Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dấm Chua

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Nước Sở.

Quận Viên Châu, thành Cổ Nguyệt.

Trong một phủ đệ nhị lưu, không gian im ắng bỗng vang lên một tiếng thét chói tai.

Tô Dạ mở mắt, ngồi choàng dậy, hay tay run lẩy bẩy, mồ hôi chảy thành giọt trên thái dương.

Hắn là thiếu gia của một gia tộc lớn, phong lưu phóng khoáng, tuy sinh ra từ vạch đích nhưng không phải giống cái loại phú nhị đại ăn hại, chỉ biết hưởng thụ, cũng có chút tài kinh doanh.

Trong một đêm hẹn hò với bạn gái, Mộ Giai Giai, người hắn yêu ba năm, trong lúc sơ sẩy quay đầu đi không để ý, hắn bỗng bị nàng đâm một nhát chủy thủy vào nơi hiểm yếu.

Tô Dạ đến chết cũng không hiểu nguyên nhân là gì.

Mộ Giai Giai là một nữ nhân bối phận gia cảnh thấp, nhưng lại có năng lực không tệ. Sau khi tốt nghiệp đại học, luôn chăm chỉ làm việc kiếm tiền. Tính tình lại tốt, hiểu lòng người.

Một người như nàng bình thường làm bếp vô tình dùng dao cắt trúng tay, nhìn thấy máu chảy ra là mặt xanh tái, sao có thể có can đảm cầm chủy thủ hạ sát hắn?

Thật khó hiểu.

Tô Dạ sờ lên yết hầu, phát hiện không có chút vết thương nào, mới kinh hỷ, bản thân hắn chưa chết.

Một loạt ký ức truyền vào não bộ hắn.

Bản thân Tô Dạ. Cô nhi. Đang sống cùng cửu cửu Viên Hàn, đệ đệ mẫu thân.

A!

Tô Dạ sửng sốt, vậy mà hắn đã xuyên không rồi.

"Hệ thống đâu, có hệ thống không a?"

Hắn gọi thầm trong đầu. Kiếp trước lúc rảnh rỗi hắn thường xem chút tiểu thuyết trên Internet, không lạ lẫm gì cái tình tiết xuyên không kèm theo hệ thống này.

"Bản hệ thống tại!"

Một âm thanh nhu mềm vang lên.

Sắc mặt Tô Dạ vui vẻ, hắn vốn chỉ thử nghiệm triệu hồi hệ thống, dù sao sự thật khác biệt viễn tưởng, không ngờ vậy mà bản thân hắn có hệ thống đi kèm thật.

Lại nói, nghe giọng điệu hệ thống này không có chút máy móc lạnh lẽo gì, mà tựa hồ nghe giống như... thanh âm nữ nhân.

Phải, nữ nhân trẻ tuổi.

"Ngươi là hệ thống gì, có chức năng thế nào?"

Tô Dạ tràn đầy chờ mong mà hỏi.

Thân là một người xuyên không, hắn rất quan tâm đến hệ thống, vì thứ đồ chơi này có quan hệ rất lớn đến tiền đồ của hắn a!

"Ta?"

...

Hệ thống do dự một hồi lâu...

"Ta có một chức năng duy nhất..."

Tô Dạ hỏi: "Chức năng gì? Ngươi cứ nói đừng ngại, ta sẽ không chê ngươi nghèo?"

Hệ thống này do dự như vậy, chẳng lẽ là có chức năng gì quá kỳ dị đi?

Hệ thống đáp lại: "Bây giờ chưa phải lúc tiết lộ, thiên cơ hữu duyên năng, đợi đến thời điểm thích hợp túc chủ sẽ biết. Bản hệ thống rất mệt mỏi, thức tỉnh quá lâu sẽ hao hết năng lượng, không cẩn thận sẽ tiêu tán. Túc chủ, hẹn gặp lại."

Tiếp theo đó là một không gian im ắng tĩnh mịch.

Tô Dạ: ". . ."

Sau đó, gọi liên tiếp nhiều lần, hệ thống vẫn không có đáp lại.

Sắc mặt Tô Dạ nhất thời đen lại, hắn có cảm giác bị chơi a. Cái hệ thống này âm thanh mềm mại uyển chuyển êm tai như thế, không ngờ cũng biết chơi người.

Bỗng nhiên cửa phòng hắn bật mở ra, một thiếu nữ dung mạo ưa nhìn, mặc y phục xông vào.

"Thiếu gia, có chuyện gì sao?"

Sắc mặt nàng hoảng hốt, chạy vội tới ân cần hỏi Tô Dạ, nhìn trái nhìn phải xem hắn có chỗ nào không ổn.

Mạch suy nghĩ vừa rồi của Tô Dạ tưởng chừng là dài, nhưng kỳ thực rất ngắn. Sau khi nghe thấy thanh âm la hét chói tai từ phòng Tô Dạ truyền ra, thiếu nữ liền lo lắng lập tức chạy đến.

Tô Dạ nhìn thiếu nữ trước mắt, ký ức hiện lên, thiếu nữ này chính là nha hoàn thiếp thân, đi theo hắn từ nhỏ, Kiều Nguyệt.

Chính xác là từ lúc hắn mười tuổi, còn bây giờ hắn đã mười sáu.

Nội tâm hắn vô cùng kinh hỷ, không ngờ bản thân lại có một thân nha hoàn tốt sắc như vậy.

