Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bé trai

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

Tôi cúp điện thoại, vội vàng chạy tới khoa cấp cứu.

Lúc vào trong khoa cấp cứu, lại bị Lăng Giáng giữ chặt lại, cô ấy bảo tôi vào cùng cô ấy, không ngờ Lăng Giáng lại chạy khá nhanh, lúc trước không chú ý, bây giờ cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện dưới chân Lăng Giáng đã thay bằng một đôi giày thể thao, như thế này đi bộ sẽ không phát ra tiếng.

Lúc sắp vào trong khoa cấp cứu, Lăng Giáng lại lấy ra một đóa hoa giấy, đặt xuống một góc cửa khoa cấp cứu, sau đó mới kêu tôi cùng cô ấy vào trong.

Sau khi vào, tôi liền cảm thấy cả đại sảnh có chút kỳ lạ, lạnh lẽo trống trải, không giống ‘khoa cấp cứu’ bình thường, cho dù là mười rưỡi tối, nhưng chắc chắn cũng không trống trải im ắng như thế mới đúng, hơn nữa, ngay cả y tá trực ca cũng không có, chẳng qua hiện tại tôi đang vội lên tầng tìm Trương mù, không có thời gian để ý mấy chuyện vặt vãnh này.

Giống với lúc trước, Lăng Giáng vẫn không muốn đi thang máy, muốn tôi đi thang bộ cùng cô ấy, trước lúc lên trên, Lăng Giáng lại ném một đóa hoa giấy ở lối vào cầu thang, thủ pháp giống lần trước, tôi hỏi, cô ném nhiều hoa giấy như vậy để làm gì?

Cô ấy vừa leo cầu thang, vừa nói:

- Vào miếu thắp hương, gặp điện bái phật, không cần biết có tác dụng hay không, ít nhất lễ nghi cơ bản nhất cũng phải chu toàn, nơi này là bệnh viện, tôi không thể chuẩn bị được ‘lễ nghi’ rầm rộ, chỉ có thể "mượn hoa hiến phật", hy vọng đến lúc thực sự gặp phải cái gì, còn có chút tác dụng.

Vào miếu thắp hương, gặp điện bái phật.

Câu nói này tôi cảm thấy rất quen, nghĩ một lúc mới nhớ, là câu Trương mù nói lúc đứng ngoài đền thờ nhà họ Vương, sau đó dùng trứng gà, cơm và tiền giấy thì mới đi vào, lúc ấy Trương mù nói lễ nghi không đủ chu toàn, vậy hiện tại so sánh cùng với Lăng Giáng, lễ nghi của cô ấy còn không chu toàn hơn, cũng không biết liệu có tác dụng hay không.

Tôi hiểu như không hiểu gật gật đầu, nhưng nghĩ đến tôi đang đi sau lưng cô ấy, cô ấy không nhìn thấy tôi gật đầu, vì thế tôi ‘ồ’ một tiếng.

Cô ấy lại ném một đóa hoa vào góc tường tầng một, mới tiếp tục đi lên trên.

Lúc trời sáng còn không cảm thấy gì, sau khi tới tối, mới phát hiện đèn cầu thang hình như đều đã bị hỏng, chỉ có mỗi một cái bóng đèn còn sáng, nằm ở chỗ rẽ của tầng hai và tầng ba, mà còn là một cái đèn cảm ứng, nếu không phải do Lăng Giáng kiên quyết đi thang bộ, đánh chết tôi cũng không leo cầu thang, chưa nói mệt, mà xung quanh còn vô cùng âm u, ngộ nhỡ trên cao nhảy xuống một thứ gì, muốn tránh đều tránh không xong, cũng may, sắp lên tầng ba, cả đường thuận lợi.

Lúc tôi đang nghĩ như vậy, tôi cảm thấy sau gáy mình có gió lạnh thổi tới, cảm giác này rất quen thuộc, bởi vì mỗi lần có cảm giác này, bên người sẽ xảy ra chuyện quái dị, thế cho nên, vừa mới cảm nhận được, tôi đã vô cùng hoảng hốt sợ hãi.

