Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải ngẫu nhiên

Phiên bản Dịch · 1741 chữ

Tôi đứng trên sân thượng trường học, nhìn về hướng Trương Mục chỉ, anh ta chỉ tòa dạy học số một ở phía bên trái cạnh thư viện, bên cạnh toà nhà dạy học số một là một bãi cỏ bằng phẳng, bên cạnh bãi cỏ là một hồ nước, sau đó là tòa ký túc xá số hai, sân thể dục, tòa dạy học thứ hai --- nhưng nơi đó nhìn không có liên quan gì với nhau, nhưng tôi vừa nhìn, đã hoàn toàn ngẩn người.

Bố cục của trường học, giống hệt bố cục ở quê tôi một cách kinh người!

Cái hồ kia không phải đối ứng với vị trí ao cá trong thôn sao? ký túc xá không phải chính là vị trí ngôi mộ ông nội tôi sao? tòa dạy học thứ nhất, chính là nhà của thợ xây Trần đầu thôn, còn bãi cỏ, chính là ruộng đồng trồng trọt hoa màu ngoài thôn, còn tòa dạy học thứ hai, là vị trí nhà của Vương Nhị Cẩu cuối thôn, sân bóng ở giữa sân thể dục, nhìn qua rất giống cái sân lúc thôn dân cúng tế trong đền thờ, khán đài xung quanh sân thể dục, không phải chính là những giá đỡ đặt linh vị đó sao?

Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, bởi vì sau thôn chúng tôi dựa vào một đỉnh Mũi Voi, đó là một dãy núi, tôi không tin nơi này cũng có, nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện, phía sau thư viện, là các tòa nhà cao ốc nối tiếp nhau, đều là những tòa nhà mấy chục tầng, nhìn đúng là giống một dãy núi, xong rồi xong rồi, những thứ trong thôn, nơi này đều có, hơn nữa bố cục còn giống hệt nhau.

Nhìn đến đây, tôi gần như sắp phát điên, tôi cảm giác được tôi sắp đứng không vững, trong đầu rối tinh rối mù, cứ như nhìn thấy mặt đất đang giơ hai tay với tôi, nó muốn tôi nhảy từ đây xuống.

Trương Mục tát tôi một cái ngồi bịch xuống đất, ngỡ ngàng nhìn bốn phía quanh trường học, tôi cảm giác không khí cứ như đã lắng đọng, hô hấp trở nên khó khăn, tôi hỏi Trương Mục:

- Vì sao?

Trương Mục nói:

- Tôi cũng không biết, buổi tối hôm cậu đưa Trương mù về Trùng Khánh, sau khi cậu ngất xỉu, chuyện đầu tiên Trương mù nói với tôi chính là chuyện này, tôi chưa đến thôn nhà cậu bao giờ, cũng không chắc chắn có phải Trương mù đang nói nhảm hay không, nhưng hiện tại nhìn thấy cậu như vậy, tôi đã hiểu, Trương mù không nói nhảm.

Tôi nghe thấy Trương mù ‘ừ à’ vài tiếng, hình như đang trách cứ Trương Mục không tin anh ta, nhưng bởi vì tiền đồng còn ngậm trong miệng, hơn nữa còn được dặn không được nói chuyện, cho nên anh ta chỉ có thể ‘ư ừ’.

Tôi không để ý Trương mù, mà nghiêm túc suy nghĩ tất cả mọi thứ trước mặt, nếu chỗ ký túc xá tôi ở là mộ của ông nội, vậy thì phòng tôi ngủ, có phải chính là ngôi mộ của ông nội không? Trần tiên sinh, Lưu Tang Y, Trương mù đều nói dưới ngôi mộ của ông nội tôi còn một ngôi mộ khác, vậy phòng của tôi ở tầng tám, những bạn học nằm ngủ phía dưới có bảy tầng! chẳng lẽ, dưới mộ của ông nội, thực ra không chỉ có một ngôi mộ, mà là bảy ngôi mộ!?

Nghĩ đến đây, tôi đã không dám nghĩ tiếp, tôi sợ não mình bị chập mạch, nghĩ không thông suốt, sẽ nhảy từ nơi này xuống.

Lúc này, Trương Mục nói:

- Xem ra, cậu tới ngôi trường này học tập, cũng không phải ngẫu nhiên.

Những gì Trương Mục nói khiến tôi nghĩ tới lời nói của Lăng Giáng, cô ấy nói tôi vào trường này cũng không phải ngẫu nhiên. Lúc ấy tôi nghĩ cô ấy chỉ nói bừa, muốn tôi đi gặp Triệu Giai Đường, dù sao lúc tôi hỏi, cô ấy cũng thừa nhận là mình nói bừa.

Nhưng, cảnh tượng trước mắt nói cho tôi biết, lúc ấy Lăng Giáng không nói bừa, mà đúng là cô ấy biết gì đó, nhưng không nói với tôi, huống chi, hiện tại Trương Mục cũng nói như vậy, chứng minh, tôi tới đây quả thật không phải ngẫu nhiên.

Chẳng lẽ tôi đến ngôi trường này, cũng là một tay ông nội sắp xếp? mục đích chính là để tôi gặp Trương mù và Lăng Giáng?

Tôi nhớ lại lúc thi đại học xong, ở nhà chờ kết quả, hình như ông nội không có gì dị thường, mỗi ngày đều cầm một cái quạt hương bồ, ngồi hóng mát dưới bóng râm trong sân, nhìn đàn gà con nuôi trong nhà, nhìn mãi nhìn mãi, liền ngủ thiếp đi, có đôi khi, còn lầm bầm vài câu ( tôi đến bây giờ mới hiểu, lúc ấy không phải ông nội đang lẩm bẩm độc thoại, mà là đang nói với gà âm, hy vọng gà âm có thể truyền tin tức lại cho bà lão người giấy.)

