Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí tịch Đại Điêu

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Một thân Kiều Nguyệt ướt đẫm nước mưa, thở hổn hển, bộ dáng vô cùng chật vật.

Nhìn thấy Tô Dạ chưa ngủ, đang nằm trợn mắt nhìn về phía nàng, Kiều Nguyệt vội hô lên:

"Thiếu gia, không xong, có địch nhân tập kích..."

Không đợi nàng nói dứt lời, một làn gió cuốn theo mùi máu tanh tưởi xen lẫn hương nước mưa xộc vào, Viên Hàn một thân máu tươi, y phục tơi tả, cầm theo một thanh đoản kiếm nhuốm đỏ chạy vào.

"Dạ nhi, ngươi mau theo cửa sau rời đi, ta yểm trợ ngươi."

Tô Dạ có chút sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xa xa bên ngoài vang lên âm thanh hô hào khàn khàn trong mưa:

"Bên kia, mau... mau..."

Viên Hàn liếc nhìn Kiều Nguyệt, nói:

"Ngươi mau dẫn thiếu gia rời khỏi đây, nhất định phải rời khỏi đây..."

Viên Hàn sợ Tô Dạ lưu luyến tình thân, lo cho hắn mà không rời đi, lập tức ủy thác cho Kiều Nguyệt dẫn Tô Dạ đào tẩu.

Hắn quay sang Tô Dạ:

"Chúng ta hẹn gặp tại bìa rừng Trúc Tâm cách miếu hoang Cô Thanh về hướng đông mười dặm."

Hắn không đợi Tô Dạ phản ứng, nói xong liền nhảy ra bên ngoài. Lập tức, ngay sau đó âm thanh đao kiếm giao chiến vang lên chói tai.

Nhìn thấy Tô Dạ vẫn đang ngẩn người, Kiều Nguyệt liền kéo tay Tô Dạ chạy đi.

"Công tử, lão gia ở lại chặn địch cho ngươi chạy đi, ngươi đừng phụ lòng hắn."

Bước ra khỏi cửa, Tô Dạ nhìn thấy phía xa trên một mái nhà, cữu cữu hắn đang chém giết cùng với bảy tên hắc y.

Dường như võ công cữu cữu hắn rất cao a, phải bảy người phối hợp mới có thể kiềm chế nổi cữu cữu hắn, nếu không chỉ cần có một sơ hở, liền có thể đả thương một người trong đó.

Viên Hàn lúc trẻ cũng là một nhân vật phong vân trong giang hồ, có không ít kẻ địch. Gây thù chuốc oán không ít. Bây giờ cáo lão hồi hương, về quê dưỡng lão, bỗng nhiên bị địch nhân tập kích cũng không có gì lạ.

Tô Dạ không có cách nào hỗ trợ, cũng chỉ có thể cùng Kiều Nguyệt từ cửa sau tẩu thoát.

May mắn không có ai đuổi theo. Sau một canh giờ, hai người bọn hắn đã ở tại điểm hẹn.

"Thiếu gia, ngươi nghĩ lão gia sẽ không sao a?" Kiều Nguyệt vuốt làn tóc ướt đẫm nước sang một bên, lo lắng hỏi.

Mặc dù Tô Dạ là người xuyên không, không có tình cảm gì với Viên Hàn, nhưng về mặt thân phận, người này chính là cữu cữu hắn, nên ít nhiều cũng có lo lắng.

Tô Dạ lắc đầu: "Không sao, ta tin tưởng cữu cữu nhất định có thể chạy thoát."

Thời điểm này không thể hoảng loạn, cần phải trấn tĩnh.

Không biết qua bao lâu, trời mờ mờ sáng, tại phía Đông mặt trời đã mọc lên được nửa chóp đầu, thân ảnh bọn hắn mong chờ cuối cùng cũng xuất hiện.

Viên Hàn một thân huyết y, trên mặt còn có một vết chém dài từ trán xuống đến dưới cằm, vẫn đang chảy máu trông rợn người, lảo đảo bước tới, phải chống kiếm xuống đất làm trụ để không bị ngã. Tô Dạ và Kiều Nguyệt vội chạy tới đỡ hắn.

Viên Hàn xua tay, chặn lại Tô Dạ định lên tiếng, móc từ trong ngực áo ra một cuốn sách bìa vàng cũ, khàn khàn yếu ớt nói:

"Tiểu chất, ta không còn thời gian, đây là bí tịch Đại Điêu, môn công phu đỉnh cấp võ lâm, bị người người trên giang hồ săn lùng. Bí tịch này luyện vô cùng khó, đến cả ta còn mới chỉ dừng ở mức nhập môn. Ngươi hãy mang nó rời đi nơi này và đừng nghĩ cách báo thù cho ta."

"Ta đã sắp xếp ổn thoả mọi thứ, người ta sẽ nghĩ thân nhân của ta đã chết hết, ngươi hãy hảo hảo mà sống thật tốt, quên hết mọi thứ đi. Trong bí tịch này có một bức thư đính ước mà phụ mẫu ngươi sắp xếp cho ngươi từ lúc ngươi chưa ra đời, hãy đi đi và sống..."

Dứt lời, Viên Hàn tắt thở, thân thể nhũn ra.

