Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giày cao gót

Phiên bản Dịch · 1793 chữ

Triệu Giai Đường! ?

Thằng bé này nói mẹ nó là Triệu Giai Đường!

Tuy rằng tôi biết đứa trẻ này chắc chắn không phải người dương, nhưng tôi không thể tin nổi, nó chính là quỷ thai trong bụng Triệu Giai Đường!

Trong nhận thức của tôi, quỷ thai không phải là đứa trẻ sơ sinh còn chưa ra khỏi bụng mẹ hay sao? nhưng bé trai trước mắt, nhìn qua ít nhất cũng phải năm sáu tuổi? chuyện này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của tôi từ trước đến nay.

Nhưng cũng không có thời gian đi nghiên cứu vì sao có quỷ thai đã năm sáu tuổi, mà phải nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này.

Rõ ràng, đây là quỷ đả tường trá hình! Trước kia tôi cũng đọc qua truyện kinh dị, trong truyện viết, mặc kệ là lên tầng hay xuống tầng, cuối cùng bạn vẫn không thể ra ngoài, vẫn còn một kiểu khác, bạn luôn chạy xuống dưới tầng, không cần biết chạy bao nhiêu tầng, cuối cùng vẫn không nhìn thấy lối ra, đợi tới khi bạn xuống được mười tám tầng, sẽ không bao giờ quay về được nữa.

Lúc đọc những câu chuyện này, tôi mặc dù sợ hãi, nhưng không hề tin, ít nhất thì lúc trời tối, tôi chưa từng sợ đi cầu thang bộ một mình, nhưng từ sau khi gặp phải chuyện thợ xây Trần, tôi không thể không cảm thấy nực cười tri thức ngây thơ ngày xưa của mình.

Trần tiên sinh từng nói, sau khi gặp phải quỷ đả tường, có hai biện pháp giải quyết, biện pháp thứ nhất là tìm ra nguyên nhân của quỷ đả tường, tùy bệnh bốc thuốc, đương nhiên có thể giải quyết, giống như lúc tôi cùng bác hai và Trần tiên sinh bị thợ xây Trần nhốt trong sân nhà, làm thế nào cũng không ra ngoài được, cuối cùng, Trần tiên sinh dùng tiền đồng che mắt thợ xây Trần lại, mới đi được ra ngoài. Biện pháp thứ hai rất đơn giản, đứng im tại chỗ không di chuyển, chờ người khác đến cứu, nhưng phải trong điều kiện bạn chắc chắn mình sẽ không chết, bằng không còn chưa đợi được người đến cứu, đã ‘chầu diêm vương’ rồi, người khác có đến, cũng chỉ có thể nhặt xác cho bạn.

Tôi so sánh giữa hai biện pháp, nếu tôi chọn phương án thứ nhất, vậy tôi sẽ phải đối mặt trực tiếp với bé trai kia, chỉ nhìn mỗi lúc nó kéo áo tôi, chỉ mỗi sức lực, tôi đã không chắc là đối thủ của nó, nếu tôi chống chọi, vậy có lẽ còn chết thảm hơn,vì thế tôi quyết định chọn phương án hai, ngồi ở góc rẽ giữa tầng hai và tầng ba, ở trong này, ít nhất cũng còn có một cái bóng đèn cảm ứng, hơn nữa, nếu Lăng Giáng phát hiện không thấy tôi, nhất định sẽ quay lại tìm, phương án hai an toàn nhất.

Lúc tôi đưa ra quyết định này, thực ra là sau ba giây từ khi nghe thấy bé trai nói ra tên mẹ nó là Triệu Giai Đường, không thể không nói, bị dọa nhiều lần như vậy, thần kinh của tôi đã hình thành chút miễn dịch với những thứ khủng bố, thế cho nên, mỗi khi gặp phải tình huống thế này, lối suy nghĩ của tôi cũng vận chuyển nhanh hơn.

