Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu đá ngầm

Phiên bản Dịch · 2174 chữ

Tống Cửu Tiêu không phải là người Trú Thành, sau Giáng Sinh cậu ta muốn nghỉ hai mươi ngày, vốn dĩ cũng không cần phải về nước nhưng Tống Cửu Tiêu nói cậu ta đặc biệt quay về thăm Du Cảnh, lúc trước ở Tromso cũng đã quyết định xong việc này.

Du Cảnh không nhớ lúc đó đã hứa hẹn gì với cậu ta, đương nhiên là anh cũng không ngờ Tống Cửu Tiêu cố chấp đến như vậy.

Không còn cách nào khác, Du Cảnh nhìn thấy khuôn mặt sống động của Tống Cửu Tiêu, anh không nói ra được câu kêu cậu ta về nhà.

Tống Cửu Tiêu ở trong một căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất của khách sạn tốt nhất của Trú Thành. Du Cảnh đứng trước chiếc cửa sổ sát đất lớn, nhìn xuống cảnh đêm lập lòe bên dưới và cảm thán về sự xa xỉ của người có tiền.

Phần eo vẫn còn cảm giác nóng rát, Du Cảnh không biết việc anh quyết định theo Tống Cửu Tiêu về khách sạn có phải là một quyết định đúng đắn hay không, nhưng hiện giờ anh không thể hối hận được nữa.

“Anh Cảnh.” Tống Cửu Tiêu nằm trên giường gọi anh, da thịt nửa thân trên lộ ra ngoài, trắng như tuyết bên ngoài đường phố, trông cậu ta như một cậu học sinh cấp ba ngây thơ làm Du Cảnh cảm thấy hơi tội lỗi. Lúc Tống Cửu Tiêu áp lồng ngực tới, Du Cảnh không hề né tránh, cơ thể hoàn toàn mất hẳn khả năng từ chối.

Trước khi rời khỏi Every Night, Tống Cửu Tiêu ngồi vào chiếc xe taxi bên đường trước.

Trần Triệu Nam đưa áo khoác cho Du Cảnh, bên ngoài rất lạnh, trên người Trần Triệu Nam có hơi ấm của điều hòa, cảm giác ấm áp làm Du Cảnh hơi khựng lại.

“Bạn của anh sao?”

“Ừm.” Du Cảnh nhận lấy áo khoác, không nhìn Trần Triệu Nam.

Chân của Trần Triệu Nam hướng về phía Du Cảnh: “Là người anh đã quen ở Ý sao?”

“Đúng vậy.”

Một tiếng gọi to từ bên đường vọng sang, Tống Cửu Tiêu ngồi bên trong xe, thò đầu và tay ra ngoài, hối Du Cảnh nhanh đến đó.

Bóng người lắc lư trên đường, cửa kính của quán bar phản chiếu cả hai thế giới, bên trong nồng nặc mùi bia, bên ngoài là những ánh đèn neon và chữ tiếng Anh lộn xộn.

Anh đang định cất bước đi thì bỗng nhiên Trần Triệu Nam kéo cánh tay Du Cảnh, khẽ véo một cái: “Anh thích kiểu như vậy sao?”

Tiếng còi xe vang lên lần nữa bên tai, xe và người đi đường che mất ánh đèn, khuôn mặt Trần Triệu Nam lộ ra vẻ kỳ quái, một lúc sau mới sáng rõ trở lại.

Tại sao phải giữ anh lại chứ, cậu làm như vậy trông giống như một hành động không vui của người yêu.

“Sao vậy?” Sau khi Du Cảnh hoàn hồn thì nói.

“Hôm nay anh có vẻ không có tinh thần lắm.”

Bên cạnh chân của Du Cảnh là chiếc áo hoodie màu xanh của Tống Cửu Tiêu, anh nhấc chân ra, dập tắt điếu thuốc rồi quay đầu lại nhìn Tống Cửu Tiêu và nói: “Ba em có biết em qua lại với đàn ông không?”

“Không biết. Nhưng em là con trai một, ông ấy có một cái công ty rất lớn.” Tống Cửu Tiêu nằm xuống gối, nhắm mắt lại: “Nhưng nếu biết em để đàn ông cưỡi lên người, chắc ông ấy sẽ phát điên mất.”

Du Cảnh nhặt quần áo trên thảm lên, anh nhặt từng chiếc một lên xong xuôi, Tống Cửu Tiêu bảo anh ở lại nhưng Du Cảnh từ chối.

“Không quen ngủ kiểu giường cao cấp như vậy.”

Biết rõ chỉ là do Du Cảnh không muốn qua đêm với mình, Tống Cửu Tiêu im lặng nhìn anh kéo khóa quần, biết rõ còn cố hỏi: “Anh đã suy nghĩ xong chưa?”

Du Cảnh trả lời trong vô thức: “Cái gì?”

“Ở bên em.” Đầu óc não cá vàng của Du Cảnh làm Tống Cửu Tiêu cực kỳ khó chịu, cậu ta nhảy dựng khỏi giường, há miệng cắn vào cổ Du Cảnh, bàn tay tiện thể bò lên người Du Cảnh.