Tôi đưa tay kéo kéo Lăng Giáng, cô ấy quay đầu hỏi tôi:

- Sao vậy?

Tôi nói, tôi cảm thấy sau gáy mình có gió lạnh thổi.

Lăng Giáng dứt khoát xoay người lại, nhìn sau lưng tôi, nói:

- Không có gì, đừng thần hồn nát thần tính.

Nếu Lăng Giáng đều đã nói vậy, tôi cũng an tâm không ít, dù sao chuyện này, bọn họ mới chuyên nghiệp, vì thế tôi tự an ủi chính mình, bởi hiện tại đang leo thang bộ, cho nên nếu như có người thổi gió sau gáy tôi, ít nhất cũng phải cao hơn tôi một cái đầu mới được, nếu không, không thể thổi vào gáy tôi, nhưng trong những người tôi quen biết, bất kể là thợ xây Trần hay Vương Thanh Tùng, hoặc là những người khác, bọn họ đều không cao hơn tôi, thế nên, tôi khẳng định đó là ảo giác của mình.

Nhưng đúng vào lúc tôi đang chuẩn bị đi tiếp, góc áo đột nhiên bị ai đó kéo, tôi không quay đầu lại, bởi vì tôi không chắc đứng phía sau là người dương hay người âm, cho nên vẫn định đi tiếp, nhưng sau đó, chợt nghe thấy tiếng nói của một bé trai:

- Chú ơi, không thấy mẹ cháu đâu rồi, chú giúp cháu tìm mẹ được không?

Tôi không trả lời nó, mà gọi Lăng Giáng một tiếng:

- Lăng Giáng, cô có nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện không?

Nhưng Lăng Giáng ở phía trước cứ như không nghe thấy tiếng gọi của tôi, đi thẳng lên tầng ba, trước lúc lên, tôi còn nhìn thấy cô ấy ném một đóa hoa vào góc cầu thang.

Những bài học kinh nghiệm đã trải qua nói cho tôi biết, lúc này dù thế nào cũng không được quay đầu lại, càng không được đáp lời, bằng không ngọn minh hỏa trên vai nhất định sẽ bị thổi tắt, lại còn bị trúng ‘ma gọi tên’, đến lúc đó, phải làm gì, tôi thực sự không biết, vì thế, biện pháp tốt nhất chính là giả vờ không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước!

Tôi muốn đi tiếp, nhưng góc áo vẫn bị kéo, cho dù nhấc chân đi lên một bậc, góc áo vẫn bị giữ ở chỗ cũ, tôi vịn tay vào lan can, muốn mượn lực, kéo góc áo ra khỏi tay bé trai phía dưới, nhưng kéo vài lần, căn bản không kéo được ra, bên tai vẫn không ngừng truyền đến tiếng nói của thằng bé, bảo tôi giúp nó tìm mẹ!

Nếu tôi đã không vùng ra được khỏi tay nói, vậy đây chắc chắn không phải sức lực mà một đứa trẻ bình thường có, tôi càng không thể quay đầu lại, vì thế, cả hai tay tôi đều bám chặt lan can, ra sức đi lên trước, chợt nghe thấy có tiếng ‘roạt’, áo hình như bị rách rồi, nhân cơ hội này, tôi vội vàng đi lên trước, chỉ vài bước đã đến đầu cầu thang, thân người phóng vọt lên, chui vào bên trong tầng.

Tôi nán lại dưới cầu thang không lâu, nhưng khi tôi tiến vào trong hành lang, lại không nhìn thấy Lăng Giáng, tôi nghĩ, cho dù Lăng Giáng có chạy, lúc tôi tiến vào, cũng phải nhìn thấy bóng lưng cô ấy mới đúng!

Tôi nghi hoặc tiếp tục bước đi, nhưng chưa đi được vài bước, đã phát hiện có chỗ bất thường, hành lang tầng ba vốn dĩ có đèn, lần đầu đưa Trương mù đén đây, đèn đều sáng trưng, vì sao hiện tại lại tắt hết? chỉ có tấm bảng ‘lối ra an toàn’ dưới chân tường vẫn còn tản ra ánh sáng xanh lục mờ mờ, khiến cả hành lang trở nên quỷ dị, không tự nhiên.

