Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy hiếp lợi dụng!

Phiên bản Dịch · 1188 chữ

Hắn nhìn Dương Ngạn đã bị giày xéo đến nỗi không còn hình người trước mặt rồi khẽ lắc đầu: “Dương Ngạn ơi Dương Ngạn, ngươi nói xem, muốn tìm chết rất đơn giản, sao lại phải hao hết trắc trở, ồn ào làm thiên hạ không được thái bình như vậy chứ.”

“Những câu nói như “Quan văn chết vì khuyên quan, quan võ chết trên chiến trường” đều là thứ bỏ đi, ngươi đọc sách đọc đến hồ đồ rồi mới có thể tin vào những lời nói đó.”

“Ngươi nhìn đi, Hà đại nhân cũng là người đọc sách, hắn có cổ hủ như ngươi không?”

“Ngươi phải biết rằng, bản tấu chương của ngươi không chỉ làm bệ hạ giận tím mặt, long thể bất an, mà còn làm dao động gốc rễ của vương triều Đại Nguỵ ta. Nếu làm to chuyện này thì không chỉ liên luỵ đến một mình ngươi đâu, ngươi hiểu chưa?”

“Nếu làm to chuyện, người thân và bạn bè, người nhà và đồng liêu của ngươi cũng sẽ bị liên luỵ!”

Sở Ca im lặng một lát rồi nói: “Vậy theo lời nói của Thạch công công, ta nên làm thế nào?”

Thạch công công thấy hắn nhả ra thì khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: “Rất đơn giản, ngươi hãy nói bản tấu chường đó là ngươi ăn nói khùng điên, là vì muốn lấy được tiếng thơm nên cố ý yêu cầu cao với đương kim bệ hạ. Chính ngươi nhận tội, bệ hạ sẽ không trị tội của ngươi nữa. Ngươi có thể ra khỏi nhà giam này, những người khác cũng không bị dính líu tới chuyện của ngươi nữa. Chẳng phải là vẹn cả đôi đường ư?”

“Hoàng Thượng bao dung, chỉ cần ngươi lạc đường biết quay lại, tất nhiên bệ hạ cũng sẽ không làm viên ngọc sáng như ngươi phải long đong. Sau này, dù là tiếp tục nghiên cứu thi thư hay là tiếp tục làm quan, ngươi và bệ hạ quân thần phối hợp, cũng có thể tạo nên một đoạn giai thoại trong thiên cổ, chẳng lẽ như vậy không được ư?“

Sở Ca vẫn khẽ lắc đầu.

“Thạch công công, mời ngươi quay về đi.”

Thạch công công không khỏi thở dài, dáng vẻ như “lời hay cũng không khuyên được người muốn chết” rồi đứng lên nói với hai tên lính canh: “Dẫn đi, ngày khác thẩm vấn lại.”

Hai tên lính canh lại một trái một phải khiêng Sở Ca về nhà giam cũ.

Bị ném lên trên đống rơm rạ như một cái bao tải đã rách nát, rất lâu sau Sở Ca mới bớt cơn đau.

Hắn biết rõ, hắn đã an toàn vượt qua giai đoạn thứ nhất của phó bản này.

Thật ra đối với người chơi, giai đoạn thứ nhất này cũng không quá khó. Ngoài lúc mới bắt đầu không trả lời được vì chưa tỉnh táo lại, hoặc là trả lời sai nên bị cuốn vào cơn sóng chính trị thì không có quá nhiều bẫy.

Chỉ cần kiên định với niềm tin của mình, từ chối lời dụ hoặc là có thể vượt qua.

Nhưng điều làm Sở Ca chú ý không phải là độ khó của bản thân trò chơi này mà là sự kiện lịch sử chân thật này.

Bây giờ hắn đang ở trong trò chơi, lại còn biết rõ sự kiện lịch sử và điều kiện để vượt qua phó bản nên những lời nói của Thạch công công căn bản không thể tạo thành bất cứ dao động gì với hắn, hoàn toàn miễn dịch.

