Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trẻ sơ sinh đầy đất

Phiên bản Dịch · 1942 chữ

Tôi kinh ngạc hỏi, chờ tôi cứu mạng? đùa cái gì vậy? tôi có thể làm gì? tôi là một thằng thư sinh mọt sách, cái gì cũng không biết, đợi tôi đến đó làm gì?

Tôi học ngành Trung Văn, trong đầu ngoài một vài thi từ ca phú ra, những cái khác đều không hiểu, bảo tôi viết một bài thơ hay một đoạn văn gì đó, tôi ít nhiều cũng biết một chút, nhưng muốn tôi đi cứu người, tôi cảm thấy đây là thiếu tôn trọng với tính mạng của mình, tôi cũng không học y, tôi đến, nhiều nhất cũng chỉ có thể đảm bảo không làm vướng tay vướng chân mà thôi.

Lăng Giáng liếc nhìn tôi, nói:

- Anh đúng là cái gì cũng không biết, cần thứ trên người anh kia kìa.

Trên người tôi có thể có cái gì vậy? tôi nhìn từ đầu đến chân, hình như ngoài hai mươi ba đôi giày âm không nhìn thấy được bằng mắt thường, cũng không có gì lợi hại, nhưng cần giày âm để làm gì? sau khi đi được vào bước, tôi đột nhiên nghĩ tới, trên cổ tôi không phải còn đeo một cái chuông trấn hồn ông nội để lại sao? Trương mù có lẽ cần dùng thứ này.

Tôi bế Triệu Giai Đường đi theo sau Lăng Giáng --- lúc này, Lăng Giáng không để tôi đi sau, mà sóng vai đi cùng tôi, xem ra vẫn còn sợ chuyện vừa rồi, đương nhiên, không phải cô ấy lo lắng cho bản thân mình, mà là lo lắng tôi sẽ lại bị nhốt lại.

Lúc xuống tới tầng ba, Lăng Giáng bảo tôi dừng lại, sau đó đặt tay lên vai tôi,tay phải đặt lên vai phải, tay trái đặt lên vai trái, dùng thủ thế sinh hỏa vỗ hai bên mỗi bên ba cái, sau đó còn móc trong túi ra một đồng tiền, móc ra một đầu chỉ đỏ ở cổ tay cô ấy, nhưng không cắt đứt, mà xỏ vào giữa đồng tiền, lôi đầu chỉ ra, buộc vào cổ tay tôi, như vậy, giữa tay trái và tay phải của tôi và cô ấy có một đồng tiền, được dùng một sợi chỉ buộc lại với nhau.

Tôi nhìn chỉ đỏ này, cảm thấy có chút ý nghĩa, vì thế cười hỏi cô ấy:

- Đây là cái gì, rất giống tơ hồng Nguyệt Lão!

Lăng Giáng lườm tôi một cái, dù ánh đèn rất mỏng manh, nhưng tôi vẫn cảm thấy, giờ khắc này, cử chỉ của Lăng Giáng rất động lòng người, tôi thừa nhận, tôi vừa rồi rất căng thẳng, cho nên hiện tại khi nhìn thấy Lăng Giáng một thân áo quần màu trắng bên cạnh, cứ có cảm giác đang nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát.

Cô ấy đáp:

- Cái này gọi là ‘nhất tuyến khiên’.

Tôi làu bàu:

- Còn không phải chính là ‘nhất tuyến khiên nhân duyên ngàn năm’ hay sao!

Lăng Giáng tức giận uốn nắn lại:

- Đây là ‘nhất tuyến khiên’ âm dương hay giới! trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy?

Tôi nói, tôi học ngành Trung Văn, trong đầu đều là thơ văn, những gì nghĩ đến đương nhiên cũng là thơ văn, tôi cũng muốn biết những thứ trong giới các người, nhưng các người làm gì có ai thực sự muốn dạy tôi chứ?

Tôi nghĩ có lẽ Lăng Giáng không ngờ tôi sẽ phản bác, nói thật, chính tôi cũng không nghĩ mình sẽ phản bác, tôi nghĩ, có thể mấy ngày nay, tôi vẫn luôn bị những hiện tượng quỷ dị tra tấn, cho nên hiện giờ tính tình hơi nóng nảy một chút, vì thế tôi nhìn Lăng Giáng, khẽ nói một tiếng xin lỗi.

