Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ đốt chút tiền giấy cho tôi!

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Phong rất hiếm khi dành thời gian và công sức ra vào phòng chơi game. Chỉ là hiện tại đã là người sắp chết, với tâm thái nhớ chuyện xưa, Lâm Phong lại trở về nơi này.

Ngày xưa vì ông chủ ở đây là một người rất gầy nên bị hắn gọi là Mã Bái Bì ở sau lưng. Nhưng hiện tại ông ta đã phát tướng thành Mã mập mạp. Chỉ là người gian thương nhưng lại như người thật thà thì vẫn không thay đổi.

"Xem như đây bồi thường cho ông!"

“Lão hàng xóm, không cần khách sáo như vậy chứ? Dù sao cũng chỉ là cho đứa nhỏ chơi đùa, hơn nữa cậu cũng là dựa vào bản lĩnh thật sự...."

Rõ ràng là thấy tiền thì sáng mắt nhưng lại giả vờ từ chối, đống thời không chút do dự nhận lấy tiền rồi nhét vào trong ngăn kéo. Đối với Lâm Phong, một người không có người thân ở bên cạnh mà sớm đã nhận được thông báo bệnh nguy kịch thì dù nhiều tiền hơn nữa, đối với hắn mà nói cũng không khác gì tiền âm phủ. Bởi vì không muốn cứ như vậy mà chết ở trên giường bệnh, cho nên trong mấy ngày cuối cùng, hắn đều sẽ ở chỗ này một thời gian để trải nghiệm niềm vui của tuổi thơ. Về phần hắn cho Mã mập mạp tiền, thì là bởi vì "Chiến quả" mấy ngày trước của hắn ở chỗ này quá huy hoàng nên xem như đây là một chút bồi thường nho nhỏ cho Mã mập mạp mặt đã tái xanh này.

Bởi vì khối u não kia chèn ép lên thần kinh cho nên nửa bên phải thân thể của hắn đã rất không linh hoạt. Hai tay không thể phối hợp đồng đều nên không có cách nào đi chơi những trò chơi đang hot hiện nay, nhưng dựa vào tay trái còn có thể sử dụng bình thường, chơi "Đồ vật" đơn giản một chút vẫn đủ để làm Mã mập mạp lòng dạ đen tối hoảng hốt.

"Cho tôi một ly nước cam! Mã mập mạp, hai năm nay việc làm ăn trong phòng chơi game thế nào rồi?"

“Hỏng bét rồi! Bây giờ không thể so sánh với năm đó, giờ đây đám tiểu quỷ đều ở nhà lên mạng nên người tới đây chơi game càng ngày càng ít. Quan trọng nhất chính là, mấy người mặc đồng phục kia, ai nấy đều coi tôi là thịt đường tăng, ba ngày kiểm tra hai lần. Mỗi lần đều cạo xuống một lớp thịt! Xấu xa! Còn xấu xa hơn cả tôi!”

Nhìn vẻ mặt như đưa đám của Mã mập mạp, Lâm Phong nhịn không được lại muốn cười. Lần trước hắn nhìn thấy bộ dáng này của ông ta là khi nào nhỉ? À! Nhớ rồi! Là năm hắn học lớp 12. Lúc ấy hắn vào chơi hai cái máy đánh bạc, kết quả, Mã Bái Bì đếm tiền đến hoa mắt. Lâm Phong cũng ở trên hai cái máy này chiến thắng vang dội, thành công trở thành khách hàng mà ông ta sợ nhất....

"Ồ! Tại sao hai máy đánh bạc lại không thấy đâu rồi?"

Mã mập mạp kêu khổ nói: "Bị tịch thu rồi! Họ nói đây là đạo cụ cờ bạc, còn phạt tôi 20.000 tệ! Cậu nhìn đi! Mấy chục cái máy đánh bạc ở cửa hàng đối diện kia, mỗi ngày đều ào ào vang lên, nhưng bọn họ sao lại không phát hiện ra chứ? Tôi chỉ có hai cái này, chỉ có hai cái mà thôi!"

Mã mập mạp dựng hai ngón tay lắc lắc không ngừng, lộ ra vẻ mặt công chúng nghèo khổ chịu đủ loại áp bách.

Khuỷu tay trái Lâm Phong tựa vào tay vịn, chống khuôn mặt trái vặn vẹo, cười tủm tỉm thưởng thức vẻ mặt oán giận của Mã mập mạp. Tên vắt sạch tiền tiêu vặt của mình lúc còn học trung học cũng có hôm nay, không tệ!

"Đại Hổ có người chống lưng, có hậu trường lợi hại. Tiểu hổ không có người chống lưng, vừa đủ làm người dễ bắt nạt điển hình! Không mời ông đến uống trà đã coi như vận may không tệ rồi! Hơn nữa, ông chắc không ít lần động tay động vào máy đánh bạc nhỉ? "

“Xuỵt! Làm gì có chuyện đó!”

Mã mập mạp đang lấy nước cam từ trong tủ lạnh cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lo lắng nhìn bốn phía. Ông ta thấy chung quanh không có ai chú ý tới nơi này, lúc này mới thu lại vẻ mặt, hạ thấp giọng nói:

"Cậu đừng nói bậy! Cậu phải biết...".

Mã mập mạp chỉ bốn phía, ý bảo Lâm Phong thả hắn một con ngựa, đừng nói nhiều nữa.

“Được rồi! Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, ông làm sao phát tài cùng ta không liên quan!”

Bộ dáng lo lắng của Mã mập mạp làm Lâm Phong cảm thấy rất thoải mái. Từ ba năm trước, sau khi bị phát hiện cơ thể của mình mở party ung thư, chịu đủ bệnh đau hành hạ, thời gian vui vẻ như hôm nay đã rất ít. Hắn nhận lấy chén giấy Mã mập đưa tới, nếm một ngụm nước cam, sau đó lại nôn vào một cái chén rỗng khác mà đối phương đưa tới. Hiện tại dạ dày của hắn không chứa được bất cứ thứ gì, uống cái gì cũng sẽ lập tức nôn ra, cho nên chỉ có thể dùng đầu lưỡi nếm nhẹ hương vị một chút. Điểm này Mã mập mạp cũng rõ ràng cho nên mới đưa thêm cho hắn một cái chén giấy rỗng.

"Cái kia… Mã mập mạp…Chuyện này…. Ngày mốt, cũng chính là chủ nhật, nhớ đốt chút tiền giấy cho tôi đấy!”

Bạn đang đọc Người thu hoạch ngày tận thế của Bán Chích Thanh Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thanh_Nghi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.