Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt trẻ sơ sinh

Phiên bản Dịch · 1918 chữ

Câu nói của Lăng Giáng khiến tôi kinh hoàng!

Lúc trước sau khi tôi xoay người cho bác cả, vẫn chưa chết, điều này tôi vẫn luôn hoài nghi, nhưng chẳng qua không tìm được nguyên nhân. Đợi cho tới khi Trần tiên sinh nói dưới chân tôi đeo ba mươi đôi giày âm, tôi mới giải thích rằng bởi vì mình là một người chết, cho nên xoay người cho bác cả cũng chưa chết, nhưng Trần tiên sinh lại chắc chắc nói, tôi là người sống, nhưng nếu vậy, thì tôi lại không thể giải thích vì sao sau khi xoay người cho bác cả tôi vẫn chưa chết, vậy nguyên nhân thật sự là gì?

Hiện tại nghe Lăng Giáng vừa nói như vậy, tôi hình như đã hiểu ra chút gì đó.

Lúc ở trước mộ ông nội, tôi thay bác cả xoay người, có lẽ Trương mù đã xoay người cho tôi, nên tôi mới tỉnh lại được, tôi nhớ rõ lúc mình tỉnh lại, Trương mù lập tức hôn mê bất tỉnh, tôi hỏi Trần tiên sinh, Trần tiên sinh trả lời qua loa là mệt quá sức, hiện tại xem ra, không phải như vậy, mà là Trương mù đã xoay người cho tôi.

Như lại có vấn đề, nếu Trương mù xoay người cho tôi, vậy vì sao anh ta chưa chết? hay là nói, lúc tôi và Trần tiên sinh túc trực bên linh cữu Vương Thanh Tùng, thật ra tối đó Trương mù đã chạy đi ngũ thể đầu địa? thảo nào tối đó Trương mù không tự đi xếp linh vị, thảo nào ngày hôm sau tình trạng của anh ta lại chuyển biến xấu, thảo nào Trương mù hiện tại thoi thóp như vậy, hóa ra đều là vì xoay người cho tôi ?

Một vài vấn đề lúc trước không hiểu, nhìn qua tưởng như dễ dàng giải quyết, nhưng tôi biết, còn có rất nhiều vấn đề không thể giải thích rõ ràng, thật giống như, ngày tôi xoay người cho bác cả đáng ra đã phải chết, nhưng tôi không chết, Trương mù không chết, vì sao?

Hơn nữa, vì sao Trương mù sao khi nhìn thấy phong thủy của thôn chúng tôi, tình trạng ngày hôm sau lại trở nên không tốt? trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? --- Còn có rất nhiều vấn đề nữa, tôi nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu, nhưng tôi biết, hiện tại tôi phải làm, chính là xoay người cho Trương mù!

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Lăng Giáng nói đang chờ tôi đến cứu mạng, cuối cùng tôi cũng biết, thứ ở trên người tôi trong miệng cô ấy, hóa ra chính là tính mạng của tôi!

Tôi cởi chỉ đỏ buộc trên cổ tay ra, không chút do dự nằm lên giường, bởi vì, đây là tôi nợ Trương mù, tôi phải trả lại cho anh ta.

Sau khi nằm xuống, tôi liếc nhìn Lăng Giáng, thấy cô ấy gật gật đầu, sau đó đặt ở bốn góc giường mỗi góc một đóa hoa, lúc này mới hơi khom mình hướng về phía mặt tường bên kia, nến tôi nhớ không nhầm, bên kia hẳn là phía đông nam, tôi nhớ Trần tiên sinh từng nói, đông chủ mộc, nam chủ hỏa, mộc có thể nhóm lửa, hướng đông nam, mộc hỏa đồng tể, âm tà tránh xa.

Nói cách khác, nếu ở trên đường gặp cái gì không sạch sẽ, có thể thử đi về hướng đông nam, lúc ấy Trần tiên sinh đã lấy cho tôi một ví dụ, nói nếu tôi không nhớ, thì chỉ cần nhớ một câu: Khổng Tước bay hướng đông nam.

Lúc ấy tôi hỏi, lời này là có ý gì? ông ấy giải thích thế này:

Khổng Tước, trời sinh thích lửa, nó luôn bay về hướng đông nam, chứng minh hỏa khí ở phía đông nam rất mạnh, chỉ cần nhớ kĩ câu này là được.