Sau khi đưa ra quyết định, tôi lập tức xoay người chạy lên trên, sau đó đứng chờ ở một góc, một tay đặt lên chỗ cảm ứng, vỗ nhẹ, đèn bỗng sáng trưng.

Tôi đứng dựa lưng vào tường, như vậy sẽ giúp tôi có cảm giác an toàn hơn, đưa mắt nhìn lên cầu thang tầng ba, rõ ràng ở trên đó chính là tầng ba, mà còn có đèn sáng, nhưng vì sao mỗi lần tôi xông vào, lại đều là tầng hai? Tôi không hiểu nổi nguyên nhân là gì, chỉ chờ mong thân ảnh của Lăng Giáng nhanh chóng xuất hiện ở cửa.

Đèn tắt, tôi vô thức cúi đầu nhìn cửa tầng hai, phía dưới ánh đèn xanh lờ mờ của tấm bảng ‘lối ra an toàn’, tôi nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, nó nhe răng, nghiêng đầu liếc nhìn tôi.

Tôi vội vàng đập sáng bóng đèn, bé trai biến mất, tôi tựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm cửa vào tầng dưới, ba mươi giây sau, đèn lại tắt, dưới tầng lại xuất hiện thân ảnh kia, lần này, tôi nhìn thấy rõ nó há miệng thè lưỡi liếm liếm môi, thật giống như đang nhìn thấy đồ ăn ngon.

Tôi biết, tôi chính là đồ ăn của nó!

Tôi vội vàng đập sáng đèn, lúc đập, còn xoay người nhìn lên trên tầng, vốn dĩ chỉ định nhìn xem Lăng Giáng đến chưa, nhưng lại phát hiện, dưới ánh đèn, cũng xuất hiện một bé trai giống hệt tầng dưới! mà nó, đang đi từ trên xuống!

Không đúng, lần này không giống với quỷ đả tường tôi từng gặp.

Nếu là quỷ đả tường, tuy rằng tôi không chạy ra được, nhưng có lẽ chỉ có một bé trai, hơn nữa, mặc kệ tôi chạy đến tầng nào, bé trai cũng tạo ra ảo giác giống nhau cho tôi, nên nếu là quỷ đả tường, dù có hai bé trai, bọn chúng cũng phải đi cùng một phương hướng, có nghĩa, là cùng đi lên tầng trên, chứ không phải một đi lên, một đi xuống!

Vì để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, tôi nhìn xuống dưới đất, muốn tìm đóa hoa giấy Lăng Giáng dùng để "mượn hoa hiến phật" , nhưng tôi đã nhìn một vòng, đều chưa tìm thấy hoa giấy, nói cách khác, nơi hiện tại tôi đang đứng, nhìn rất giống chỗ ngoặt giữa tầng hai và tầng ba, nhưng thật ra không phải!

Tầng trệt đầu tiên tôi bước vào, có lẽ chính là tầng ba! Nhưng tôi bị ảo giác che mắt, nghĩ lầm là tầng hai, nhưng thật ra không phải, sau đó tôi lại chạy lên một tầng nữa, sau khi vào trong, vẫn nhìn thấy ảo giác tầng hai, nhưng kỳ thực đã là tầng bốn, cho nên, tôi ra ngoài chạy thêm nửa tầng nữa, vậy thì hiện tại nơi tôi đang đứng, chính là chỗ ngoặt giữa tầng bốn và tầng năm!

Tôi ý thức được, đây không phải là quỷ đả tường! mà thật sự tồn tại rất nhiều tầng trệt giống nhau như đúc ( mặc dù đều là ảo giác, nhưng đúng là tầng trệt có tồn tại). bên trong mỗi một tầng trệt, đều có một bé trai như vậy.

Thế cho nên, mặc kệ là tôi đi xuống hay là đi lên, mặc kệ tôi đi vào trong tầng trệt nào, đều gặp phải thằng nhỏ kia, hơn nữa, tôi càng chạy lên nhiều tầng, càng đụng phải nhiều bé trai, lúc đó hai tay địch bốn tay, chỉ có chết!

