, sau đó kéo áo lông của Du Cảnh lên, giúp anh bôi thuốc.

“Tối nay những tên ngốc đó đã rót cho tôi rất nhiều rượu.”

Trên người Du Cảnh nồng nặc mùi rượu, làn da cũng nóng bừng, Trần Triệu Nam nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Cứ uống thế này, tôi mẹ nó sẽ không chết sớm chứ.”

“Tôi không thích anh kinh doanh quán bar, phải uống nhiều, chuyện như này cũng nhiều.”

Trần Triệu Nam không biết anh đang lấy lập trường gì để nói không thích, Du Cảnh cũng không biết.

“Nhưng tôi tiếc cho rất nhiều ban nhạc đã xem nơi này của tôi là nhà, tôi không mở cửa, họ sẽ không có nơi để ca hát.” Giọng nói của Du Cảnh bắt đầu hơi mơ màng: “Cậu cũng từng đánh trống ở đây.”

Phòng nhân viên không mở máy sưởi, dầu hoa hồng khá lạnh khiến Du Cảnh không ngừng co người lại, Trần Triệu Nam bắt lấy cánh tay của anh, gần như đang ôm lấy anh.

Trần Triệu Nam cảm thấy tăm bông quá nhỏ, dứt khoát dùng tay ấn thẳng lên Du Cảnh, ngón tay xoay một vòng trên eo, làm mỗi một miếng thịt trên eo của Du Cảnh bị thiêu cháy.

“Mẹ nó.”

Du Cảnh không nhịn được mắng ra tiếng.

“Tại sao lại mắng người rồi?” Trần Triệu Nam nói.

“Cậu còn xoa như thế nữa thì, tôi muốn…”

Hai chữ cuối Du Cảnh nói rất nhẹ, nhưng Trần Triệu Nam lại nghe rõ, động tác của anh dừng lại.

Cằm của Du Cảnh khẽ chạm vào đùi của Trần Triệu Nam, Trần Triệu Nam còn chưa kịp có phản ứng gì thì cửa đã bị mở ra.

Khó có thể phân biệt được vẻ mặt của Kiki, nhưng phần lớn là khiếp sợ. Du Cảnh cố sức ngẩng đầu mà ngồi dậy.

“Anh Cảnh, bên ngoài có một chàng trai tìm anh.”

Kiki bật cười, Du Cảnh giả vờ bình tĩnh ung dung mà bảo Kiki đi ra trước, anh sẽ đi ra ngay.

Vẻ mặt của Trần Triệu Nam rất xấu như thể có chút sợ hãi và xấu hổ, Du Cảnh nghĩ rằng là do sau khi bị Kiki nhìn thấy bọn họ thân mật nên Trần Triệu Nam mới mất tự nhiên chán ghét.

“Cô ấy không biết, cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu, cậu không cần lo lắng.”

Trần Triệu Nam sửng sốt, một lát sau mới nói: “Tôi không lo lắng.”

Du Cảnh cảm thấy không thú vị, vô cùng phiền muộn.

“Nếu cậu sợ người khác nghĩ nhiều thì đừng làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm, cũng đừng đùa giỡn mập mờ như thế.”

Trần Triệu Nam muốn nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng Du Cảnh lại cất bước ra ngoài.

Anh đi rất nhanh, giống như đang thi chạy với Trần Triệu Nam ở phía sau.

Du Cảnh ra khỏi cửa quán bar, Trần Triệu Nam ngừng đuổi theo.

Cho dù ngoài cửa có rất nhiều muôn hình muôn vẻ người nhưng Trần Triệu Nam chỉ liếc mắt một cái đã có thể xác định được chàng trai tìm Du Cảnh là ai, vì gương mặt xinh đẹp ấy làm cậu ta trở nên khác biệt.

Sau khi cậu ta thấy Du Cảnh thì nở một nụ cười thật tươi, muốn tiến đến ôm lấy Du Cảnh nhưng Du Cảnh lại khẽ lắc đầu, ngón tay đặt trên vai của chàng trai, chàng trai bĩu môi, Du Cảnh nhếch khóe môi.

Trần Triệu Nam đứng sau cửa kính, nhìn chú cá vàng đang thở ra bong bóng trong bể cá, cậu cảm thấy bản thân dường như giống với con cá vàng đang thở ra bong bóng kia, không hề có chỉ số thông minh mà trở nên vô cùng ngu ngốc.

Bạn đang đọc Ngựa Hoang của Giả Nhật Ban Mã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Piđă
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.