Trong lòng lo lắng an nguy của Trương mù, không để ý được nhiều như vậy, nhấc chân chạy lên trước, mục tiêu chính là phòng bệnh cuối hành lang.

Dọc đường đi, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng trái tim đập thình thịch, tôi biết, chỉ có khi nào sợ hãi đến cực hạn, mới có cảm giác này, nhưng vẫn may, khi chạy tới cuối hành lang, vẫn chưa xảy ra chuyện gì kỳ lạ.

Nhưng khi tôi chuẩn bị tiến vào phòng, tôi mới phát hiện, cuối hành lang, căn bản không hề có phòng bệnh!

Phòng bệnh đâu rồi? sao lại biến mất? chẳng lẽ tôi đã chạy qua rồi??

Vì vậy, tôi lại vòng ngược lại, lần này đi rất chậm, bởi vì muốn tìm phòng bệnh, nhưng đã đi được bảy tám mét, vẫn chưa nhìn thấy phòng bệnh, ngược lại, còn nhìn thấy trên tường có một tấm bảng màu xanh viết ‘phòng giải phẫu thứ năm’, cách tấm bảng không xa, có một cánh cửa, bên trên viết ba chữ ‘phòng giải phẫu’ rất lớn!

Phòng giải phẫu?

Đây không phải là khoa cấp cứu sao? vì sao lại chạy đến phòng giải phẫu rồi? chẳng lẽ bệnh viện mới thay đổi?

Đột nhiên, tôi đụng phải một thứ như công tắc ở trên tường, không cẩn thận ấn xuống, cửa phòng giải phẫu từ từ mở ra.

Lúc cửa mở, tôi nhìn vào bên trong, không có đèn, tối đen như mực, chỉ có phía chân tường tản ra ánh sáng màu xanh yếu ớt.

Cửa tiếp tục mở, tôi nhìn thấy có một bé trai đứng sau cửa, sau khi nó nhìn thấy tôi, liền nhỏe miệng cười, hỏi:

- Chú ơi, không thấy mẹ cháu đâu rồi, chú giúp cháu tìm mẹ được không?

Tôi từng thấy qua thằng bé này, là thằng bé trong thang máy đêm qua, mà tiếng của nó, giống hệt tiếng nói tôi nghe thấy lúc ở trên cầu thang bộ!

Tôi đóng cửa phòng giải phẫu lại. bạt mạng chạy về hướng cầu thang, hiện tại cho dù tôi là thằng ngu, cũng biết thằng bé trong thang máy có vấn đề, nếu không, vì sao Lăng Giáng lại không muốn đi thang máy?

Tôi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, tôi không quay đầu lại, vẫn chạy về phía trước, lúc nhìn thấy lối vào cầu thang, tôi nhìn số tầng viết trên hành lang, không ngờ lại viết ‘tầng hai’.

Không đúng, tôi rõ ràng đã đi theo Lăng Giáng lên tới tầng ba, hơn nữa, vừa rồi Lăng Giáng cũng ra khỏi đầu cầu thang này, không thể nào là tầng hai, nhất định là tôi đã đi nhầm tầng, hoặc là bị thứ gì đó che mắt, cho nên những gì nhìn thấy không nhất định là thật, tôi chạy lên cầu thang, sau khi lên trên tầng, giữa tầng hai và tầng ba có một cái đèn cảm ứng, tiếng bước chân của tôi rất lớn, đèn cảm ứng bật sáng, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì kỳ lạ.

Chỉ vài giây đã leo lên tầng ba, tôi ra khỏi đầu cầu thang, ở trước mắt, vẫn là hành lang tối đen, cách tôi không xa, có một bé trai, nó cười nói:

- Chú ơi, không thấy mẹ cháu đâu rồi, chú giúp cháu tìm mẹ được không? mẹ cháu tên là, Triệu Giai Đường.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.