Tôi lúc trước còn đợi Lăng Giáng tới cứu, nhưng xem ra, cơ hội này rất nhỏ, cô ấy có lẽ cũng giống tôi, đang gặp phải tình huống như vậy, e là hiện tại cũng đang bị nhốt lại ở một tầng nào đó, nhưng bởi vì bị bé trai tạo ra ảo giác che mắt, cho nên không nhìn thấy đối phương.

Đèn tắt, tôi lại lấy tay đập sáng, bé trai biến mất, tuy rằng không biết vì sao đèn sáng, thì bé trai sẽ biến mất, nhưng từ lúc tìm được quy luật này, tôi bắt đầu trấn tĩnh hơn, nhưng lúc này, ngược lại còn lo lắng cho Lăng Giáng.

Không biết cô ấy đã nhìn được ra đây không phải quỷ đả tường hay chưa, nếu dùng cách xử lý quỷ đả tường để giải quyết, căn bản không thể ra được, bởi vì bạn hủy đi một cái, vẫn còn cả ngàn vạn cái, vẫn không thể thoát khỏi, trong tình huống như vậy, rất dễ khiến con người ta tuyệt vọng, đến cuối cùng là suy sụp, vĩnh viễn không thoát ra nổi.

Đột nhiên, tôi nghe thấy có tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất.

Nói thật, lúc trước nghe có người nói, âm thanh khiêu gợi nhất mà người phụ nữ phát ra, không phải là âm thanh lúc nằm trên giường, mà là âm thanh giày cao gót bước đi trên mặt đất, lúc ấy tôi còn không tin, nhưng hiện tại, nghe thấy những tiếng ‘cộp cộp cộp….’ tôi cảm thấy cả người đều sắp ‘bay lên’.

Tôi trông đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được Lăng Giáng đến cứu mình, nếu cô ấy có thể để tôi nghe thấy tiếng động, vậy chứng minh cô ấy không bị nhốt, cô ấy đã tìm thấy cách phá giải.

Tôi cẩn thận lắng nghe, âm thanh vọng lên từ phía dưới, vì thế đợi tới lúc đèn tắt, tôi vội vàng đập sáng, tranh thủ ba mươi giây này, chạy xuống dưới tầng, dừng lại giữa chỗ ngoặt tầng ba và tầng bốn, dưới đất vẫn không có hoa giấy.

Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót càng lúc càng gần mình, tôi đi tới chỗ lan can, nhìn xuống bên dưới, dưới đó tối đen, cứ như vô biên, những nơi tiếng giày cao gót vang lên, đèn đều sáng. Sau một lát lại tắt, tôi đếm, khoảng cách giữa tôi và cô ấy ít nhất cũng còn khoảng bảy tám tầng.

Nhưng, nơi này không phải chỉ có khoảng ba bốn tầng thôi sao? vì sao phía dưới có nhiều tầng như vậy? chẳng lẽ phán đoán của tôi đã sai? Tôi bắt đầu hoài nghi với phán đoán lúc trước của mình.

Không đúng, có lẽ tôi không sai, vừa rồi có thể là Lăng Giáng phát hiện ra có vấn đề, mới đi xuống dưới tầng, nên mới đi qua nhiều tầng như vậy, hiện tại tôi nhìn thấy, hẳn đều là ảo giác.

Vì thế tôi quyết định chạy xuống thêm một tầng nữa, mong sớm được hội hợp.

Nhưng khi tôi quyết định chuẩn bị chạy xuống, tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng ---- trước lúc vào trong khoa cấp cứu, tôi đã vô tình liếc nhìn giày dưới chân Lăng Giáng, cô ấy đã thay đôi xăng- đan cao gót lúc sáng, thành một đôi giày thể thao!

Vậy tiếng giày cao gót giẫm trên nền đất, là của ai?!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.