Lúc ấy tôi thấy lời nói của Trần tiên sinh rất kì cục, nếu như thầy giáo môn ngữ văn thời trung học của tôi, biết được câu nói này được Trần tiên sinh giải thích như vậy, nhất định sẽ xắn tay áo Trần tiên sinh lên, dùng thước đánh thật mạnh, có điều lại nói, tôi vẫn còn nhớ hướng đông nam là hướng mộc vượng hỏa!

Tôi nghĩ, hiện tại Lăng Giáng đang vái hướng đông nam, có lẽ đang tăng thêm mộc vượng hỏa.

Sau khi Lăng Giáng vái xong, đi tới chiếc giường bệnh sau lưng, cầm một cái gối ném xuống đất, tôi không hiểu cô ấy định làm gì, lúc đầu Trương mù đâu có làm như vậy.

Sau đó, tôi thấy Lăng Giáng quỳ gối xuống bằng một điệu bộ rất tao nhã --- được rồi, cô ấy sợ đầu gối bị đau!

Sau khi quỳ xuống, Lăng Giáng chấp hai tay trước ngực, sau đó kết hợp các kiểu thủ ấn, miệng lầm bầm gì đó, tôi một chữ cũng không nghe rõ, ngược lại, chỉ nhớ kĩ thủ ấn trên tay cô ấy.

Sau đó, tôi nghe thấy Lăng Giáng khẽ thở nhẹ một tiếng, buông tay ra, khom người vái, miệng lẩm bẩm:

- Con cháu Lăng Giáng nhà họ Lăng Tứ Xuyên, cung thỉnh xoay người.

Cô ấy vừa nói xong, tôi liền nhắm mắt lại, chờ đợi bóng đen nuốt chửng mình --- tôi đã có qua kinh nghiệm xoay người, trong ấn tượng của tôi, sau khi xoay người, sẽ đi đến một nơi khác, nơi đó, có lẽ chính là địa ngục mà mọi người hay nói.

Nhưng chờ tới khi tôi mở to mắt, tôi vẫn chỉ nhìn thấy trần nhà trước mắt, bên trái có Lăng Giáng đang quỳ, còn cả Trương mù bị tôi đè và Triệu Giai Đường đang mê man, tôi căn bản không có xoay người, tôi còn ở trong này. Tôi vội vàng hỏi Lăng Giáng:

- Vì sao không xoay người?

Lăng Giáng lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô ấy cũng không biết. Sau đó lại bắt đầu bấm tay suy tính, lặp lại động tác lúc nãy, hô tiếp một tiếng, thỉnh xoay người, đáng tiếc, tôi vẫn còn ở chỗ cũ.

Lúc này, cửa phòng bệnh đã bắt đầu truyền đến những tiếng đập cửa ‘thình thình thình’, âm thanh tuy rằng không lớn, nhưng lại liên tục không ngừng, Lăng Giáng nói:

- Đi cắm miệt dao lên trên cửa.

Tôi nghe theo lời, xuống giường cầm miệt dao đến bên cạnh cửa, tôi thấy cửa đột nhiên lõm vào trong, sợ tới mức vội vài cài miệt dao lên cửa, trên cửa phòng bệnh có một tấm kính trong suốt, đây là để y tá và bác sĩ thuận tiện theo dõi, quan sát tình hình của bệnh nhân, tôi nhìn ra bên ngoài qua tấm kính, bên ngoài trống không, cứ như sóng êm biển lặng.

Tôi xoay người lại, thấy Lăng Giáng nhíu mày nhìn Trương mù trên giường bệnh, cô ấy muốn lật người anh ta lại.

Tôi đi qua hỏi, làm thế nào bây giờ?

Lăng Giáng nói:

- Tôi cũng không biết.

Tôi nghĩ ngợi, hỏi:

- Vừa rồi lúc cô gặp Trương mù, anh ta nói với cô thế nào?

Lăng Giáng tóm tắt đại khái nội dung những gì Trương mù nói với cô ấy, kể lại cho tôi nghe một lượt, là quá trình Trương mù phá ngũ thể đầu địa, tôi thay bác cả xoay người, Trương mù lại thay tôi xoay người.