Dưới sự hỗ trợ của thiên phú Ý Chí Sắt Thép, cơn đau trên người hắn cũng có thể dịu đi với mức độ lớn nhất.

Mà những chuyện này lại không xuất hiện trong lịch sử ở thế giới thực.

Lời nói của Thạch công công có thể nói là vừa đấm vừa xoa.

Vừa đấm là trực tiếp lấy người bên cạnh Dương Ngạn ra để uy hiếp hắn. Nói người thân và bạn bè, người nhà và đồng liêu đều sẽ bị liên luỵ. Dẫn tới triều đình rung chuyển, không biết có bao nhiêu ngươi sẽ phải chịu tội vì sóng gió lần này.

Vừa xoa là truyền đạt ý của Nguỵ Chiêu Đế, đưa ra một điều kiện cực kỳ có sức hấp dẫn.

Chỉ cần hắn cúi đầu nhận sai thì sẽ lập tức có thể có được công danh người đọc sách coi trọng nhất. Hơn nữa, còn có thể thăng quan tiến chức, từ đó, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió, để lại một giai thoại.

Nhưng nếu kiên trì thì thứ chờ đợi hắn chỉ có nhà giam tối tăm cùng với cái chết sớm muộn gì cũng tới mà thôi.

Đương nhiên Sở Ca biết rõ kết cục của sự kiện này, Dương Ngạn đã kiên trì đến cuối cùng và được ghi tên trong sử sách.

Nhưng vấn đề là Dương Ngạn của lúc đó lại không biết.

Trong lịch sử có vô số đại thần nói thẳng hoặc dâng tấu khuyên ngăn Hoàng Đế, chín mươi phần trăm người trong số đó đều đã chết, mà còn chết không có chút tiếng tăm gì.

Tại có vài triều đại, các đại thần thật sự xoi mói, khiển trách quá đáng, dùng việc khiển trách Hoàng Đế để lấy được tiếng thơm. Nhưng điều này có một tiền đề, chính là bản thân vị Hoàng Đế này nhân từ, nhiều lắm là đánh mấy gậy chứ không đánh chết người.

Nếu từ đầu đến cuối, vị Hoàng Đế này là một tên bạo quân, giết vô số người thì rất nhanh sau đó sẽ không còn ai dám làm vậy nữa.

Nhưng hiển nhiên là Nguỵ Chiêu Đế không phải là một vị Hoàng Đế có ý chí rộng lớn gì cả, Dương Ngạn làm vậy đúng là chỉ cách cái chết một bước.

Dưới loại tình huống này, Dương Ngạn trong lịch sử lại có thể kiên trì được và đưa ra lựa chọn chính xác duy nhất. Mỗi lần nghĩ đến đây, Sở Ca đều cảm thấy kính nể rồi lại không thể tưởng tượng nổi.

Quay về phòng giam, phó bản vẫn tiếp tục.

Sở Ca cảm giác được một cơn đau nhói, hai cái chân bị thương lại bắt đầu hơi nhói lên.

Hắn sờ thử, hai chân cứng rắn tràn đầy mủ đau nhức.

Mấy lần trước, Sở Ca không làm gì cả mà chỉ mê man trong phòng giam, chờ buổi thẩm vấn tiếp theo.

Kết quả, chưa đợi đến lần thẩm vấn tiếp theo thì hắn đã chết trong phòng giam rồi.

Sở Ca yên lặng thở dài, hắn nhìn về phía cái bát ở một góc xó xỉnh trong nhà giam.

Dù đã biết bản thân mình nên làm gì, trước đó cũng đã từng làm mấy lần, nhưng muốn làm một lần nữa vẫn cần có dũng khí lớn lao!

Bạn đang đọc Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn của Thanh Sam Thủ Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.