Cậu ta cắn rất mạnh, Du Cảnh ngã ra sau, không khỏi nhíu mày lại.

“Em nhìn thấy rồi.” Tống Cửu Tiêu lại gần tai của Du Cảnh, thong thả nói: “Anh thích tên trai thẳng kia, cậu ta rất đẹp trai, nếu không phải thích anh thì em cũng muốn bẻ cong cậu ta.”

“Nhưng anh biết ánh mắt cậu ta nhìn chúng ta là gì không? Ánh mắt đó chán ghét và khinh thường biết bao.”

Tống Cảnh Tiêu nói dối, trời tối như vậy, cậu ta vốn dĩ không nhìn thấy tên trai thẳng kia có ánh mắt chó má gì.

Trong căn phòng khách sạn rộng rãi, cậu ta nhìn thấy Du Cảnh lộ ra vẻ mặt thẫn thờ, còn có chút tối tăm.

“Em nghĩ anh sẽ tin em sao?”

Tống Cửu Tiêu há miệng nói: “Hả?”

“Cậu ấy không phải là kiểu người như vậy.” Du Cảnh tách từng ngón tay trên cổ mình ra: “Anh hiểu cậu ấy.”

Trần Triệu Nam vùi đầu trong phòng thu, thu âm hai ngày, người chế tác nói tinh thần cậu rất ủ rũ, tiết tấu khi đánh trống cũng ủ rũ, liên tục đánh sai nên kiên quyết bảo cậu về nhà nghỉ ngơi để điều chỉnh tâm trạng của mình.

Hướng Bùi nói Trần Triệu Nam là người không thể rạch ròi công việc và cuộc sống riêng tư, cảm xúc dễ bị chi phối, thường đến lúc cuối cùng cũng không thể xong việc được. Trần Triệu Nam cũng không giải thích gì cho mình, trong lòng ngầm đồng ý với những gì Hướng Bùi nói.

Vô số lần cậu nhớ đến gương mặt của chàng trai kia ở cửa quán bar, cậu ta mỉm cười tiến đến muốn ôm lấy Du Cảnh, tuy Du Cảnh đẩy ra nhưng ở một góc mà Trần Triệu Nam không nhìn thấy, có lẽ biểu cảm của anh rất dịu dàng.

Du Cảnh chưa từng có biểu cảm dịu dàng như vậy đối với cậu, cậu lớn lên từ nhỏ đến lớn với Du Cảnh, thứ mà hai người quen thuộc nhất là nắm đấm của đối phương, lúc đánh nhau Du Cảnh sẽ không nương tay với Trần Triệu Nam và Trần Triệu Nam cũng như vậy.

Trần Triệu Nam cảm thấy nghi ngờ, không biết Du Cảnh đã từng thật sự thích mình hay chưa.

Lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai kia ở khoảng cách gần, cậu ta tỏ ra vô cùng lịch sự và ngoan ngoãn bắt tay với Trần Triệu Nam, tự giới thiệu rằng mình là Tống Cảnh Tiêu, là bạn bè bình thường của Du Cảnh.

Every Night vẫn chưa mở cửa, cửa kính vẫn còn đóng lại, quán bar im lặng giữa ban ngày, nhân viên còn đang dọn dẹp vệ sinh, làm công tác chuẩn bị trước khi mở cửa.

Du Cảnh dẫn Tống Cửu Tiêu đến Every Night, anh sửa sang lại sổ sách ở trước quầy bar còn Tống Cửu Tiêu thì đứng ngay bên cạnh nhìn anh.

Cậu ta cứ gọi Du Cảnh “anh Cảnh”, “anh Cảnh” liên tục không ngừng, khiến Trần Triệu Nam cảm thấy khó chịu, không kìm được cắt ngang hành động làm ra vẻ của cậu ta: “Nếu như cậu rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể giúp đỡ lau bàn.”

Tay Tống Cửu Tiêu chống cằm, nói: “Lau bàn? Tôi chưa từng lau bàn bao giờ.”

Trần Triệu Nam cảm thấy cậu ta đang nói đùa, cậu nhìn về phía Du Cảnh. Du Cảnh cảm nhận được ánh mắt của cậu, bàn tay đang gõ máy tính dừng lại: “Có thể là thật đấy, cậu ta là con nhà giàu.”

Trần Triệu Nam nói: “Tôi cũng là con nhà giàu.”

Trần Triệu Nam gọi Du Cảnh là “anh Cảnh” cũng không nhiều lần, lúc đi học cậu từng gọi vài lần, sau này lớn lên lúc nào nói đùa mới gọi. Du Cảnh lớn hơn Trần Triệu Nam ba tuổi, trước đây cậu không ưa Du Cảnh lắm nên cảm thấy gọi Du Cảnh là anh giống như mình bị thiệt.

Mặc dù Du Cảnh đã từng làm rất nhiều việc mà chỉ anh ruột mới có thể làm, Trần Triệu Nam rất yên tâm hưởng thụ điều đó.