Không ngờ, Lăng Giáng căn bản không thèm để ý, nói với tôi một câu:

- Đứng im đừng động đậy, đi song song với tôi.

Nói xong, cô ấy chuyên tâm nhìn cửa lối ra trước mắt, tay trái cầm miệt dao, tay phải bấm đầu ngón tay tính gì đó.

Tôi nghển đầu nhìn phía cửa, rõ ràng chính là tầng ba, có phòng điều trị, vì sao Lăng Giáng không vào? Lẽ nào cánh cửa này còn có cái gì??

Thực ra tôi rất muốn hỏi Lăng Giáng, nhưng câu nói ban nãy đã ra khỏi đầu môi rồi, hiện tại lại đi hỏi cô ấy, ít nhiều cũng cảm thấy mình thật ---- hèn.

Tôi làm bộ vô tình nhìn động tác bấm ngón tay của Lăng Giáng, thực ra trong đầu đang cố gắng nhớ kĩ từng động tác của cô ấy, chỉ là chưa đợi tôi nhìn hiểu, cô ấy đã nói với tôi:

- Cầm dao, dùng tay trái.

Tôi đưa tay cầm miệt dao, sau đó tay phải của cô ấy nắm lấy tay tôi, cô ấy nói:

- Đừng gắng sức, nắm chắc dao là được rồi.

Nói xong, cô ấy nắm tay tôi, cứa một vết nhè nhẹ lên góc trái cánh cửa, sau đó ấn nhẹ vào góc phải. ngoài hai chỗ này ra, những vị trí khác theo tôi thấy đều không theo kết cấu trật tự, nhưng tay cô ấy lại rất nhanh nhẹn, có lẽ ấn khoảng ba mươi vị trí trên cửa, tôi nhìn mà choáng váng cả đầu óc.

Làm xong, cô ấy buông tay, nói với tôi:

- Nắm chặt dao, đi.

Tôi và cô ấy sóng vai bước qua cửa, tất cả những gì trước mặt, lại hoàn toàn khác với những gì lúc trước nhìn thấy ở tầng ba, trong hành lang không có đèn, chỉ có tấm bảng hướng dẫn ‘lỗi ra an toàn’ cách mặt đất hai mét đang phát ra ánh sáng xanh lục yếu ớt, trong các gian phòng đều không bật đèn, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng bước chân người đi đi lại lại, tôi nhìn thấy trong tay phải của Lăng Giáng nhiều thêm một đóa hoa giấy, sau đó cắm lên miệt dao, nhỏ giọng nói với tôi:

- Nắm chặt dao, đừng nhìn lung tung, đi thẳng.

Tôi có thể cảm giác được bên trong phòng bệnh có người, bởi vì tôi có cảm giác bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nhưng tôi không dám quay đầu nhìn, thậm chí chuyển động ánh mắt cũng không dám, bởi vì tôi biết, người trong phòng bệnh đã xuất viện hết, hoặc là chuyển sang phòng khác, nhưng chủ nhân của những ánh mắt đang nhìn tôi, là cái gì?!

Mới đi qua gian phòng thứ hai, tôi liền nhỏ giọng nói với Lăng Giáng:

- Cô có nghe thấy tiếng bước chân không?

Lăng Giáng gật gật đầu, nói:

- Tôi biết, bọn họ đang đi theo chúng ta.

Câu trả lời của Lăng Giáng khiến da đầu tôi run lên, bọn họ? Bọn họ là ai? Bọn họ có bao nhiêu người?

Tôi lắng tai nghe một chút, tiếng bước chân lộn xộn, tuyệt đối không phải số ít, nhiều ‘thứ’ như vậy đi theo sau tôi, tôi còn không thể quay đầu lại nhìn, cảm giác sợ hãi lại không biết là gì này, quả thực sắp ép tôi phát điên.

Tôi có thể cảm giác được sau lưng có từng cơn gió lạnh thổi tới, thậm chí tay trái đã bắt đầu run rẩy, tôi biết tầm quan trọng của miệt dao đối với chúng tôi, nếu không cẩn thận buông tay một cái, vậy thứ mấy thứ kia liệu có phải sẽ phi lên xé xách tôi và Lăng Giáng thành nghìn mảnh hay không?

Tôi cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, miệt dao giống như lúc nào cũng có thể tuột khỏi.