Nhưng cho dù là như vậy, ông nội cũng không can thiệp vào chuyện tôi đăng ký nguyện vọng, toàn bộ đều do tôi tự quyết định, chuyện này sao có thể bị người khác can thiệp!?

Tôi đột nhiên ý thức được câu nói của Trương Mục, anh ta nói, tôi đến ngôi trường này, cũng không phải ngẫu nhiên. Anh ta dùng từ ‘cũng’, chứng minh vẫn còn người giống tôi!

Tôi hỏi:

- Các người còn biết có ai bị sắp xếp vào nơi này?

Trương Mục liếc nhìn Trương mù, nói:

- Cậu ta là người đầu tiên tôi biết.

Tôi lớn tiếng hỏi, cái gì?

Trương mù nghe thấy câu hỏi của tôi, lập tức không vui, nhưng chỉ phát ra tiếng ‘ừ ừ’, dù sao cũng không nghe hiểu anh ta nói gì, nhưng tôi đoán nhất định là câu nói: ‘cái tông môn nhà cậu!’

Trương Mục nói:

- Không có gì thay đổi, có lẽ năm nay hắn đang học thạc sĩ năm hai.

Tôi gật đầu hỏi:

- Vậy có nghĩa vẫn có chuyện ngoài ý muốn?

Trương Mục đáp:

- Cậu ta thôi học.

Tôi quay đầu hỏi Trương mù:

- Vì sao?

Sau đó tôi liền nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Trương mù, ý là đang nói với tôi: ‘rõ ràng cậu biết tôi không được nói, cậu còn hỏi tôi, có phải cậu thèm đòn không?’

Vì thế tôi quay sang hỏi Trương Mục:

- Vì sao?

Trương Mục lại lắc đầu:

- Không biết, trong đầu cậu ta chứa cái gì, ai mà biết.

Tôi hỏi, vậy tôi là người thứ hai?

Không ngờ, Trương Mục lại lắc đầu:

- Cậu là người thứ ba, người thứ hai là Lăng Giáng. Trước mắt tôi chỉ biết ba người các cậu.

Nghe Trương Mục nói xong, tôi càng thêm mơ hồ, tôi hỏi:

- Trương mù và Lăng Giáng bị an bài tới đây, nhất định là có nguyên nhân, điểm này tôi dễ lý giải, nhưng, các anh vì cái gì cũng hoài nghi tôi bị an bài đến đây chứ? Tôi vừa nghĩ rồi, tôi điền nguyện vọng vào ngôi trường này, hoàn toàn là do tôi quyết định, một mình tôi sắp xếp, người trong nhà không hề can thiệp, anh nói xem, vì sao tôi vào ngôi trường này không thể là ngẫu nhiên?

Trương Mục nói:

- Vậy cậu giải thích thế nào về bố cục nơi này?

Tôi nhất thời á khẩu, sau đó tùy tiện tìm một lý do, nói:

- Trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp. Bằng không, đây là kết cấu phong thủy, hai nơi vừa hay đều có kết cấu phong thủy như vậy, giống như tất cả các ngồi nhà đều phải tọa bắc triều nam --- không đúng, vì sao tòa dạy học thứ nhất và thứ hai đều là tọa tây hướng đông?

Trương Mục có chút đắc ý nói:

- Thế nào, có phải không giải thích được không? thực ra cậu đã thừa nhận rồi, chỉ là bản thân chưa tin mà thôi, tôi cho cậu xem một tấm ảnh, cậu sẽ biết có phải cậu bị sắp xếp vào đây hay không.

Lúc nói, Trương Mục lấy di động ra, vuốt vuốt vài cái, đưa điện thoại cho tôi, trong điện thoại là bức ảnh chụp một bộ hồ sơ, chính là hồ sơ của tôi.

Tôi rất tò mò vì sao Trương Mục có được ảnh chụp hồ sơ của mình, thứ này bình thường đều được cất giữ cẩn mật không bị tiết lộ ra ngoài, nhưng hiện tại tôi không có tâm tư nghĩ về chuyện đó, bởi hiện tại tôi nhìn thấy rõ, trong ô điểm của mình, điểm tổng của tôi đạt 630 điểm, nhưng, điểm thi đại học của tôi rõ ràng là 580 điểm! vì sao lại kém 50 điểm!?

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại một chút tình huống lúc biết điểm thi đại học của mình, lúc ấy bởi vì tôi quá căng thẳng, cho nên không tự gọi điện thoại đi hỏi, điểm thi của tôi, là ông nội thay tôi đến nhà thôn trưởng gọi cho nhà trường hỏi, nói như vậy, ông nội mặc dù không có thay tôi điền nguyện vọng, nhưng lại báo thiếu hẳn 50 điểm cho tôi, nhiều năm trôi qua vậy rồi, tôi cũng không đi họp lớp, cũng không gọi điện liên lạc với thầy giáo cấp ba, cho nên đến hiện tại mới biết số điểm đại học thật của mình.

Nhưng nhìn tấm ảnh chụp, tôi cuối cùng cũng hiểu, hóa ra tôi đến ngôi trường này, đều là ông nội tôi sắp đặt trước, lúc trước tôi còn nghĩ, chỉ báo bớt đi vài điểm, tôi rất có khả năng sẽ điền vào trường đại học khác, như vậy chẳng phải mạo hiểm rất lớn sao?

Nhưng rất nhanh, tôi đã phủ định ý nghĩ của mình bởi vì tôi cẩn thận hồi tưởng một chút, mới hiểu, hóa ra từ lúc tôi còn nhỏ, ông nội đã bắt đầu sắp đặt mọi chuyện rồi.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.