Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cạm bẫy

Phiên bản Dịch · 949 chữ

Bản tấu chương Dương Ngạn dâng lên đã uy hiếp đến địa vị và sự an toàn của Vương Sung một cách nghiêm trọng, hắn tuyệt đối phải trừ khử kẻ này.

Ngoài ra thì còn có một số trung thần có lương tâm, có thể làm viện vẫn còn tồn tại. Nhưng dù những người này kính nể dũng khí của Dương Ngạn cũng không dám đứng ra nói đỡ cho hắn.

Bởi vì một khi bọn họ đứng ra sẽ rất dễ bị Nguỵ Chiêu Đế cho là “kết bè kết phái”, làm sự hy sinh của Dương Ngạn như nước chảy về biển Đông.

Đây là ba lực lượng chính trị chủ yếu trong triều đình hiện giờ, nhưng ngoài những lực lượng này ra thì còn một lực lượng không thể coi thường khác.

Đó chính là phái trung lập giống như quan chủ thẩm Hà Học Ích, hoặc có thể nói là phái ăn ý.

Đối với Hà Học Ích, đương nhiên sóng gió lần này nguy hiểm, nhưng cùng lúc đó, đây cũng là một cơ hội cực kỳ tốt để tiêu diệt kẻ địch.

Muốn vặn đổ Vương Sung quá khó, nhưng Hà Học Ích lại không muốn nghiêng hẳn về phía Vương Sung trở thành vây cánh của hắn ta. Nếu vậy thì một khi sau này Vương Sung rơi đài, chắc chắn hắn sẽ bị liên luỵ. Mà muốn tiến thêm một bước trên chiếc ghế trọng thần cũng chỉ có thể đặt ánh mắt về phía những người khác.

Mà bắt được “người sai khiến” sau lưng Dương Ngạn chính là cách tốt nhất.

Lần đầu tiên Sở Ca thất bại chính là chịu thiệt trên phương diện này.

Bởi vì phát biểu vô ý nên hắn đã bị Hà Học Ích đuổi đánh tới cùng, liên hệ tấu chương hắn dâng với Cảnh Vương, cũng chính là Thái Tử của Hoàng Đế lại với nhau. Từ đó lại dẫn lửa tới trên người mấy người thầy của Thái Tử, làm cho phó bản thí luyện thất bại triệt để.

Sở Ca biết rõ, từng câu từng chữ trong lời nói lần này của mình đều sẽ bị Thạch công công ghi chép lại và trực tiếp rơi vào trong tay Nguỵ Chiêu Đế, hắn nhất định phải cực kỳ thận trọng trong việc nên trả lời như thế nào.

Hắn lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Bây giờ người trong triều đình đều là vây cánh của Vương Sung. Ngoài Cảnh Vương điện hạ, còn có ai không sợ Vương Sung nữa? Bệ hạ đến hỏi những người khác thì sao có thể hỏi ra chân tướng được?”

Hà Học Ích nghe vậy thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

Bởi vì Dương Ngạn không mắc bẫy của hắn.

Lúc đầu, hắn chỉ xem Dương Ngạn là một quan viên nhỏ bé. Dương Ngạn dâng tấu một cách ngay thẳng như thế, hơn một nửa là không có đầu óc chính trị, chỉ cần lừa gạt là có thể dẫn đường sự kiện lần này theo phương hướng hắn muốn, tạo thành một cơn gió tanh mưa máu trong triều, nhưng hắn không ngờ lại không được như mong muốn.

Trên thực tế, trước khi thẩm vấn, rất nhiều người bao gồm cả Hoàng Đế, quyền thần Vương Sung và Hà Học Ích đều đã âm thầm điều tra Dương Ngạn. Một khi hắn có quan hệ mật thiết với một vài quan viên nào đó thì cũng có thể đưa tới hoạ sát thân.

Có điều Dương Ngạn cực kỳ hiểu rõ điểm này nên chưa hề lộ ra sai sót nào.

Hà Học Ích cũng mang theo ý định thử một lần, muốn nắm được sơ hở trong quá trình thẩm vấn, khẳng định tội danh này của hắn. Chỉ là dường như Dương Ngạn rất cảnh giác nên không mắc lừa.

Kế sách đầu tiên thất bại, vậy thì đổi sang kế sách thứ hai.

Đối với Hà Học Ích, kế sách đầu tiên là thông qua một câu nhỏ nhặt không đáng kể trong tấu chương của Dương Ngạn để dẫn lửa tới trên người Cảnh Vương, thậm chí là những đại thần khác, tốt nhất là liên luỵ đến một hai vị trọng thần. Từ đó, vị trí vị trống nên tất nhiên sẽ tới lượt người thẩm vấn có công là mình.

Mà kế sách thứ hai thì là xử lý sự kiện lần này một cách thích đáng, bác bỏ Dương Ngạn, để hắn không thể tiếp tục kiên trì quan điểm trong bản tấu chương của mình nữa. Từ đó, suy nghĩ của Nguỵ Chiêu Đế sẽ thông suốt, hắn cũng sẽ được đề bạt vì có công thẩm vấn.

Hà Học Ích lạnh lùng cười một tiếng: “Không có đồng loã. Tốt, bản quan tạm thời tin ngươi.”

“Nhưng điều này cũng nói rõ ngươi ngu ngốc không ai bằng!”

“Ngươi nói dâng tấu là chức trách của thần tử, ta thấy, đây chỉ là lý do của ngươi mà thôi.”

“Ngươi dâng bản tấu chương này lên, dù không có ai sai khiến, cũng không phải chỉ có một nguyên nhân. Nguyên nhân khác chính là ngươi muốn mua danh chuộc tiếng, muốn viết một bản tấu chương cầu toàn khiển trách, gièm pha thánh thượng, lấy được danh tiếng thẳng thắn cho chính mình!”

“Chức vụ của ngươi nhỏ bé, sao có thể hiểu được suy nghĩ của bệ hạ và các trọng thần trong triều? Lại có tư cách gì nói “chính quân đạo, danh thần chức, vạch tội kẻ gian” đây?”

Bạn đang đọc Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn của Thanh Sam Thủ Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.