Tô Dạ vuốt mắt Viên Hàn, dù hắn không có tình cảm gì với người này, nhưng đối với tình cảnh trước mắt này, hắn không nhịn được mà đau buồn. Bị tình thân của Viên Hàn làm cho cảm động.

Nhất định, sau này hắn sẽ trả thù cho cữu cữu.

Sau khi chôn Viên Hàn xuống tại một địa điểm bí mật trong rừng, Tô Dạ mới nhìn đến bí tịch Đại Điêu.

"Ai, chuyện phân tranh của giang hồ..."

Tô Dạ thở dài một hơi.

"Thiếu gia, sau này ngươi định làm gì tiếp theo?"

Một bên hắn, Kiều Nguyệt lên tiếng hỏi, hai tay nàng dính đầy bùn đất vì phụ Tô Dạ đào huyệt chôn Viên Hàn.

Tô Dạ trầm ngâm một chút, lắc đầu:

"Ta cũng không biết..."

Về bức thư hôn ước phụ mẫu hắn để lại, có khả năng hắn sẽ xem xét.

Lúc nhỏ, hắn từng nghe qua chuyện này rồi, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên không được biết cặn kẽ.

Tô Dạ tò mò mở bí tịch Đại Điêu ra, mới xem một chút, nội dung không quá thâm ảo, nhưng hắn... cũng không hiểu gì.

Chợt Tô Dạ có một cảm giác như thể hồ quán đỉnh, trong đầu hắn lập tức hiểu thông suốt môn võ công này, dường như trong nháy mắt hắn đã... luyện thành.

Giống như chơi game vậy, nhận được bí kíp liền tu luyện được max cấp.

Tô Dạ mừng như điên, lập tức hắn liền xem hết bí tịch.

Không biết là xuyên qua dẫn đến linh hồn đặc biệt mạnh mẽ vẫn là làm sao, Tô Dạ phát hiện trí nhớ mình vô cùng tốt, đã đạt đến cảnh giới đã gặp qua là không quên được.

Thời gian sau này chỉ cần tích lũy tu luyện mà thôi.

Một cảm giác thoải mái lan truyền toàn thân, kinh mạch tràn đầy năng lượng.

"Uyển nhi, tình trạng của ta có phải là do ngươi..." Chợt Tô Dạ nhớ đến hệ thống.

"Không phải ta, ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra." Uyển nhi tồn tại trong thân thể Tô Dạ, tất nhiên nhận thấy được biến hoá của hắn. Kinh ngạc không thôi. Nghe Tô Dạ hỏi, nàng liền phủ nhận.

Nàng không phải không biết xấu hổ mà nhận công lao a.

"Hắc hắc, vậy nguyên lai ta là thiên tài tu luyện..."

Tô Dạ cười đắc ý.

"Cẩn thận..."

Âm thanh cảnh cáo của hệ thống vang lên.

Tô Dạ nghe tiếng xé gió bên tai, hắn muốn phản ứng nhưng đã muộn.

Kiều Nguyệt thu ngón tay từ dưới bụng Tô Dạ về, nàng vừa nhân lúc Tô Dạ không chú ý, đã điểm huyệt khiến hắn đứng bất động.

Tô Dạ nghi hoặc nhìn Kiều Nguyệt hỏi:

"Nguyệt nhi, ngươi đang làm gì vậy, chẳng lẽ..."

Kiều Nguyệt mỉm cười:

"Đám sát thủ đến tối qua chính là thế lực phía sau ta..."

"Vậy à?" Tô Dạ hơi ngạc nhiên nhưng không quá bất ngờ, dù sao những tình tiết máu chó này hắn xem trên phim quá nhiều rồi.

Không ngờ Kiều Nguyệt lại có nước sâu như vậy, theo vào nhà hắn làm nha hoàn từ lúc hắn mười tuổi. Trong khoảng thời gian này, luôn tỏ vẻ vô hại mỏng manh.

Quan trọng là hắn không biết mục đích của nàng là gì, chỉ sợ nàng ra tay giết hắn a.

Hắn đã luyện thành bí tịch đại điêu, nhưng vì chưa thích ứng, không nhạy bén bằng những người giang hồ tại thế giới này, lại không chút đề phòng nào đối với Kiều Nguyệt, nên bị nàng đắc thủ dễ dàng.

Về mục đích của nàng, nếu hắn đoán không sai, có lẽ là bí tịch Đại Điêu này đi.

Kiều Nguyệt vừa nói vừa quan sát biểu hiện trên mặt Tô Dạ, kinh ngạc là hắn không có bao nhiêu tức giận.

Nội tâm nàng đậu xanh rau cải, chẳng lẽ kẻ này không có chút tình cảm gì với cữu cữu hắn, kẻ thù giết thân nhân duy nhất còn lại trên đời trước mắt vậy mà không chút tức giận.

"Sao bộ dáng ngươi trông như không có chuyện gì xảy ra vậy, ngươi không tức giận?" Kiều Nguyệt nhịn không được hỏi.

Tô Dạ chửi thầm trong đầu, tức giận cũng phải nhịn a. Mạng sống đang trong tay người khác, ngu ngốc mới không nhẫn nhịn.

Bạn đang đọc Ngươi Không Được Yêu Nàng Ta sáng tác bởi VongThan

Truyện Ngươi Không Được Yêu Nàng Ta tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VongThan
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.