Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiện tại ông trời róc thịt tôi như vậy, coi như là hồi báo đi

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Cơ thể Mã mập mạp đang đếm tiền chấn động, tay run lên, tiền giấy rớt xuống một ngăn kéo.

"Nhanh như vậy sao?"

Bởi vì ông ta và Lâm Phong quen biết đã lâu, tuy rằng ông ta bị "Sét đánh” nhưng lập tức hiểu được điều hắn nói có ý gì.

"Những nơi khác có thể chống đỡ thêm hai ngày, nhưng ở đây, đồ đạc bên trong, sắp đến cực hạn rồi! Nếu không tính sai, có lẽ khoảng sau 12 giờ tối mai sẽ...!”

Ngón trỏ tay phải của Lâm Phong gõ vào huyệt thái dương bên phải, sau đó nắm chặt bàn tay lại, rồi tiếp tục mở ra làm động tác nổ tung.

“Bành!”

Lâm Phong nói với giọng hung ác, phối hợp với động tác chân tay làm Mã mập mạp chấn động.

"Cái kia...Cái kia…Cậu không nên nói như vậy! Có lẽ còn có thể cứu, hiện tại y học phát triển như vậy..."

"Chết? Không có gì đáng sợ cả! Điều này là nên, đó là trao đổi tương đương!”

“Trao đổi tương đương sao?”

"Đúng vậy! Là trao đổi tương đương! Tôi nhận được nhiều hơn những người khác, tất nhiên phải trả một cái giá đáng kể! Cái giá của tôi chính là những thứ lộn xộn trong cơ thể này!”

Mã mập mạp nghe không hiểu lắm, còn muốn hỏi lại nhưng Lâm Phong lại không muốn giải thích thêm nữa. Hắn cầm lấy chén thấp đựng nước cam, nếm một ngụm lại phun ra.

Thấy xung quanh không có ai chú ý tới đây, Mã mập mạp nhỏ giọng hỏi:

"Chuyện đó…Có một chuyện mười năm trước tôi đã muốn hỏi cậu... Chính là, chính là chuyện của chiếc máy đua ngựa năm đó…"

"Ý ông là tôi đã thắng hàng ngàn đồng xu từ máy đánh bạc của ông sao?"

"Đúng vậy! Thứ đó…Cậu cũng biết..."

"Tất nhiên tôi biết ông đã động tay động chân ở trên đó rồi! Ông muốn hỏi tôi làm thế nào mà tôi có thể giành chiến thắng phải không?”

“Đúng vậy!”

Không ai hiểu được chỗ "đáng sợ" của người trẻ tuổi này hơn Mã mập mập. Ông ta mở phòng trò chơi này kiêm sòng bạc nhỏ đã nhiều năm, kiếm được vô số tiền đen tối, nhưng Lâm Phong là người duy nhất "nhổ răng" từ miệng máy đánh bạc của ông ta. Hắn làm chuyện này như thế nào? Vấn đề này đã chôn trong lòng Mã mập mạp mười mấy năm. Hiện tại Lâm Phong sắp chết, trước khi hắn mang theo bí mật vào mộ, Mã mập mạp rất muốn tìm được đáp án.

"Chỉ là vấn đề toán học mà thôi! Chỉ cần biết ông thiết lập chương trình như thế nào, sau đó đặt cược theo chương trình mà ông thiết lập là được! "

“Vậy làm thế nào mà cậu biết chương trình tôi thiết lập là gì? Tôi đã thay đổi nó rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cậu đặt cược đều có thể đặt trúng..."

"Dù thay đổi thế nào thì chương trình vẫn là chương trình! Tôi ở bên cạnh nhìn người khác đặt cược nhiều lần, tìm ra quy luật của nó, từ đó suy tính ngược lại vài lần là được rồi!”

“Chuyện này không có khả năng!”

Dưới ánh đèn sáu mươi watt, vẻ mặt của Mã mập mạp dường như còn trắng bệch hơn người bệnh là Lâm Phong.

"Tôi đã từng giành chức vô địch Olympic! Nếu không phải tôi có hứng thú đến máy móc nhiều hơn thì có lẽ tôi đã trở thành một nhà toán học rồi! "

“Cắt! Điều này cũng được sao? Làm sao mà lại dễ dàng như vậy chứ? Tôi không tin!”

Mã mập mạp vẫn không chịu tin tưởng. Tuy rằng ông ta mở cửa hàng game, nhưng vẫn tốt nghiệp đại học, hiểu rõ loại chuyện này không phải chỉ nhìn người khác đặt cược vài lần là có thể tìm ra quy luật! Ngay cả một máy đánh bạc đua ngựa đơn giản hơn cũng không thể! Nếu không sòng bạc trên toàn thế giới chẳng phải đều chịu thiệt thòi rồi sao?

"Tôi sắp chết rồi, còn cần phải lừa gạt ông sao? Trừ khi ông thay đổi chương trình cho người khác không bao giờ đặt trúng, nếu không, chỉ cần còn một còn đường thì tôi đều có thể tìm thấy, sau đó đặt cược!”

Nếu phải giải thích tình huống thực tế rõ ràng thì chỉ sợ phải lấy giấy và bút ra, tốn kha khá thời gian để giải thích. Nhưng hiện tại Lâm Phong đã không còn quá nhiều sức lực để nói chuyện dư thừa cho nên cũng không nói thêm nữa. Mồ hôi lạnh trên trán hắn càng ngày càng chảy nhiều, cơn đau nhức từ gan truyền đến đang kịch liệt đang gia tăng, một trận lại tiếp một trận, giống như đang băm thịt vậy.

"Tác dụng của thuốc hết rồi sao? So với ngày hôm qua thì còn hết nhanh hơn một chút. Thật sự là sắp đến lúc trả nợ rồi..."

Trong lòng Lâm Phong lẩm bẩm, tay điều khiển xe lăn. Khi tiếng động cơ phát động thì ra khỏi phòng trò chơi. Năm đó hắn làm thịt Mã mập mạp như thế nào, chân tướng ra sao, không phải là không muốn nói, mà là không có sức lực để nói. Mã mập mạp đáng thương, bí mật này, vẫn là chờ trăm năm sau ông xuống đất hỏi tôi đi!

Bên ngoài chính là ánh sáng ấm áp của mùa xuân, bây giờ là giữa trưa. Phòng trò chơi nằm trong một công viên nhỏ, bên ngoài là một bãi cỏ, một số ông già và bà già đang nhàn nhã phơi nắng ở đó. Khi hắn đi đến bên cạnh bãi cỏ, Lâm Phong dùng tay phải run rẩy lấy một ống tiêm đựng thuốc từ trong túi vải bên cạnh xe lăn đã được chuẩn bị từ trước đó ra. Sau đó hắn cũng không nhìn ánh mắt chú ý của người đi đường đi ngang qua mà kéo tay áo cánh tay trái lên, tiêm một ống morpine vào trong mạch máu.

"Trước kia tôi dùng đao chém chết mấy tên kia, hiện tại ông trời róc thịt tôi như vậy, coi như là hồi báo đi, ha ha...."

Bạn đang đọc Người thu hoạch ngày tận thế của Bán Chích Thanh Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thanh_Nghi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.