Không được rồi, tôi sắp không nắm chắc được rồi, tôi nói với Lăng Giáng:

- Cô cầm dao đi, tôi sắp không cầm nổi nữa rồi.

Cô ấy đáp:

- Tôi là con gái, không thể cầm.

Lăng Giáng nói vậy khiến tôi phút chốc hiểu ra, miệt dao là dương cương chi vật, phụ nữ chạm vào chỉ khiến dương khí trấn tà của nó giảm bớt, cho nên nhất định phải là tôi cầm, nhưng, vì sao phải cắm một đóa hoa con gái dùng vào chuôi dao cơ chứ? Lẽ nào cũng không làm giảm bớt dương khí của miệt dao à?

Tôi thấp giọng hỏi, Lăng Giáng rất không kiên nhẫn liếc tôi một cái, dư quang hình như còn nhìn thấy gì đó sau lưng, vội vàng quay đầu lại, tôi thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, vẻ mặt hình như có chút --- sợ hãi?

Lại có thể là thứ khiến Lăng Giáng sợ hãi, vậy rốt cuộc là thứ kinh khủng thế nào?

Lúc này, không ngờ Lăng Giáng lại chủ động nói chuyện với tôi:

- Cái này gọi là "dệt hoa trên gấm" , miệt đao thuần dương, hoa của tôi thuần âm, ‘cô âm bất trường, cô dương dịch chiết*’, âm dương kết hợp, vừa cương vừa nhu, hiệu quả càng lớn hơn.

( chú thích: Cô âm bất trường, cô dương dịch chiết -孤阴不长, 孤阳易折 : giải nghĩa sương sương theo cách hiểu của mình, là có âm mà không có dương, có dương mà không có âm thì đều không được tốt, không duy trì phát triển được lâu dài, cho nên bất cứ lúc nào cũng phải âm dương kết hợp.)

Tôi không biết vì sao Lăng Giáng lại đột nhiên giải thích cho tôi nghe, tôi đoán rất có thể là cô ấy đang muốn dùng cách này để di dời sự chú ý, nhưng cô ấy càng làm vậy, tôi lại càng sợ hãi, tôi càng sợ hãi, lại không tự chủ được đi nhanh hơn, nhưng con người một khi đang đi bộ trong đêm, cảm thấy sợ hãi sẽ đi nhanh hơn, nỗi sợ trong lòng không tự chủ được càng lúc càng tăng lên, điểm này, những người từng đi bộ ban đêm hẳn đều biết.

Lăng Giáng thật sự sợ hãi rồi, thấy tôi đi nhanh, cô ấy cũng đi nhanh theo, càng đi càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy chậm, lúc này, tiếng bước chân sau lưng càng thêm lộn xộn, âm thanh này khiến toàn thân tôi nổi một tầng da gà.

Tôi âm thầm đếm số phòng bệnh, phòng số bốn, phòng số năm --- phòng thứ chín chính là phòng bệnh của Trương mù!

Tôi đỡ Triệu Giai Đường đẩy cửa vào trong, Lăng Giáng theo sát ngay sau, lúc Lăng Giáng đóng cửa lại, tôi quay đầu liếc nhìn, tôi thấy, có đầy trẻ sơ sinh đã chết nằm bò trên hành lang.

Cả đám bọn chúng đều bò dưới đất, thảo nào vừa rồi tiếng bước chân nghe rất lộn xộn, lúc tôi quay đầu nhìn, bọn chúng cũng ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn tôi, có đứa trẻ sơ sinh ( nhìn rất giống búp bê bán trong cửa hàng đồ chơi), thậm chí còn chưa có mắt!

Sầm!

Lăng Giáng cuối cùng cũng đóng cửa lại, bằng không tôi thật sự sẽ không hít thở nổi.

Tôi vội vàng đặt Triệu Giai Đường ngồi sang một bên, sau đó đi đến bên giường Trương mù, thấy anh ta đang nhắm chặt mắt, hình như đã ngất đi, tôi hỏi Lăng Giáng:

- Phải làm gì bây giờ? Cứu anh ta thế nào?

Lăng Giáng nói:

- Lật người anh ta lại, sau đó anh nằm lên trên lưng anh ta!

Tôi hỏi, làm vậy để làm gì?

Lăng Giáng đáp:

- Xoay người cho anh ta!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.