Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uyển nhi

Tiểu thuyết gốc · 1521 chữ

Tô Dạ không vui nói: "Hệ thống, ngươi không thể can thiệp đời tư của ta a!"

"Nếu túc chủ không có ý đồ xấu với nàng ta, ta... bản hệ thống sẽ..."

"Ngươi sẽ làm sao?" Tô Dạ háo hức hỏi, chẳng lẽ cái hệ thống này sẽ thưởng cho hắn thứ đồ gì quý giá? Một bộ võ quyết đỉnh cấp tông sư? Hay một thanh Đồ Long Đao cấp SSS?

"Bản hệ thống... sẽ rời bỏ ngươi."

Tô Dạ: . . .

"Hệ thống, ta hỏi ngươi, đến cuối cùng ngươi có chức năng gì?"

Hệ thống ấp úng: "Ta... dường như... ta cũng không biết ta có chức năng gì."

"Phi."

Tô Dạ cười một tiếng.

Cái hệ thống kỳ quái này, đã vô dụng còn muốn trói buộc hành động của bản công tử?

Năm mơ đi!

"Ngươi... nếu ngươi thích nàng, bản hệ thống sẽ không để ý đến ngươi."

Hệ thống lúc này cũng nhận ra mình không có vốn liếng để ra yêu sách với Tô Dạ. Hừ hừ tức giận vài tiếng không nói gì nữa.

Tô Dạ không hiểu sao cái hệ thống này bỗng nhiên ra yêu cầu như vậy, nhưng hắn cũng mặc kệ không thèm quản.

"Tiểu Nguyệt, ta đói, ngươi làm ít đồ ăn mang lên đây."

"Được, thiếu gia."

Không lâu sau, thức ăn được dọn lên. Một đĩa màn thầu, hai món chay, hai món mặn, thêm một bình trà.

"Thiếu gia, ngươi không nên uống rượu, thân thể ngươi vừa mới bị thương, nên tiết chế một chút."

Kiều Nguyệt lo lắng cho thân thể của Tô Dạ, ôn nhu nói.

Trong đầu nàng còn đang suy nghĩ, nếu Tô Dạ một mực đòi uống rượu, phải làm cách nào để ngăn lại.

"Được."

Tô Dạ đáp lại một tiếng, bắt đầu cầm đũa ăn.

Thấy một màn này Kiều Nguyệt sửng sốt, sao hôm nay thiếu gia ngoan ngoãn như vậy?

Chẳng lẽ hắn đã thay đổi rồi?

Tô Dạ nhìn thấy Kiều Nguyệt vẫn đứng một bên nhìn hắn ăn, liền vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Tiểu Nguyệt, ngươi mau ngồi xuống cùng ăn với ta."

Bản thân hắn ngồi ăn, nữ nhân của hắn phải đứng hầu bên cạnh. Cảnh tượng này hắn khó chịu nổi.

Lần này thì Kiều Nguyệt há hốc mồm, triệt để tin. Nhất thời vô cùng cảm động.

Thiếu gia đã thay đổi rồi.

Tại thế giới này cổ trang này, địa vị của nha hoàn, nô tỳ rất thấp. Không có chuyện nha hoàn ngồi ăn chung với chủ nhân.

Trước đây, Tô Dạ chưa bao giờ làm vậy với nàng cả.

Thiếu gia thật tốt a!

Thời khắc này, Kiều Nguyệt cảm thấy ngũ vị tạp trần, thiếu gia đối xử với nàng thật tốt.

"Thiếu gia, ta không đói."

Ọc ọc.

"Âm thanh vừa rồi phát ra từ bụng ai a?"

"A... thiếu gia..."

"Đừng gọi là thiếu gia, quá khó nghe, về sau cứ gọi là Tô đại ca."

"Được thiếu gia."

"Ngồi xuống ăn và sửa lại cách gọi."

"Tô... đại ca."

...

Hai người vừa ăn vừa hàn huyên vui vẻ. Trong đầu Tô Dạ, âm thanh bất mãn của hệ thống vang lên không ngừng, tựa hồ rất phản đối việc hắn thân mật với Kiều Nguyệt.

Bất quá, Tô Dạ luôn giả điếc, mặc kệ cái hệ thống vô dụng này.

Ăn xong, Tô Dạ đi ra ngoài, gặp cửu cửu của hắn, lại dạo một vòng quanh gia viên phủ đệ, làm quen một hồi.

Mới đến thế giới mới, cần phải tiếp xúc một chút a.

Đêm đó, thời điểm đi ngủ, Tô Dạ muốn Kiều Nguyệt ngủ cùng, nhưng nàng liền thẹn thùng đỏ mặt từ chối.

Tô Dạ cũng không gượng ép, chỉ lên tiếng một lần rồi thôi.

Bằng không, khẳng định hắn sẽ phải nghe hệ thống lải nhải phàn nàn suốt đêm, đừng hòng ngủ.

Kiều Nguyệt thấy Tô Dạ chỉ đề nghị nàng ngủ cùng một lần, bị nàng lên tiếng từ chối liền không tiếp tục nài nỉ thì cũng không quá kinh ngạc.

Một nha hoàn thân phận thấp kém, ắt hẳn thiếu gia cũng không hứng thú, chỉ tiện miệng lên tiếng cho vui.

Nàng cũng không nghĩ nhiều.

Nửa đêm.

Màn đêm tràn đầy mây mù, một màn đen nhánh âm u lạnh lẽo. Vài cơn hàn phong thổi qua cuốn theo vài cái lá khô, mang theo vẻ tiêu điều đạm mạc.