Tôi gật đầu, sau đó đi đến bên giường dùng sức lay anh ta vài cái, thầm mong anh ta có thể tỉnh lại.

Lăng Giáng lắc đầu nói:

- Vô dụng thôi, ba hồn bảy vía của anh ta không đầy đủ, không thể đánh thức!

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Chuông trấn hồn có tác dụng không?

Hiện tại trên người tôi cũng chỉ còn lại mỗi thứ này có thể phát huy công dụng, không ngờ Lăng Giáng vẫn lắc đầu nói:

- Hai mươi năm nữa, có lẽ tôi mới có thể khống chế chuông trấn hồn, hiện tại….

Lăng Giáng không nói hết, nhưng tôi biết, hiện tại cô ấy không có biện pháp dùng chuông trấn hồn cứu Trương mù.

Chính lúc này, Triệu Giai Đường rên rỉ một tiếng, sợ tới mức tôi và Lăng Giáng vội vàng phòng bị, nhưng cô ấy không còn dùng ánh mắt như nhìn con mồi nhìn tôi, mà đau đớn nhìn bụng mình, nét mặt vô cùng đau đớn.

Cô ấy vừa xoa bụng, vừa phát ra những tiếng rên rỉ thảm thương, tôi hỏi Lăng Giáng, cô ta bị sao vậy?

Lăng Giáng nói:

- Sợ là sắp trở dạ!

Tôi giật nảy người, trở dạ? ý cô nói, là cô ta sắp sinh đứa bé kia?

Triệu Giai Đường mang thai, tính tới giờ mới được chưa quá ba tháng, thế mà lại có thể sắp trở dạ? tuy rằng cảm thấy không tin nổi, nhưng tôi vẫn không thể không tin chuyện này là thật, bởi vì tôi thấy bụng của cô ta, đang to lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy!

Lăng Giáng nghiêm túc nói với tôi:

- Nhớ kĩ, nhất định không được để cô ta sinh đứa con của quỷ này ra, nếu không, chúng ta đều chết.

Tôi hỏi, vậy phải làm sao đây?

Lăng Giáng thốt ra bốn chữ vô cùng rõ ràng: ‘tùy cơ hành động’.

Tôi rất muốn hỏi, thợ nhân các người đều chung một ‘đức hạnh’ sao? trước kia lúc gặp nguy hiểm cùng với Trần tiên sinh, ông ta cũng thường xuyên nói câu, cháu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Sau đó là TRương mù, rõ ràng bản thân cũng không biết, còn vẫn phải chửi một câu, ‘tông môn nhà nó!’ sau đó lại nói ‘hay lắm, ông đay cũng không biết!’ hiện tại Lăng Giáng cũng vậy, chỉ là nói năng uyển chuyển hơn, tôi cứ có cảm giác, thợ nhân bọn họ không đáng tin?

Tôi hỏi, không phải quỷ thai à? Sao lại biến thành con quỷ rồi?

Lăng Giáng nói:

- Ngay từ đầu đã không phải là quỷ thai rồi, toàn bộ đều là trò quỷ của Tưởng Viễn Chí!

Tôi rất nghi hoặc, lại hỏi:

- Là sao?

Lăng Giáng nói:

- Anh còn nhớ di ảnh và điếu thuốc được cúng trong tủ quần áo không? Tưởng Viễn Chí từ cái ngày đưa Triệu Giai Đường đi phá thai rồi, hắn tự biến mình thành con quỷ, ký sinh trong bụng Triệu Giai Đường, lúc đầu tôi cho rằng là quỷ thai, nhưng thật ra không phải, đây là thai người con quỷ, Tưởng Viễn Chí đã dùng cách này để tránh phải đi luân hồi, nhưng vẫn được sống lại.

Tôi hỏi, quỷ thai và thai người con quỷ có gì khác nhau?

Lăng Giáng nói:

- Nói thế này đi, quỷ thai tôi còn có thể ứng phó, nhưng thai người con quỷ, một khi đã thành, cho dù là Trương mù tỉnh lại, cũng chỉ có chờ chết!

Tôi liếc mắt nhìn cái bụng càng lúc càng lớn của Triệu Giai Đường, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi nhìn thấy trên bụng cô ta, hình như có gương mặt của một đứa trẻ sơ sinh…..

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.