Dung mạo nàng không phải cái loại tuyệt sắc vừa nhìn vào đã bị kinh diễm, mà là cái loại ưa nhìn, ban đầu trông rất bình thường, nhưng về sau càng nhìn lâu càng thấy đẹp, càng bị cuốn hút.

Ngày hôm qua hắn ra ngoài dạo chơi, bỗng dưng bị sát thủ vận hắc y che mặt đến ám sát, giữa lúc đao của sát thủ sắp chém đến hắn, Kiều Nguyệt liền đưa thân ra ngăn cản.

May mắn thúc phụ Viên Hàn của hắn đến ứng cứu kịp thời, chặn được một đao đó, cả Tô Dạ và Dao Uyển đều không bị thương. Viên Hàn chính là một cao thủ, có võ công cao cường, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm, nhanh chóng đè tên sát thủ kia xuống đất đánh kêu oai oái.

Về phần Tô Dạ, lúc đó hoảng hốt, trượt chân ngã va đầu xuống đất bất tỉnh.

Nhớ lại đoạn này, Tô Dạ có một loại xúc động muốn đào lỗ chui xuống vì xấu hổ.

Đường đường là một chân nam nhân...

Ai... Thật hết nói nổi!

Tô Dạ cười cười ngồi dậy:

"Ta không sao, Kiều... Nguyệt a?"

Tô Dạ thầm nuốt nước bọt, nếu nàng là nha hoàn thiếp thân của hắn, có phải hắn muốn làm gì nàng cũng được không nhỉ?

Chẳng hạn như... Làm cái chuyện tạo ra sinh mạng kia...

Tô Dạ liền lắc đầu, không không, sao hắn có thể bỉ ổi như vậy được?

"Thiếu gia?" Nhìn thấy Tô Dạ bộ dáng kỳ quặc, bỗng nhiên vẻ mặt hết đỏ lại xanh, đê tiện rồi nghiêm nghị, hiện nét phân vân, rồi lắc lắc đầu, Kiều Nguyệt thầm nghi hoặc.

Thiếu gia hôm nay hơi khác so với mọi ngày nha.

Cũng đúng, hắn bị ngã va đầu xuống đất, thần trí có phần không tỉnh táo cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nhìn biểu hiện tựa hồ cũng không bị thương gì quá nặng, không phải chuyện quá to tát.

Khả năng là vừa tỉnh lại, thần trí không khôi phục minh mẫn hoàn toàn đi.

"Thiếu gia, nếu ngươi không khoẻ, hãy nghỉ ngơi đi."

Kiều Nguyệt ân cần nói.

Tô Dạ mỉm cười xua tay: "Ta hoàn toàn ổn, ngươi không cần phải lo lắng."

Um, nha hoàn này thật đáng yêu, lại có một khoả thiện tâm lo cho ta như vậy.

Tô Dạ nhìn đến trên thân nàng đang mặc một bộ y phục sờn cũ, thầm trách bản thân sao lại vô tình đến thế.

Hắn lục khắp thân, không thấy một cắc bạc nào, đành nói với Kiều Nguyệt:

"Tiền của chúng ta đâu, ngươi lấy ra mua một bộ y phục mới mà mặc."

Sắc mặt Kiều Nguyệt hiện vẻ cứng ngắc: "Thiếu gia, bạc trong nhà... ngươi đều lấy đi đánh bạc thua hết rồi."

Ngày thường thiếu gia rất lạnh nhạt, đối xử tệ bạc với nàng, hôm nay lại quan tâm như vậy...

Chẳng lẽ bị hành động đứng ra cản đao của nàng làm cho cảm động, hoặc do đầu đập xuống đất nên tính tình thay đổi?

Tô Dạ nghe vậy xấu hổ, lúc này hắn mới nhớ lại, bản thân là một kẻ nghiện cờ bạc, có bao nhiêu tiền đều mang đi cống nạp sòng bạc, cửu cửu phải dấu hết tiền đi...

Ai, nhưng lúc này hắn không phải là hắn lúc trước nữa. Về sau cần phải đền bù cho cửu cửu và Kiều Nguyệt.

Tiểu muội muội này bị hắn làm khổ thật đáng thương.

Hắn nhớ trước kia trong ấn tượng của hắn Kiều Nguyệt là một nha hoàn, nô ty thân phận thấp, xấu xí bẩn thỉu.

Con mẹ nó, bản thân lúc trước là bị mù a!

Bộ dáng của Kiều Nguyệt nếu đặt ở kiếp trước, thay đổi y phục phong cách thời trang, trang điểm nhẹ... Là có thể khiến bao nam nhân xếp hàng đuổi theo như vịt.

Cũng may hắn đến từ thế giới hậu thế, nên tầm nhìn khác hẳn.

Ân, tiểu muội muội này không nên bị đối xử như trước.

Ta cần phải bù đắp cho nàng...

Cho nàng một cái thân phận, cần phải là...

"Túc chủ!"

"Ngươi không được yêu nàng ta!"

Âm thanh của hệ thống vang lên, bất quá, dường như có chút khác biệt. Nếu lúc trước âm thanh của hệ thống là ôn nhu ấm áp, thì bây giờ là lạnh lẽo.

Tựa hồ còn mang chút ý vị... dấm chua.

Tô Dạ: ???

Bạn đang đọc Ngươi Không Được Yêu Nàng Ta sáng tác bởi VongThan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VongThan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.