Vầng trăng lưỡi liềm sắc bén ẩn ẩn lộ lộ đằng sau những đám mây lớn, sát khí đằng đằng.

Không khí chuyển lạnh.

Âm thanh lộp bộp vang lên, một hạt, hai hạt,...

Rồi cả một cơn mưa đổ xuống, hạt mưa lớn như hạt đậu, vỗ nặng nề xuống mặt đất.

Ẩn hiện bên cạnh bóng đêm, xuyên qua nguyệt quang ảm đạm, năm đạo bóng đen thân thủ phi phàm, khinh thân qua đỉnh cây, mái nhà này qua mái nhà khác, bộ pháp nhẹ nhàng mà thanh thoát, xen lẫn âm thanh mưa rơi lấn át, tựa hồ không gây ra bất kỳ động tĩnh đáng chú ý nào.

Cuối cùng, năm đạo bóng đen đáp xuống mái Viên phủ, trao đổi qua ánh mắt, ăn ý chia ra các lộ, núp vào bóng tối.

Trong phòng của Viên Hàn, vốn dĩ đang ngủ say sưa, cánh tai Viên Hàn đột nhiên cử động, mí mắt hắn mở ra.

Viên Hàn vội sờ xuống dưới đệm giường, rút một thanh đoản kiếm ra, nhưng lúc này đã quá muộn.

Một lưỡi kiếm đã gác trên cổ hắn, dưới ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lộ ra sát khí rợn người.

"Các ngươi đến từ đâu?" Viên Hàn lạnh lùng hỏi.

"Nếu ngươi muốn biết, hãy trở thành hồn ma, bay đi tìm hiểu mọi chuyện."

Hắc y nhân nhấp nháy mi mắt đọng nước mưa, khàn khàn nói.

Đùng đoàng!

Một luồng sét bạc đánh xuống, trên mành vải che chắn cửa sổ, vài dòng máu tươi phun bắn lên, dần dần thấm sâu, giọt đỏ lớn dần, tạo thức một bức hoạ huyết hoa.

Phòng ngủ của Tô Dạ.

Hắn không ngủ được, hết xoay qua trái rồi lại xoay qua phải, cảm thấy lòng bồn chồn khó nói rõ.

"Thật khó ngủ, nếu ôm nha đầu Kiều Nguyệt kia, có lẽ sẽ dễ ngủ hơn."

Tô Dạ than thở.

"Ngươi không nên thích nàng ta, nữ nhân không có một người tốt." Hệ thống không vui nói.

Tô Dạ: . . .

"Hệ thống, giới tính của ngươi có phải là nữ?"

"A... làm sao... ngươi biết?"

"Con mẹ nó, mỗi lần ta nhắc đến tiểu muội muội nào, ngươi đều lải nhải với bộ dáng ghen tỵ, cả cái âm thanh của ngươi nữa a..."

Tô Dạ chợt như ngộ ra.

Chờ chút, âm thanh của hệ thống này dễ nghe như vậy, phải chăng nhan sắc cũng...

Nhưng cũng không phải âm thanh dễ nghe thì dung mạo chắc chắn xinh đẹp. Tại kiếp trước, bài học yêu đương qua Internet bị lừa dối của những người kia vẫn còn đó a.

"Hệ thống, ngươi có xinh đẹp không?"

"Hừ, tra nam. Chỉ được như vậy!" Hệ thống tức giận hừ lạnh.

"Hay ta đặt tên cho ngươi, gọi là... Như Hoa đi, Như Hoa cô nương?"

Nghĩ đến Như Hoa cô nương râu tua tủa, lông mày rậm, cười toe toét ngoáy mũi, Tô Dạ nhịn không được phì cười.

Hệ thống tức giận nói: "Đừng nghĩ ta không hiểu biết gì về thế giới trước kia của ngươi, cái gọi là Như Hoa cô nương, chính là một đại thúc đeo tóc giả diễn hài..."

Tô Dạ:. . .

A, thì ra kiến thức của hệ thống này uyên thâm như vậy.

Cũng đúng, có lẽ đó là lý do mà cái thứ đồ chơi này được gọi là hệ thống.

"Hệ thống, xin lỗi a, ta không ngờ là ngươi lại biết. Vậy đi, ta gọi ngươi là Uyển nhi, Uyển muội muội, được không?"

Sâu trong thâm tâm, Tô Dạ cảm thấy hệ thống này rất quen thuộc, khi nghĩ đến việc đặt tên, trong đầu hắn liền chợt hiện ra chữ Uyển.

Tựa hồ đã tồn tại từ trước vậy.

"Bây giờ ngươi mới biết bản hệ thống lợi hại? Uyển nhi, như thế còn tạm được."

Hệ thống hơi hơi kiêu ngạo đáp. Nhưng từ trong ngữ khí, có thể cảm thấy được tâm tình nàng vui sướng, tựa hồ được Tô Dạ gọi là Uyển nhi khiến nàng rất vui vẻ.

"Được rồi, Uyển nhi..."

Tô Dạ vừa định nói tiếp, chợt cửa phòng hắn bật mở, gió mạnh thổi vào cuốn theo mưa bụi, thổi cho hai cánh cửa va đập kêu "Lạch cạch". Mưa cuốn vào phòng, trong giây lát, liền làm ướt một mảng phòng.

Xẹt xẹt!

Đùng!

Ánh chớp loé lên làm sáng một mảng trời, một bóng người nhỏ gầy lảo đảo chạy vào.

Là Kiều Nguyệt!

Bạn đang đọc Ngươi Không Được Yêu Nàng Ta sáng tác bởi VongThan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VongThan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.