Cách Tống Cửu Tiêu gọi Du Cảnh là “anh Cảnh” khác với những người khác, mang theo cảm giác cố tình nũng nịu và điệu chảy mỡ. Trần Triệu Nam không thích như vậy, thậm chí còn rất ghét cách gọi đó, chính vì vậy cậu cũng không thích cậu ta.

Nhân viên tìm Du Cảnh có việc, quầy bar chỉ còn lại hai người là Trần Triệu Nam và Tống Cửu Tiêu.

Tống Cửu Tiêu ngậm một viên kẹo sữa trong miệng làm bên má phồng lên, tay để trên bàn. Cậu ta nhìn chằm chằm Trần Triệu Nam, giống như đang đợi anh nói trước.

Trần Triệu Nam hỏi cậu ta có muốn hút thuốc không, Tống Cửu Tiêu lắc đầu, cậu ta nói thật ra mình rất ghét mùi thuốc lá.

“Ồ.” Trần Triệu Nam không có biểu cảm gì, cậu lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc, phả thẳng một ngụm khói vào mặt Tống Cửu Tiêu.

Tống Cửu Tiêu không kịp tránh, ghét bỏ dùng tay phẩy phẩy không khí, cậu ta cũng không tức giận gì về hành động cố tình của Trần Triệu Nam, chỉ là ánh mắt nhìn có vẻ không vui.

“Chỉ có điều.” Tống Cửu Tiêu nhấc mông lên, ngồi cách xa Trần Triệu Nam hơn một chút: “Tôi thích mùi thuốc lá trên người anh Cảnh.”

“Vậy sao?”

Cũng chẳng có gì là khác biệt, Trần Triệu Nam thản nhiên nghĩ vậy. Từ trước đến nay Du Cảnh và Trần Triệu Nam hút cùng một loại thuốc giống nhau, mùi hương trên người bọn họ cũng chẳng có gì khác biệt.

“Ba tôi cũng có một chiếc bật lửa hiệu này.” Cậu ta nhìn chiếc bật lửa trong tay Trần Triệu Nam rồi tự dưng nói như vậy.

“Tôi cũng không để ý nếu cậu gọi tôi là ba.”

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Triệu Nam trả lời: “Hai mươi tám.”

Tống Cửu Tiêu cười rất đẹp, hàm răng trắng đến chói mắt, Trần Triệu Nam nghi ngờ không biết có phải cậu ta đã làm răng sứ nên mới trông như ma nơ canh như vậy không.

Nghĩ lại cậu lại thấy mình là người hẹp hòi, so đo tính toán, cố tình tìm ra khuyết điểm trên mặt Tống Cửu Tiêu.

“Tôi mới hai mươi.”

“Vậy thì sao?”

“Không có gì cả.”

Xung quanh có một mùi kẹo sữa nồng nặc, mùi đường hóa học thấp kém này giống hệt như khuôn mặt của Tống Cửu Tiêu, cũng là vị kẹo sữa khiến người ta chán ngấy. Trần Triệu Nam cảm thấy buồn nôn.

“Du Cảnh không thích người nhỏ tuổi như cậu đâu.”

Tống Cửu Tiêu không chút lay động: “Lúc tôi và anh ấy lên giường, anh ấy không nói như vậy.”

Lời khiêu khích quá thẳng thừng, Tống Cửu Tiêu là một công tử con nhà giàu không lòng vòng, những thứ cậu ta muốn đều viết rõ trên mặt. Trần Triệu Nam muốn cười, một sinh viên 20 tuổi, cái đầu đúng là để làm cảnh.

“Lúc nào cũng nói tới việc lên giường không phải là một hành động trưởng thành đâu.”

Tống Cửu Tiêu bình tĩnh lại một lát, nhỏm nửa người đứng dậy, đang định trả lời gì đó thì ánh mắt nhìn về phía sau của Trần Triệu Nam không động đậy.

Trần Triệu Nam quay đầu lại, Du Cảnh đang đứng sau lưng cậu, không biết có nghe thấy những gì Trần Triệu Nam vừa nói hay không.

Tính toán thời gian và khoảng cách, Trần Triệu Nam đoán có lẽ Du Cảnh đã nghe thấy, nhưng cậu không có phản ứng quá lớn.

“Anh Cảnh, đi ăn cơm với tôi đi.” Trần Triệu Nam vòng qua vai Du Cảnh, quyết định không quan tâm việc Du Cảnh có nghe thấy hay không.

Du Cảnh nhíu mày thật chặt, bả vai giật giật, Trần Triệu Nam lập tức siết chặt tay, anh cảm thấy hơi khó hiểu với sự nhiệt tình đột ngột này của Trần Triệu Nam.

“Tôi đi chung với hai người.” Tống Cửu Tiêu chuẩn bị đứng dậy nhưng bị Trần Triệu Nam ấn lại.

“Cũng đã hai mươi tuổi rồi, tự tìm đường về khách sạn đi.”

Bạn đang đọc Ngựa Hoang của Giả Nhật Ban Mã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Piđă
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.